Chap 21: Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa như một ngày mưa dầm thấm đất, mây đen dựng thành từng lũy, cơn gió lạnh ẩm ướt, bầu không khí kín không kẽ hở, khí áp đè nén đến cùng cực, rốt cuộc, một tia chớp xé ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm rền vang, cơn mưa như trút nước không ngừng dội xuống, tưới mát vạn vật đã chờ đợi mòn mỏi trong cơn hạn hán.


Đến tận lúc này Diệp Thư Hoa mới cảm nhận được cái gì gọi là tê liệt hệ thống Weibo, Triệu Mỹ Nghiên nói, tình hình bây giờ hoàn toàn giống hệt với cảnh tượng hai năm trước Triệu Mỹ Nghiên đột nhiên tuyên bố kết hôn với nàng

Các trang web tin tức tạp chí lớn lập tức phát thông tin nhanh, thông báo trên điện thoại di động không ngừng vang lên, Diệp Thư Hoa vmở Weibo ra, đập vào mắt nàng chính là hot search đang dẫn đầu "Triệu Mỹ Nghiên và Diệp Thư Hoa đã ly hôn'', bên cạnh còn có một chữ "Hot" đỏ chót.


Diệp Thư Hoa click đi vào, nhưng trang chủ bỗng nhiên trống rỗng, nàng thử lại mấy lần, vẫn vô dụng.


Bởi vì hệ thống vừa mới bị sập rồi.


Diệp Thư Hoa nhớ lại những bình luận phía dưới bài viết của mình trước khi Weibo bị sập.


[A a a a a rốt cuộc cũng chờ được rồi! Tôi đã nói sau khi thủ quan Weibo thì sẽ là ly hôn mà hu hu hu. Khóc lóc.jpg.]


[Diệp Thư Hoa , cuối cùng cô cũng chịu buông tha cho Triệu Mỹ Nghiên rồi.]


[Mặc kệ thế nào đi chăng nữa cũng cảm ơn cô, Diệp Thư Hoa .]


[Như vậy sau này cầu xin cô đừng hạ cánh xuống Triệu Mỹ Nghiên làm yêu nữa.]


[Thuốc cao bôi trên da chó ghê tởm rốt cuộc cũng bị vứt bỏ ha ha ha ha ha.]


[Diệp Thư Hoa , cô vừa có nhan sắc vừa có kỹ năng diễn xuất, hãy cố gắng chăm chỉ làm việc, đừng cố chấp với chuyện tình cảm, cố gắng lên.]


Những bình luận phía dưới Weibo của Triệu Mỹ Nghiên còn đặc sắc hơn so với nàng


[Chúc mừng chị trở về với cuộc sống độc thân. Khóc lớn.jpg.]


[Hai năm, cuối cùng chúng ta cũng chờ được đến ngày này, chúng ta vẫn luôn ở đây.]


[Để ăn mừng Triệu Mỹ Nghiên xé được tấm da chó thành công, tối nay Weibo rút ra mười người đưa mười ngàn tệ.]


[Mỗi người đều đi con đường riêng của mình, chúc Triệu Mỹ Nghiên của chúng ta độc thân vui vẻ.]


[Người phụ nữ chết bầm tên Diệp Thư Hoa đó cuối cùng cũng đã chịu ký tên rồi hu hu hu, có lẽ Triệu Mỹ Nghiên phải chịu đựng cô ta cực khổ lắm.]


... ... ...


Vì Tống Vũ Kỳ là người đại điện của Diệp Thư Hoa nên không thể tránh khỏi vận mệnh bị oanh tạc, tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, di động cũng sắp bị các phóng viên giải trí lớn nhỏ gọi cho cháy máy rồi, chắc chắn lại muốn phỏng vấn, cuối cùng nó không thể nhịn được nữa, dứt khoát bật chế độ máy bay.


"Phù.'' Tống Vũ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh, "Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại rồi.''


Diệp Thư Hoa ngồi trên ghế sô pha nghịch nghịch chiếc bút dùng để ký vào giấy ly hôn hôm nay, tiếng lách tách lách tách của nắp bút bị ấn xuống vang dội trong không khí.


Diệp Thư Hoa bnhìn về phía Tống Vũ Kỳ, đột nhiên hỏi: "Lúc trước tại sao em lại bắt đầu với Triệu Mỹ Nghiên .''


Tống Vũ Kỳ nghe xong ngẩn người một lúc lâu, sau đó vẻ mặt hơi miễn cưỡng nói: "Chuyện này, cụ thể như thế nào tôi cũng không biết rõ.''


Năm đó cha cô trở bệnh nặng cô không thể không về quê chăm sóc ông, chỉ còn Diệp Thư Hoa một thân một mình ở lại thành phố Cổ Đông.

Hai tháng sau từ quê nhà trở lại, Diệp Thư Hoa lại bất ngờ thông báo rằng nàng đã kết hôn với Triệu Mỹ Nghiên rồi.


Hơn nữa còn nói cho cô biết "chị không nghe lầm, không phải cùng tên cùng họ mà chính là Triệu Mỹ Nghiên chị biết đó.''


Tống Vũ Kỳ dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cau mày nhìn Diệp Thư Hoa , lại mở miệng nói: "Tôi xin lỗi!''


Diệp Thư Hoa khó hiểu khịt khịt mũi: "Có chuyện gì vậy?''

"Tôi cảm thấy chuyện này cần phải nói cho em biết.'' Tống Vũ Kỳ hít một hơi thật sau: "Trong khoảng thời gian tôi về quê chăm bố bị bệnh, buổi tối ngày hôm đó em có gọi cho tôi một cuộc điện thoại, trong điện thoại... Ừm...Đầu dây bên kia rất ồn ào còn em  thì đang khóc, có lẽ là đã uống rượu, nói mình không thể uống được nữa, muốn về nhà.''


"Xin lỗi!'' Tống Vũ Kỳ vùi đầu vào trong lòng bàn tay của mình, cả người rơi vào trong cảm giác tự trách chính mình sâu sắc, "Lúc đó tôi ở rất xe em, tôi thực sự bất lực, không có cách nào giúp em được cả.''


Ngày hôm sau cô muốn quay lại thành phố Cổ Đông ngay lập tức thì bệnh tình của cha lại chuyển biến xấu đi, vị bác sĩ cho biết bệnh tình đã trở nên nguy kịch.


Diệp Thư Hoa nghe Tống Vũ Kỳ miêu tả, cố gắng nhớ lại nhưng làm cách nào cũng không thể nhớ nổi, đầu óc đau âm ỉ: "Cho nên lần trước em đi đến chỗ đó của Chu Chí Ba để thử vai chị mới kịch liệt phản đối như vậy, là vì chuyện này sao?''


Tống Vũ Kỳ gật đầu.


Diệp Thư Hoa nhớ lại cảnh tượng lần trước gặp mặt Chu Chí Ba, nếu như hắn thực sự cam kết làm đúng như những lời mình nói hẳn là sẽ không bao giờ có thái độ đó với nàng đâu, vì thế lớn mật suy đoán: "chị nói xem có phải tối hôm đó sau khi em uống rượu say, cuối cùng nổi thú tính quá độ rồi cường bạo Triệu Mỹ Nghiên không? Sau khi "thượng" xong, nói không chừng còn chụp mấy bức ảnh nóng cùng với cô ta, tiếp đó ngày hôm sau uy hiếp Triệu Mỹ Nghiên ép cưới, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể hạ mình nương thân với em, sau khi cưới vẫn canh cánh nhớ mong sự trong sạch của mình nên tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với em.''


Tống Vũ Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng


Diệp Thư Hoa đau đầu đỡ trán.


Nhưng trong điện thoại của nàng lại không có bất kỳ ảnh nóng nào của nàng với Triệu Mỹ Nghiên


Ngay cả ảnh cưới cũng không có.


Chắc là nàng sẽ không làm ra những chuyện vô sỉ như vậy đâu nhỉ!


******************


Sáu tiếng đồng hồ sau sự cố sập Weibo, dưới sự cố gắng nỗ lực không mệt mỏi tăng ca của các tiểu ca ca lập trình viên, cuối cùng trang chủ cũng khôi phục lại bình thường.


Tin tức Triệu Mỹ Nghiên và Diệp Thư Hoa ly hôn bị điên cuồng thảo luận mổ xẻ mấy ngày cuối cùng cũng có dấu hiệu chậm lại, sau đó tất cả dường như trở về vị trí ban đầu của nó, Triệu Mỹ Nghiên vẫn là một sự tồn tại nhất kỵ tuyệt trần* trong số các nữ diễn viên cùng thế hệ, bất kể giải thưởng hay phòng vé, ngoại trừ trên đề mục vợ trước trong Wikipedia có thêm hai chữ Diệp Thư Hoa thì sau khi quay trở lại trạng thái độc thân, mức độ người hâm mộ bị ngược chết phải nói là bất khả chiến bại, vẫn thu hút thật nhiều phấn mới mong chờ như trước đây.

(*Xuất từ thành ngữ từ xưa: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai" (Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới). Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành "Nhất kỵ tuyệt trần." Thời nay câu này mang ý: Có một số người rõ ràng ở một phương diện nào đó có năng lực hơn hẳn người thường nên phát triển rất nhanh, khiến cho người khác chỉ có nhìn chứ không theo nổi! Nguồn: Thính Vũ Lâu.)


Còn về phần Diệp Thư Hoa , không tính đến khoảng thời gian gần đây việc ly hôn giữa nàng và Triệu Mỹ Nghiên bùng nổ trên Baidu, sau khi vấn đề này trở nên nguội lạnh, có lẽ rất nhiều người đã không còn nhớ đến nàng nữa, sức nóng của internet đến cũng nhanh mà nguội lại càng nhanh hơn, thậm chí thông tin đầu tin liên quan đến cái tên Diệp Thư Hoa lúc tìm kiếm trên Baidu vẫn là "Vợ trước của Triệu Mỹ Nghiên "


Weibo của Diệp Thư Hoa không còn những người hâm mộ ngày ngày đúng giờ đến thúc dục ly hôn như trước kia nữa, vắng vẻ hơn rất nhiều nhưng cũng thanh tịnh hơn rất nhiều, tin nhắn riêng tư* và bình luận mỗi ngày chỉ ít ỏi mấy chục cái, nội dung đều là những lời chúc tốt lành và khen ngợi của fan dành riêng cho nàng như "Mỹ nhân thịnh thế Thư Hoa của ta!'' "Ngày thứ x độc thân vui vẻ hì hì'' "Diệp Thư Hoađã không đăng ảnh tự sướng ngày thứ n, nhớ cô, nhớ cô, nhớ cô.''


(Tin nhắn riêng tư: (私信) Là một mạng xã hội di động được ra mắt vào tháng 11 năm 2014. Bạn có thể làm quen với mọi người xung quanh thông qua tin nhắn riêng tư. Bạn cũng có thể trao đổi vị trí của mình với bạn bè, trò chuyện với những biểu cảm ngộ nghĩnh.)


Diệp Thư Hoa nhìn những fan như thế này dưới Weibo của mình, đột nhiên hỏi Tống Vũ Kỳ: "em có fanclub không?''


Tống Vũ Kỳ gãi gãi đầu: "Trước kia có, chỉ là số lượng quá ít ỏi, hơn nữa còn bị fan của Triệu Mỹ Nghiên công kích dữ dội, chẳng bao lâu sau đã giải tán.''


"Vậy sao.'' Diệp Thư Hoa btùy tiện trả lời, sau đó nói: "Bây giờ chị giúp em lập một cái khác được không?''


Tống Vũ Kỳ: "Lập một cái khác?''


Diệp Thư Hoa gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ lúc này fan của Triệu Mỹ Nghiên sẽ không chạy đến công kích nữa đâu.''


Tống Vũ Kỳ cũng cho là vậy, dứt khoát gật đầu: "Được.''


Hai người thức suốt đêm nghĩ tên weibo, cuối cùng ngay hôm sau " Official Weibo Diệp Thư Hoa Fan Club?'' đã ra đời, cũng vào lúc tám giờ sáng ngày hôm đó chính thức đăng một bài viết Weibo đầu tiên:


"Nếu đã quên, vậy hãy xem như mới bắt đầu.''


...Diệp Thư Hoa "


Diệp Thư Hoa nhìn vào bài viết Weibo vừa được chính mình đăng lên, nghĩ đến khoảng thời gian ba năm bị lãng quên trong quá khứ, cười cười.


Bên kia Tống Vũ Kỳ cũng kéo Diệp Thư Hoa bvào Fanclub, nhìn khoảng chừng một trăm người hâm mộ trong fanclub đã xây xong, sau đó lại đổi tên group chat thành, "Bánh bột lọc*tụ hội." Lương phấn quây " chính mình vừa mới gửi đi Weibo, nghĩ đến quên ba năm, cười cười.


(*Xin chú thích một chút về cái tên Bánh bột lọc: Bánh bột lọc nguyên văn là 凉粉[liángfěn] Trong đó Lương 凉 [liáng] đồng âm với Lương 梁[liáng] trong họ của nữ chính. Còn 粉[fěn]có nghĩa là thức ăn làm từ tinh bột cũng có nghĩa là hâm mộ. Bánh bột lọc 凉粉[liángfěn] ở đây đồng âm với Lương phấn (tên hán việt)- có nghĩa là người hâm mộ của Diệp Thư Hoa.) ( chỗ này không biết edit ra sao nên để vậy :3 )


Trong Bánh bột lọc tụ tập một mảnh ồn ào: "Cuối cùng cũng tìm được tổ chức rồi.''


Diệp Thư Hoa gửi một tin nhắn thoại trong group: "Chào mọi người, tôi là Diệp Thư Hoa , cảm ơn các bạn đã ủng hộ.''


Được thần tượng phản hồi, fans club lập tức sôi nổi hẳn lên.


"A a a a Thư Hoa , thực sự là chị!''


"Thư Hoa , em yêu chị hu hu.''


"Thư Hoa đừng sợ, chúng em vẫn luôn đứng sau lưng ủng hộ chị.''


"Chị ơi, kỳ hai của "Trên màn huỳnh quang" lúc nào thì bắt đầu ghi hình ạ, háo hức quá!''


"Giọng nói của Thư Hoa bthực sự rất dễ nghe, em có thể mang nó làm chuông điện thoại được không?''


"Sắp tới chị có lịch trình gì không ạ? Muốn đến sân bay đón chị quá ha ha!''


Diệp Thư Hoa vui vẻ trò chuyện với người hâm mộ trong group chat: "Kỳ hai của "Trên màn hình quang" tuần sau đã bắt đầu ghi hình rồi.''


"Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở thành phố B, có lịch trình nào nhất định sẽ nói cho các bạn.''


Diệp Thư Hoa mải mê trò chuyện một lúc lâu mới để ý đến cái tên "Bánh bột lọc tụ hội" của group mình.


Nàng cảm thấy ba chữ "Bánh bột lọc" vô cùng chướng mắt: "Này, tên này là có ý gì?''


Tống Vũ Kỳ cười ha ha: "Là trên group người hâm mộ của em nha, thế nào, hay chứ?''


"Cái tên này quê mùa quá đi mất!'' Vẻ mặt Diệp Thư Hoa đầy ghét bỏ, "Ai đặt tên này vậy? Có phải là chị không?''


"Không phải.'' Tống Vũ Kỳ kiêu ngạo, "Đây là cái tên mà trước kia em tự mình nghĩ ra đấy, còn hỏi tôi có hay không nữa.''


Diệp Thư Hoa : ".................."


Nàng cười gượng hai tiếng, nhìn đến cái tên "Bánh bột lọc" kia thực sự chỉ muốn tát mình một cái, ngay cả tên người hâm mộ cũng lạnh* như vậy, chẳng trách nàng cũng lành lạnh.


(*Lương còn có nghĩa là lạnh, mát, cũng có nghĩa là chán nản.)


"em muốn sửa tên lại à?'' Tống Vũ Kỳ hỏi: "Thật ra thì tôi cũng cảm thấy Bánh bột lọc chẳng có gì đặc sắc cả, nhưng mà còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, hay là em suy nghĩ lại một chút đi.''


Diệp Thư Hoa tỏ vẻ không muốn nói chuyện cùng với tiểu tử không có học thức này, sau đó nhìn đến cái tên ''Bánh bột lọc'' đắn đo suy nghĩ một chút lâu, nàng muốn tên group của mình nhất định phải vô cùng uy vũ ngang ngược, hơn nữa còn phải lục lại trí nhớ trong quá khứ, đầu óc như muốn nổ tung, cuối cùng ánh mắt chợt lóe sáng.


Diệp Thư Hoa đổi tên fanclub của mình xong, đưa cho Tống Vũ Kỳ xem.


Tống Vũ Kỳ nhìn một cái, sau đó trợn mắt há mồm.


Người sử dụng Diệp Thư Hoa đã đổi "Bánh bột lọc tụ hội'' thành...


"Nanh sói tụ hội".


Diệp Thư Hoa cười rộ lộ rõ chiếc răng nanh xinh đẹp.


Bánh bột lọc mềm oặt yếu ớt đã là quá khứ rồi.


Chú sói nhanh nhẹn dũng mãnh mới là tương lai.

Dĩ nhiên người hâm mộ cũng chú ý đến việc Diệp Thư Hoa đã đổi tên fanclub của mình từ "Bánh bột lọc tụ hội" thành "Nanh sói tụ hội".


[Thư Hoa bđổi tên fanclub rồi.]


[Ha ha ha ha cuối cùng chúng ta cũng không phải là đồ ăn.]


[Nanh sói đấy nha nha nha, ngầu quá đi mất. Mắt lấp lánh.jpg.]


[Chỉ cần nghe đến cái tên đã biết rất lợi hại và dũng mãnh rồi, Thư Hoa thật giỏi.]


[Sau này ai dám bắt nạt Thư Hoa nhà chúng ta, Nanh sói sẽ tụ hội cùng nhau cắn chết hắn.]


[Đúng, cắn chết hắn, gâu gâu gâu!]


[Gâu gâu gâu!]


[Hai vị lầu trên, tiếng kêu gâu gâu gâu là của chó mà!]


ơ... ... ...]


[Tiếng sói hú hẳn là aooooo uuuu.]


Thế là phía dưới bắt đầu đồng thanh:


[Aooooo uuuu.]


[Aooooo uuuu.]


[Aooooo uuuu.]


Diệp Thư Hoa ôm bụng cười nghiêng ngả trên ghế sô pha: "Các fan đáng yêu quá.''


Tống Vũ Kỳ nhìn Diệp Thư Hoa đang cười đến điên loạn, bất đắc dĩ cười cười: "Like fan like idol, là em đáng yêu.''


"Đó là chuyện đương nhiên.'' Diệp Thư Hoa bđắc ý nói. Người phụ nữ tên Triệu Mỹ Nghiên kia thanh cao lạnh lùng cho nên fan cũng theo côbta tỏ vẻ cao quý, vĩ đại giỏi giang hơn người khác, trước kia khi chưa ly hôn thì ghét bỏ nàng muốn chết, oán hận nàng đã kéo cấp bậc của tỷ tỷ bọn họ xuống đáy.


Diệp Thư Hoa lắc lắc đầu, tự nhủ với bản thân rằng cũng đã ly hôn rồi còn nghĩ đến mấy chuyện đó làm gì nữa, tâm tình của nàng và Tống Vũ Kỳ lúc này không tệ, hai người chuẩn bị cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm, nhưng ngay khi đang mang giày trước cửa thì điện thoại Diệp Thư Hoa trong túi đột nhiên vang lên.


Diệp Thư Hoa móc điện thoại ra, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.


Tống Vũ Kỳ cũng ghé mắt nhìn sang: "Ai vậy?''


"em cũng không biết" Diệp Thư Hoa cau mày, dãy số kia có vẻ cũng không giống với số điện thoại lừa đảo cho lắm, vì thể ấn phím trả lời: "A lô?''


Tống Vũ Kỳ dựa người vào cánh cửa nơi huyền quan* chờ Diệp Thư Hoa nghe điện thoại.


(*Huyền quan: Là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách, là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong mái ấm của mỗi gia đình.)


Hắn thấy khuôn mặt Diệp Thư Hoa vốn dĩ còn giãn ra đã dần dần nhăn lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc ngưng trọng, bàn tay đang cầm điện thoại di động càng siết càng chặt, đốt ngón tay trắng bệch nổi đầy gân xanh.


Tống Vũ Kỳ hơi lo lắng, đang muốn hỏi người gọi đến rốt cuộc là ai thì Diệp Thư Hoa lại đột nhiên mở miệng, đôi môi khẽ hé mở, bật thốt ra một danh xưng mà suốt nhiều năm qua nàng chưa từng gọi qua một lần:

Mẹ...''


Diệp Thư Hoa nhận điện thoại xong, ánh mắt ngơ ngẩn không có tiêu cự nhìn về phía trước, cánh tay cầm điện thoại chậm rãi buông thõng xuống.


Tống Vũ Kỳ hiểu đại khái câu chuyện của Diệp Thư Hoa lúc còn nhỏ, từ khi cô quen biết rồi làm việc với cô đến tận bây giờ vẫn thấy Diệp Thư Hoa là một người cô độc không có thân thích gì, mỗi năm ăn Tết đều một mình một người xem Xuân Vãn, đón năm mới, bây giờ đột nhiên lại nghe nàng bật thốt ra danh xưng này, Tống Vũ Kỳ kinh ngạc không thôi, nhanh chóng đi đến hỏi: "Có chuyện gì vậy? Người trong điện thoại là ai, đã nói gì?''


Diệp Thư Hoa chậm rãi nhìn về phía Tống Vũ Kỳ, ánh mắt lộ rõ sự cầu khẩn: "Cùng em đi đến cục cảnh sát một chuyến được không?''


****************


Hai người lái xe chạy như bay đi đến cục cảnh sát.


Vừa xuống xe Diệp Thư Hoa đã nhanh chóng xông thẳng vào trong, Tống Vũ Kỳ cũng vội vàng đuổi theo phía sau, cuối cùng dừng lại bên ngoài hành lang phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.


Một người đàn bà trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi ngồi nơi góc tường hành lang nghe được tiếng bước chân dồn dập phía trước, ngẩng đầu nhìn lên thấy Diệp Thư Hoa đang ở cách đó không xa, bà ta lập tức đứng dậy chạy đến.


"Con gái à."


Khoảnh khắc Diệp Thư Hoa nhìn thấy người mẹ nhiều năm không gặp, trong đáy mắt còn che giấu sự vui sướng, nhưng khi nghe được ba chữ xa lạ phát ra từ miệng bà ta, nàng đột nhiên dừng lại, từ đầu đến chân tựa như bị đông cứng, không thể nhúc nhích nổi.


Người đàn bà vọt đến trước mặt  Diệp Thư Hoa, hai tay túm chặt lấy cánh tay nàng, khóc lớn than vãn: "Con gái à, con phải nhanh nhanh cứu mẹ với!''


"Yên lặng! Yên lặng!'' Có một vị cảnh sát mặc đồng phục đi đến, nhìn thấy Diệp Thư Hoa bị túm chặt lấy không buông thì hơi sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Cô chính là con gái của bà Trần Tuyết Vân!''


Diệp Thư Hoa nhàn nhạt nhìn thoáng qua người đàn bà đang sống chết nắm lấy tay mình không chịu buông tay, khẽ gật đầu, giọng điệu không một gợn sóng: "Vâng!''


****************


Trong phòng hòa giải của cục cảnh sát, tiếng khóc thể thương của người phụ nữ vẫn không ngừng vang vọng bên tai.


Diệp Thư Hoa chết lặng ngồi trên ghế, cả người vô cùng mệt mỏi.


Trần Tuyết Vân ngồi sát bên cạnh Diệp Thư Hoa , mười ngón tay khô gầy tựa như nhánh mây vẫn nắm chặt lấy cánh tay nàng: "Còn nhất định phải nhanh nhanh cứu em trai con hu hu hu hu...''


Tống Vũ Kỳ nhìn người đàn bà đang khóc lóc thảm thiết, tức giận hừ một tiếng.


Năm đó sau khi Trần Tuyết Vân ly hôn với bố Diệp Thư Hoa xong thì đã nhanh chóng đi thêm bước nữa, người chồng thứ hai của bà ta là một quản đốc nhỏ có điều kiện không tệ, nhưng vẫn quản thúc Trần Tuyết Vân cực kỳ nghiêm khắc. Sau hai lần bắt được quả tang Trần Tuyết Vân đang đánh mạt chược thì thiếu chút nữa đã đánh bà ta đến chết. Sau khi phải ở trong viện hai tháng Trần Tuyết Vân trở nên ngoan ngoãn, thu liễm hơn không ít, không lâu sau thì sinh được một cậu con trai. Nhưng cậu con trai này không có chí học hành, chỉ mới tốt nghiệp sơ trung xong đã cắm đầu vào con đường chơi bời lêu lổng. Năm kia chồng của Trần Tuyết Vân do mắc bệnh ung thư mà chết, tiền bạc tài sản trong nhà nghiễm nhiên rơi vào tay Trần Tuyết Vân và con trai Từ Cao Phi.

Trần Tuyết Vân là người đam mê cờ bạc, nhưng không ngờ được rằng người con trai Từ Cao Phi cũng là một người tay nghiện không kém. Lúc người bố còn sống bị quản giáo bớt chơi bời phóng túng, sau khi ông ta mất thì không còn gì để kiêng dè nữa cả, Trần Tuyết Vân lại không thể quản được hắn, chẳng mấy chốc Từ Cao Phi đã thua sạch tiền bạc tài sản trong nhà, không những thế lại còn chạy đi vay mượn nặng lãi. Mấy ngày gần đây đã có người cho vay nặng lãi tìm đến nhà đòi nợ, trong lúc tranh chấp Từ Cao Phi đã đâm người ra một dao chọc thủng lá gan phải nhập viện cấp cứu, vì thế mới có cục diện ở cục cảnh sát bây giờ.


Từ trong lời tự thuật của Trần Tuyết Vân Diệp Thư Hoa bmới biết được, hóa ra năm đó sau khi tin tức nàng và Triệu Mỹ Nghiên kết hôn được công bố rộng rãi trên các phương tiện truyền thông thì Trần Tuyết Vân và Từ Cao Phi đã chạy đến tìm mình. Lúc đó nàng cũng biết được mục đích hai người này đến đây là gì, vì thế cho bọn họ một khoản tiền lớn, để sau này bọn họ đừng bao giờ đến tìm nàng nữa.


Trong phòng hòa giải, Trần Tuyết Vân vẫn không ngừng khóc lóc kể lể: "Mẹ cực khổ vất vả nuôi con khôn lớn đến chừng này, con không thể mặc kệ mẹ ruột và em trai của mình được hu hu hu.''


Hốc mắt Diệp Thư Hoa đỏ bừng.


Nuôi nàng khôn lớn sao?


Từ lúc nàng có ký ức, trong căn nhà kia chỉ toàn là những tiếng cãi vã, đồ đạc đổ vỡ không ngừng, vẫn là người dì hàng xóm lầu dưới thương xót nàng, thường xuyên cho tiểu Diệp Thư Hoa đã đói đến mức xanh xao vàng vọt một chút đồ ăn gì đó.


Mới bảy tuổi đã bị đưa vào trường thể thao nội trú, đến lúc cần phải đóng tiền sinh hoạt phí thì số điện thoại của cả bố và mẹ để lại cho giáo viên phụ trách sinh hoạt thường ngày không số nào có thể gọi được.


Cho đến tận bây giờ Diệp Thư Hoa vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của cô giáo đang cầm điện thoại tốn thời gian thúc giục nhưng không gọi được đã nhìn nàng: "Lại là một người không có ai cần, rốt cuộc nơi này là trường thể thao hay là cô nhi viện.''


Diệp Thư Hoa nhìn hàng lông mày được phun xăm tinh xảo và đường kẻ mắt được trau chuốt tỉ mỉ trên khuôn mặt Trần Tuyết Vân, da dẻ này ở độ tuổi này của bà ta mà nói đã xem như được bảo dưỡng cẩn thận.


Có lẽ mấy năm qua bà ta vẫn sống rất tốt.


Diệp Thư Hoa tự giễu cười cười, mở miệng hỏi: "Cần bao nhiêu tiền?''


Trần Tuyết Vân nghe được lời này đã lập tức ngẩng đầu nhìn lên, đưa tay lau lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt, dường như có hơi do dự một chút, sau đó nhìn đến đứa con gái trổ mã vô cùng xinh đẹp của mình, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra một con số: "Tám trăm vạn.''


"Tám trăm vạn?'' Tống Vũ Kỳ ở bên cạnh hoảng hốt đầu tiên.


Diệp Thư Hoa không thể tin nổi nhìn về phía Trần Tuyết Vân.


Trần Tuyết Vân vừa thấy phản ứng của hai người đã lập tức luống cuống: "Mẹ...'' Bà bắt lấy tay Diệp Thư Hoa, "Con gái à, mẹ là mẹ ruột của con mà.''

Sau khi Diệp Thư Hoa bnghe được ba chữ "Tám trăm vạn" cũng không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy chuyện này thật hoang đường: "Tôi không có nhiều tiền như vậy.''


Trần Tuyết Vân vừa nghe không có tiền đã xụ mặt xuống, lại bắt đầu khóc lóc ầm ĩ; "Sao con có thể không có tiền được hu hu hu!''


"Những minh tinh như các con mỗi năm kiếm được mấy chục triệu mấy trăm triệu, sao có thể không có tiền!''


"Trời ơi, xuống đây mà xem một đứa con gái lại mặc kệ sự sống chết của mẹ ruột và em trai mình này, nó muốn trơ mắt nhìn em trai mình ngồi tù đấy!''


"Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu không có lương tâm thế này!''


Diệp Thư Hoa bnghe những lời mắng nhiếc khó nghe kia chỉ muốn khóc: "Tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy''


Chuyện những minh tinh trong làng giải trí này kiếm được rất nhiều tiền đúng là không sai, nhưng lúc Diệp Thư Hoa còn là một diễn viên tuyến mười tám căn bản không kiếm được bao nhiêu, sau khi kết hôn với Triệu Mỹ Nghiên đã trở thành tuyến ba nhưng lại không có lịch trình hay tham gia bộ phim nào, một chút tiền gửi ngân hàng có lẽ cũng đã đưa cho hai mẹ con Trần Tuyết Vân lúc bọn họ tìm đế nàng hai năm trước rồi.


Trần Tuyết Vân lau sạch mặt, đột nhiên đứng dậy đẩy Diệp Thư Hoa một cái.


"Không phải mày đã kết hôn với Triệu Mỹ Nghiên gì đó sao? Mày không có tiền, chẳng lẽ cô ta cũng không có tiền ư?''


Diệp Thư Hoa bị đẩy ra, trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo: "Tôi đã ly hôn với cô ta rồi.''


Hai người bọn họ sòng phẳng ly hôn, một đồng Diệp Thư Hoa cũng không muốn lấy, Triệu Mỹ Nghiên bđã từng nói sẽ bồi thường cho nàng, nhà xe tất cả đều đứng tên Diệp Thư Hoa nhưng nàng đã chủ động phân chia từng cái từng cái rõ ràng dứt khoát.


Tống Vũ Kỳ thấy Diệp Thư Hoa bị đẩy, vội vàng chạy đến đứng trước mặt nàng che chắn, trợn mắt nhìn Trần Tuyết Vân: "Bà muốn làm gì?''


"Mày, đứa con gái ngu ngốc này!'' Trần Tuyết Vân vẫn hơi sợ hãi kiêng dè Tống Vũ Kỳ, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi gào rống với Diệp Thư Hoa: "Sao tao có thể sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như mày chứ, ai bảo mày ly hôn với ả! Hơn nữa mày nghĩ mày đang lừa ai? Cho dù có ly hôn thì số tiền mày được chia sau khi ly hôn đâu rồi, đừng tưởng rằng có thể lừa được tao!''


Cả người Diệp Thư Hoa đều run rẩy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay khảm sâu vào da thịt.


Nhưng nàng lại không cảm thấy đau chút nào.


Nàng đỏ mắt nhìn Trần Tuyết Vân: "Tôi ly hôn là chuyện của tôi, tiền là do Triệu Mỹ Nghiên  làm ra chứ không phải là của tôi, một đồng tôi cũng sẽ không lấy!''


Trần Tuyết Vân vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy nhà của mày đâu? Xe đâu?''


Diệp Thư Hoa hít một hơi, ánh mắt bình tĩnh lặng lẽ nhìn về phía trước: "Đều là của Triệu Mỹ Nghiên, không liên quan đến tôi.''

_______________________________

Đm tức bà dà đó quá:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro