14-13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"NÈ HITOMI !!! CẬU BỊ CÁI GÌ VẬY ???"

Có người đột ngột gào toáng lên, như thể chính cậu ta mới là người "bị cái gì vậy" chứ không phải Honda Hitomi.

"Hitomi ơi ... Cậu ổn không Hitomi ơi?! Trời ơi, không phải là lúc này chứ ... Làm ơn đi mà ..."

Là Shitao Miu. Tiếng la hoảng hốt ban nãy của cậu ta đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Miu và Hitomi ngồi ở một bàn cách khá xa chúng tôi, bên phía bàn của Iwatate Saho và Muto Tomu. Trong bàn của Miu còn có Takahashi Juri và Miyazaki Miho. Hitomi ban đầu còn ngồi bên tay trái của Miu, giờ đây lại được ôm gọn trong lòng cậu ta. Và Shitao Miu có lý do để phải làm như vậy. Cậu vừa ôm chặt lấy Hitomi vừa kêu la rên rỉ lẫn lộn trong những tiếng nấc lo lắng nghẹn ngào.

Honda Hitomi dường như đang gặp điều bất ổn. Cậu ấy gục hẳn xuống, đầu tựa vào vai Miu, trán lấm tấm đổ từng giọt mồ hôi lạnh. Miệng cậu há hốc, khó nhọc cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí như một con cá mắc cạn, vai và lưng nhấp nhô lên xuống liên tục như thể đang phải chịu đựng đau đớn cùng cực. Chỉ có điều, Shitao Miu đang ôm lấy cậu ta còn khóc la dữ dội hơn.

"Này ... Hitomi!"

Miyazaki Miho, thành viên Câu lạc bộ Kendo và cũng là Kiện tướng trẻ tuổi của bộ môn này, cùng Takahashi Juri, cả hai đẩy bàn ăn của cả bọn qua một bên rồi chạy sang phía của Miu và Hitomi.

"Hitomi, cậu nghe thấy tớ chứ?" Vừa gọi tên Hitomi, Miho vừa vỗ vỗ lưng cho bạn mình, trong khi Juri ở bên cạnh cố trấn an Miu đang dần trở nên hoảng loạn. "Cậu ổn không, Hitomi? Cậu thở được không? Thôi nào ..."

Cô Shinoda tức tốc chạy lại chỗ bọn họ. Vừa nhìn qua, cô đã lẩm bẩm "Suyễn à?" rồi quay sang cô Yokoyama, lúc này đã chạy tới phía sau cô. "Em này bị suyễn phải không?"

Nhưng cô Yokoyama chỉ có thể run rẩy lập cập mà không trả lời ngay được.

"Dạ đúng." Juri lên tiếng đáp thay cô. "Hitomi bị suyễn ạ. Thuốc của bạn ấy luôn có ..."

Juri chỉ vào bàn tay phải của Hitomi đang buông rơi thõng xuống đùi của Miu, lúc này có cầm theo một cái ống xịt.

"Thuốc của em đâu? Có mang theo không?" Cô Shinoda hỏi Hitomi, nhưng vai cậu ta chỉ càng thêm nhấp nhô đau đớn, không sao trả lời được.

Heeeee ... Heeeee ...

Có thể nghe được cả cái thứ âm thanh quái gở đang dội ra từ phổi của Honda Hitomi. Cậu ấy đang khò khè ... Không. Đang quằn quại rít lên thì đúng hơn.

Hitomi ở trong lớp ngồi bàn ngay trước mặt tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu phải chịu đựng tình trạng này. Bản thân tôi cũng phải chịu đựng triệu chứng xẹp phổi hai lần trong năm nay, thế nên tôi dễ dàng đồng cảm với cảm giác khó thở của cậu ấy bây giờ. Chứng tràn khí màn phổi của tôi và hen suyễn của cậu ấy khác xa nhau, nhưng nhìn Hitomi khổ sở như thế này, tôi đột nhiên cảm thấy nhịp thở của chính mình cũng bắt đầu dần trở nên gấp gáp hơn ...

Cô Shinoda cầm ống xịt của Hitomi lên, bóp thử. Cái ống phát ra vài tiếng lựt sựt khe khẽ.

"Hết thuốc rồi ..." Cô ghé sát xuống tai Hitomi, ần cần. "Em có đem theo thuốc dự phòng không?"

Qua hơi thở nặng nề, Hitomi khẽ cử động đầu từ trái sang phải, ngụ ý rõ ràng: Không.

"Gọi cứu thương!" Cô Shinoda nhảy dựng lên, hét to. Tôi chợt nhớ lại khoảnh khắc cô chạy vào lớp tôi ngay sau khi cô Bae tự sát: "Cô Yokoyama! Cô đi gọi xe cứu thương ngay được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro