Cupcakes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cupcakes là bộ fanfiction u tối trong My Little Pony: Friendship is Magic. Nó tả lại nhân vật Pinkie Pie như là một kẻ sát nhân hàng loạt (dù vẫn giữ nguyên tính cách hoạt bát và vui tươi của cô) người đã gây mê bạn mình Rainbow Dash, kéo cô đến căn hầm bí mật và tàn sát cô từ từ và tàn nhẫn cho đến chết. Cách miêu tả vô cùng tự nhiên và sinh động của fic này đã khiến nó trở nên khá nổi tiếng với MLP fandom.

Nguồn gốc

Fanfiction "Cupcakes" được cho là xuất hiện lần đầu tiên trên diễn đàn hình ảnh 4chan /co/ tại thời điểm nào đó vào tháng 1 năm 2011, dù ngày đăng của bài gốc vẫn chưa được biết. Một tài liệu tham khảo về tập 12 của fanfiction cho biết ngày đăng bài sớm nhất có thể là ngày 7 tháng 1 năm 2011. Trên phiên bản Equestria Daily, tác giả đã được cho là "Sergeant Sprinkles". Tài liệu lưu trữ sớm nhất của My Little Pony fanfiction là "Junior Speedsters Forever" được đăng qua Esquestria Daily vào ngày 24 tháng 1 năm 2011.

Mặc dù nhiều câu chuyện trên Esquetria Daily bị gắn mác "Grimdark" (một từ lóng chỉ những fanfiction có nội dung tăm tối hoặc bạo lực), đây là câu chuyện duy nhất có mác "GRIMDARK AS FUCK".

Câu chuyện

Không khí ấm áp, ánh mặt trời chói chang, các pony ở Ponyville đang có một ngày tuyệt vời. Quảng trường thị trấn thật nhộn nhịp và đông đúc với pony đầy đường. Tất cả pony dường như đều ở những nơi riêng biệt. Tất cả, ngoại trừ Rainbow Dash, cô ấy ở trên trời. Cô lao vút tự do trong không khí, tăng tốc trên một đường và tiếp theo, vút qua những hàng cây và chạy đua với những ngọn gió. Nàng thiên mã xanh liệng qua sân trường, lũ trẻ lấy làm vui thích, lao lên trên hàng trăm feet, rồi lao xuống nhanh nhất có thể. Vài giây trước khi chạm đất, cô tung cánh và trở lại với bầu trời xanh. Rainbow cảm thấy tràn đầy sức sống.

Đột nhiên, Dash nhớ lại rằng cô ấy cần ở một nơi nào đó, cô phải gặp Pinkie Pie trong 5 phút nữa. Dash đã bị cuốn vào việc tập luyện đến nỗi cô gần như đã quên rằng Pinkie đã yêu cầu gặp cô ấy tại Sugarcube Corner lúc 3 giờ. Pinkie không hề nói lý do tại sao hay họ sẽ làm những gì, nhưng Dash biết rằng với Pinkie, nó có thể là bất cứ điều gì. Dash không chắc rằng mình có thực sự muốn đi hay không. Cô rất mệt với những trò nguy hiểm của cô ấy nên cô đã nghĩ đến việc để Pinkie sang một bên và tiếp tục bay lượn. Nhưng lương tâm của Dash không nỡ để cô làm vậy. Cô biết điều đó sẽ làm tổn thương cảm xúc của Pinkie, sau tất cả, Pinkie đã nói rằng đó là một điều gì đó đặc biệt chỉ dành riêng cho hai người họ. Dash xem xét lại và nghĩ "tại sao không?". Cô ấy đã phải mất gì? Heck, nó cũng có thể là một trò nghịch phá nữa. Pinkie có thể tìm thấy một thứ gì đó thú vị để lôi kéo mọi người, và cuối cùng họ sẽ có rất nhiều niềm vui. Cô liền tăng tốc, vì đã tốn rất nhiều thời gian, lao nhanh tới chỗ hẹn.

Khi Dash bước vào cửa tiệm, ngay lập tức cô đã được chào đón bởi chủ nhà, người đang nhảy cẫng lên phấn khích. "Yay, cậu đây rồi! Tớ đã đợi cả ngày rồi đấy!" cô nàng pony nói.

"Xin lỗi, tớ đến hơi muộn, Pinkie. Tớ đã tập luyện cả buổi chiều và mất rất nhiều thời gian." Dash biện giải.

Pinkie cười khúc khích và trấn an cô với giọng nói vui vẻ, "Ồ, không sao đâu, giờ thì cậu đã ở đây rồi. Một vài phút có là gì đâu chứ? Tớ đã rất phấn khích khi suy nghĩ về những việc mà tụi mình sẽ làm, tớ không ngừng nhảy nhót từ khi thức dậy. Ý tớ là, tớ gần như quên cả thở vì quá vui."

Dash cười một cách khó chịu. Cô luôn đánh giá cao cách sống thân thiện, chan hòa của Pinkie, nhưng sự nhiệt tình thừa thãi của Pinkie khiến cô lo lắng. Tuy nhiên Dash luôn giữ phong thái lịch sự. Nếu Pinkie làm việc gì đó, thì bất cứ điều gì cô đã lên kế hoạch đều tốt đẹp.

"Vậy, cậu đã sẵn sàng chưa, Rainbow Dash? Tớ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi đấy!" nàng pony màu hồng nói.

Tinh thần Dash phấn chấn lên. "Dĩ nhiên rồi, Pinkie. Vậy cậu đã lên kế hoạch gì rồi? Chọc phá một ai đó hả? Tớ đã nghĩ ra được khá nhiều ý tưởng. Hay là trò gì đó nguy hiểm mà cậu muốn tớ thử? Hay..."

"LÀM BÁNH CUPCAKES!" Pinkie vui vẻ tuyên bố.

"Nướng bánh?" Dash thất vọng. "Pinkie, cậu biết tớ không giỏi nướng bánh mà. Nhớ lần trước chứ?"

"Ồ, không thành vấn đề. Tớ chỉ cần cậu giúp thôi. Hầu hết các công việc cứ để tớ lo." Pinkie giải thích.

Dash trầm ngâm trong giây lát. "Well, được rồi, tớ đoán mọi việc sẽ ổn thôi. Chính xác thì cậu muốn tớ làm gì?"

"Vậy mới được chứ. Của cậu đây." Pinkie đưa Dash một cái bánh.

Dash khó xử. "Tớ nghĩ là sẽ phải giúp cậu nướng bánh."

"Đúng thế. Tớ đã làm trước cho cậu một cái chỉ dành riêng cho cậu trước khi cậu đến đây."

"Vậy, giống như là nếm thử hương vị của nó hay sao?"

"Gần như là thế." Pinkie nói.

Dash nhún vai và cho cái bánh vào miệng. Cô nhai một lúc rồi nuốt. Cũng không tệ.

"OK, rồi sao nữa?" Dash hỏi.

"Giờ thì... Hãy ngủ đi."

Bối rối, Dash mở miệng ra nhưng ngay lập tức, cô cảm thấy choáng váng. Cô lên cơn chóng mặt dữ dội, cả thế giới như quay cuồng, và giây sau, cô ngã xuống sàn nhà.

Khi Dash tỉnh lại, cô thấy mình trong một căn phòng tối. Cô cố lắc đầu, và rồi phát hiện một cái dây da đã buộc chặt nó lại. Cố gắng di chuyển, nhưng ngực và chân tay cô đã bị xích chặt vào một tấm ván cứng chắc, làm đôi chân cô căng ra. Đôi cánh của Dash là thứ duy nhất không bị trói, chúng cứ vỗ điên cuồng trong khi cô ráng sức thoát khỏi. Trong lúc vùng vẫy, Pinkie đột ngột nhảy vào tầm mắt cô.

"May quá, cậu tỉnh lại rồi. Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi đấy." Pinkie vui sướng. Cô đi về hướng bóng tối, rồi nhanh chóng xuất hiện lại với một chiếc xe đẩy nhỏ được bao phủ bởi tấm vải bên trên.

"Pinkie, chuyện gì thế này? Tớ không thể di chuyển!" Dash nói với giọng điệu gấp gáp.

"Well, xin thưa, cậu đã bị trói chặt lại rồi." Pinkie nhăn nhó "Đó là lý do cậu không di chuyển được. Tớ không nghĩ rằng cậu cần tớ nói cho biết đâu."

"Nhưng tại sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tớ tưởng cậu nhờ tớ giúp làm cupcake chứ."

"Đúng vậy, cậy đang giúp tớ đấy. Cậu thấy không, tớ đã hết nguyên liệu đặc biệt rồi và tớ cần cậu lấy thêm."

"Nguyên liệu đặc biệt?" Dash thở gấp và bắt đầu hoảng loạn. "Nguyên liệu đặc biệt gì chứ?"

Pinkie cười khúc khích và trả lời: "Cậu đấy, đồ ngớ ngẩn!"

Đôi mắt Dash mở to, khuôn mặt nhăn nhở trong sợ hãi. Cô bắt đầu cười, và nói, một giọng nói bao bọc bởi cơn cuồng loạn, "Woo, cậu thực sự đã có được tớ rồi, Pinkie Pie. Ý tớ là, lừa tớ nghĩ rằng mình sẽ bị biến thành cái cupcake? Tớ phải nói rằng, đây là trò đùa tuyệt nhất. Cậu thắng, cậu là giỏi nhất."

Pinkie cười nhiều hơn nữa. "Aw, cám ơn, Dash. Nhưng tớ chẳng có trò đùa gì hôm nay đâu, vì thế tớ không thể chấp nhận lời khen của cậu được."

Dash lại vùng vẫy. "Pinkie, thôi nào, không vui đâu."

"Thế sao cậu lại cười?" Trước khi Dash kịp trả lời, Pinkie túm lấy cái khăn và giựt nó ra khỏi chiếc xe đẩy. Trên đó là một cái khay chứa các dụng cụ y tế sắc nhọn và dao, được sắc xếp cẩn thận và mài dũ một cách tinh quái, cũng như một chiếc giỏ y tế lớn.

Dash hiện giờ đang trong trạng thái đầy hoảng loạn. Cô bắt đầu thở gấp. Tâm trí cô trở nên hỗn loạn khi cô cố gắng suy lý với cô pony màu hồng. "Cậu không thể làm điều này được, Pinkie! Tớ là bạn cậu mà!"

"Tớ biết và đó là lý do tại sao tớ rất vui khi có cậu ở đây. Tụi mình sẽ chia sẻ khoảnh khắc cuối cùng của cậu với nhau, chỉ cậu và tớ thôi." Pinkie lại nhảy nhót.

"Nhưng, các pony khác sẽ tự hỏi tớ ở đâu. Khi những đám mây trở nên dày đặc, họ sẽ đi tìm tớ và khi đó họ cũng sẽ tìm thấy cậu." Dash khóc trong tuyệt vọng.

"Ồ, Dash", Pinkie nói. "Đừng lo, có rất nhiều thiên mã để xua đuổi hết những đám mây kia đi. Và bên cạnh đó, chẳng ai có thể tìm ra cả. Ý tớ là, cậu nghĩ tớ sẽ làm việc này trong bao lâu?" Và với lời tuyên bố đáng tiếc ấy, ánh đèn đột nhiên xuất hiện để lộ ra những phần còn lại của căn phòng.

"Ôi, không". Dash kinh hãi trước những gì hiện ra trước mắt cô. Căn phòng được trang trí bởi những thứ quái dị mà tinh tế của Pinkie Pie. Những dải băng đầy màu sắc bay nhè nhẹ trên trần nhà, những hộp sọ được sơn màu sặc sỡ với kích thước khác nhau gắn trên tường, và nội tạng nhuộm phẩm bơm đầy khí heli được gắn vào lưng ghế. Bàn ghế được làm từ xương và thịt đã được bảo quản của những pony trước đó. Dash co rúm khi nhìn thấy điểm giữa của cái bàn gần cô nhất. Đầu của bốn con ngựa, đôi mắt nhắm lại như thể đang ngủ, đội mũ dự tiệc làm từ da của chính họ. Với nỗi kinh hoàng khủng khiếp, Dash nhận ra một người bạn cùng lớp của Apple Bloom, Twist. Dash đưa mắt qua lại và sau đó nhìn thẳng vào biểu ngữ trên một miếng vải chắp mảnh được treo trên thanh xà. Làm từ da thuộc của nhiều pony, những từ "Life is a party" được vẽ trên đó bằng máu đỏ.

Sự chú ý của Dash quay trở lại khi một chiếc sừng chọc vào mũi cô. Cô há hốc mồm nhìn Pinkie Pie, người đang đứng ngay trước mặt cô. Nàng pony ấy mặc chiếc đầm làm từ da khô, được trang trí bởi những biểu tượng đáng yêu. Trên lưng cô là sáu chiếc cánh thiên mã, màu sắc khác biệt. Khi cô nhảy nhót trong sự phấn khích, chiếc dây chuyền với những cái sừng ngựa cứ kêu lách cách.

"Cậu thích nó chứ?" Pinkie hỏi. "Tớ đã tự làm nó đấy."

Tuyệt vọng, Dash cầu xin cô pony đứng trước mặt. "Pinkie làm ơn đi, tớ xin lỗi nếu đã làm điều gì sai với cậu. Tớ không có ý đó. Xin cậu hãy thả tớ ra. Tớ hứa sẽ không kể cho ai biết đâu."

"Ồ, Dash, cậu không làm gì sai cả. Chỉ là số cậu đã tới, well, tớ không thể khiển trách cậu được. Chúng ta không còn đường quay lại nữa."

Dash rơi lệ. Làm sao có thể xảy ra chuyện này chứ?

"Aww, đừng buồn, Dash," Pinkie nói. "Nhìn này, nó sẽ khiến cậu vui hơn đấy. Tớ mang đến cho cậu một người bạn đây."

Dường như không biết từ đâu, Pinkie đã mang ra một cái đầu lâu màu xanh và vàng rực rỡ. Nó có kích thước của pony, nhưng nó có một nét đặc biệt: cái mỏ.

Dash há hốc miệng kinh ngạc. "Đó... đó là... không... phải chứ?"

"Hey, Dash, cùng nhau chơi nào. Lũ pony tệ hại-os. Dweebs dweebs dweebs," Pinkie bắt chước. "Tớ bắt cô ấy ngay trước khi rời khỏi thị trấn. Nhớ cái lúc tớ rời khỏi bữa tiệc tới 20 phút không? Tất nhiên chừng ấy thời gian chẳng đủ để tớ chơi với cổ, tớ phải đợi tới sau bữa tiệc. Nhưng thật vui vì tớ đã làm thế. Thật có giá trị khi nó có một hương vị rất riêng biệt. Griffon có vị như của hai loài vật hòa hợp lại, thật tuyệt. Tớ biết loài như cổ có số lượng không nhiều bằng những người khác trong Ponyville, nhưng không biết bao giờ tớ mới có cơ hội thử lại hương vị griffon một lần nữa đây? Có lẽ tớ nên hỏi cô ấy đến từ đâu để tớ có thể có được nhiều hơn nữa, nhưng tớ quên mất. Tớ sẽ cho cậu biết thêm, cô ấy khá là hiếu chiến. Cô đã kéo dài thời gian, làm cho tớ rất vui. Tớ đã có cơ hội để chơi với loài khác ngoài pony và thử những điều mới. Thật tệ khi cô miệng lưỡi thối tha như vậy. Cô ấy nói nhiều điều bẩn thỉu đến mức tớ chỉ muốn giật phăng cái lưỡi của cổ ra ngoài. Cậu biết đấy, ngôn từ xấu chỉ đem lại cảm giác xấu thôi, Rainbow Dash."

Dash không còn gì để nói. Cô chỉ nức nở và quằn quại trong khi bị trói chặt.

"Well" Pinkie nói, lời nói cuối cùng, "hồi tưởng thế là đủ. Đến lúc bắt đầu rồi đấy."

Đặt hộp sọ của Gilda xuống, nàng pony hồng nắm lấy một con dao mổ giữa cái móng ngựa của cô và đi vòng qua hông phải của Dash. Không chút tinh tế, Pinkie đặt lưỡi dao bên trên cái dấu ấn dễ thương của Dash khoảng 1 inch và bắt đầu cắt một vòng quanh nó. Dash hét lên đau đớn và cố gắng hết sức để lùi ra, nhưng cái nẹp đã giữ cô lại. Sau khi rạch xong, Pinkie lấy một con dao cong ở trong khay. Khuôn mặt méo mó trong lúc tập trung, cô đặt lưỡi dao dưới da Dash và cắt bỏ lớp da ra khỏi cơ. Dash nghiến răng, nghẹn ngào nhìn từng phần da thịt bị tách ra. Pinkie chuyển sang phía bên kia và lặp lại việc ấy trên hông trái của Dash. Khi đã hoàn thành, Pinkie giơ hai cái dấu ấn trước mặt người bạn của cô và vẫy vẫy chúng như những quả cầu tua. Dash chỉ biết rên rỉ. Đùi của cô ấy nóng bừng lên như không còn cảm giác gì.

Đặt những mảng ra bị rách xuống, Pinkie lấy một con dao mổ lớn và bước ra sau lưng nàng thiên mã xanh. "Mong cậu không phiền, tớ nghĩ tớ sẽ làm việc tùy tiện ngay từ lúc này." Pinkie cười. Cô ngậm cánh trái của Dash và chơi đùa với nó một lúc, rồi giật mạnh nó ra để lại cơn đau thấu tận xương tủy như đốt cháy từng thớ thịt của Dash. Sau đó, kéo đôi cánh ra, Pinkie đưa lưỡi dao xuống cắt mạnh. Ngay lập tức, Dash hét lên và quẫy đập mạnh đôi cánh của cô. Hành động đó đã làm hỏng mục đích của Pinkie. Cô cố gắng chém trúng vết cắt ấy, và vô tình khắc một vết cắt lớn trên lưng Dash.

"Dash, ở yên đấy, nếu không tớ sẽ tiếp tục hụt mất." Pinkie la mắng trong khi bạn cô đang gào thét.

Pinkie chém mạnh vào mục tiêu. Cô cứ tiếp tục lần nữa và lần nữa. Máu phun lên khoảng không, nhưng Pinkie nhận ra rằng việc đó chẳng đi tới đâu cả. Lưỡi dao không thể cắt xuyên qua xương.

"Hmm, chắc là tớ đã quên mài sắc nó rồi. Tớ sẽ thử một thứ gì đó khác xem sao." Pinkie nói một-điều-hiển-nhiên khi cô ném con dao ra phía sau, khiến lưỡi dao cắm thẳng xuống mặt bàn. Bao phủ trong đau đớn và nước mắt, Dash nghe thấy âm thanh đóng mở của hộp kim loại.

"Xong! Nào Dash, tại sao họ lại gọi thứ này là cái cưa cắt? Nó không cắt, cắt là thứ tớ vừa làm bằng dao ấy. Đây là cái cưa. Tớ không thể hiểu."

Pinkie đặt thứ này vào thớ thịt nham nhở mà cô đã cố để cắt nó ra. Cô đứng bằng hai chân sau, và cưa qua cưa lại cái cưa bằng móng vuốt ở hai chân trước. Nó lát nhẹ qua phần xương và da. Cảm giác từng chiếc răng cưa cứa vào cơ thể mình khiến Dash buồn nôn. Cô nhìn chết trân vào chiếc cánh rơi qua đầu cô và đáp xuống một chiếc khăn trải bàn. Pinkie chuyển sang chiếc cánh còn lại và bắt đầu cưa. Lần này Dash không vùng vẫy nữa, cô từ bỏ việc cố gắng đấu tranh và tập trung vào việc cầm lại những tiếng la hét trong đau đớn. Đột ngột, quá trình cưa dừng lại. Pinkie mới chỉ làm được một nửa và cái cánh vẫn còn treo lơ lửng.

"Này Dash", Pinkie lên tiếng. "Nghĩ nhanh lên!"

Bất ngờ, Pinkie giật chiếc cánh mạnh hết sức. Xương bị gãy nhưng da của nàng pony xanh không hề hấn gì, rồi từ từ rách. Vết thương đó bị xé toạc dần kéo theo vài mảng thịt dọc theo lưng của Dash xuống phần hông. Cơ thể cô bị chấn thương bất ngờ. Xương chậu căng lên, Dash cảm thấy thứ gì đó âm ấm xả ra giữa hai chân mình, và giai điệu ồn ào bất tận của sự đau đớn lấp đầy căn phòng. Không thể thở được, cô ngất đi.

Dash giật mình tỉnh giấc. Mùi hôi thối của nước tiểu chất đầy trong lỗ mũi của cô. Khi tầm nhìn của cô trở lại, cô thấy Pinkie Pie đang tháo những kim tiêm lớn chứa adrenaline (thuốc kích thích thần kinh giao cảm) ra khỏi ngực cô một cách khó chịu. Dậm vó, Pinkie thất vọng đả kích nạn nhân bất lực của mình.

"Đã có ai dạy cậu cách cư xử chưa? Thật quá thô lỗ khi dám ngủ thiếp đi khi người khác mời cậu đến để dành thời gian cho họ đấy. Thích thú lắm sao nếu tớ đến nhà cậu chỉ để ngủ? 'Ôi, xin lỗi Dash, cậu nhàm chán thật nên tớ nghĩ tớ sẽ ngủ một giấc đây.' Cậu nghĩ tớ thích lắm sao? Tớ đã nói rằng tớ rất hào hứng khi cậu là người tiếp theo. Tớ rất hào hứng khi có một người bạn ở đây trong lúc làm việc. Nhưng KHÔÔÔÔÔNG! Cậu chẳng quan tâm gì hết đó. Cậu biết không, tớ đã nghĩ cậu thật cứng rắn. Tớ nghĩ cậu có thể xử lý bất cứ điều gì. Có nhiều con ngựa còn tốt hơn cậu nữa đấy! Tớ phải coi cậu như em bé sao? Hả? Đó có phải cách mà cậu muốn tớ nhớ đến không, như một đứa trẻ?"

Pinkie dừng lại để thở, Dash chớp mắt và khóc thút thít. Lưng cô quá đau, hai bên thì nóng bừng, và chân cô đau dữ dội. Chớp mắt lần nữa, cô thấy Pinkie cho thứ gì đó vào miệng và nhai. Nhận thấy ánh nhìn chằm chằm của Dash, Pinkie nhanh chóng nuốt.

"Sao?", Pinkie hỏi. "Ồ, cái này hả?" Cô nắm lấy một cái khác. "Well, khi CẬU đang ngủ, tớ đã có một chút thiếu kiên nhẫn, nên đã lấy một ít để thử. Nó từ chân cậu đấy, cậu cũng không tệ đâu. Muốn thử không?"

Không đợi câu trả lời, Pinkie đẩy mảnh thịt vào miệng nàng pony thiên mã. Dash ngậm miệng, rồi ngay lập tức nhả nó ra. Pinkie cau mày, nhăt mảnh thịt lên. "Nếu không muốn, cậu có thể nói không." Cô ngắm nhìn mảnh nhìn nhớp nháp, rồi nuốt chửng. "Không giống như là cậu không được nhận những chiếc cupcake của tớ trước đây."

Nuốt, Pinkie hướng sự chú ý của mình vào chiếc lon nhỏ trên khay. Bỏ nắp ra, nó được lấp đầy bởi những hòn than nóng đỏ. Nằm trên đống than đó là những cái đinh lớn. Adrenalin đã lan tỏa khắp từng thớ thịt của cô, Dash lại bắt đầu hoảng loạn. Cầm cái lon, Pinkie đi đến phía bên trái Dash. Giữ cái kẹp gắp lửa bằng miệng, Pinkie cẩn thận gắp từng cái đinh và đặt nó tại đường nối giữa chân và móng của cô. Sau đó cô lấy một cái búa và nhắm cẩn thận vào mục tiêu.

"Đừng Pinkie!", Dash hét lên. "KHÔNG! KHÔNG!"

Chiếc búa giáng xuống và đinh đâm vào da Dash. Cảm giác nung nóng thật quá sức tưởng tượng. Dash gào lên trong khi kéo và đập mạnh vào những cái xích, khiến da của cô bị chà xát đến mức rách toạc. Pinkie cố xếp thêm một cái đinh khác, nhưng không thể đặt đúng chỗ, cô càu nhàu thất vọng. Khi Pinkie đem cây búa lại để tiếp tục màn tra tấn điên dại, Dash bật khóc và cầu xin

"DỪNG LẠI ĐI! TỚ XIN CẬU ĐẤY, DỪNG LẠI ĐI!"

Pinkie đảo mắt. Đặt búa và kẹp xuống, cô đi lại trước mặt bạn cô và nhìn chằm chằm vào nàng thiên mã đầy thương tích. Gilda thậm chí còn chẳng khóc nhiều thế này khi cô một con parasprite còn sống vào họng cổ. Pinkie suy ngẫm một hồi lâu về việc sẽ phải làm gì tiếp theo, rồi bất ngờ nảy ra một ý.

Xoay một bánh xe trên tấm ván, Pinkie đặt Dash nằm xuống, rồi di chuyển đến chân sau của Dash, mang theo cái lon. Cầm lấy công cụ, Pinkie di chuyển một cây đinh kim loại nóng cháy xuống dưới móng Dash. Khi Dash gào thét trong đau đớn, Pinkie đi vòng quanh và đặt cây đinh thứ hai vào móng kia. Tiếp theo, Pinkie quay lại chỗ xe đẩy và đặt một cục pin khổng lồ và bộ điều khiển, thứ mà cô vừa lôi đến trong khi làm việc. Cô buộc các dây đồng đã được nối với thiết bị vào các cây đinh, rồi nháy mắt với Dash và bật công tắc.

Dòng điện chạy qua thân thể của Dash. Nàng pony xanh phản ứng ngay lập tức, cơ thể cô tê cứng, các cơ bị đứt ra. Hông Dash giật lên, đôi mắt trợn ngược, cô thét lên một tiếng hét nhỏ nhoi, như đã được kìm lại sâu trong cổ họng. Pinkie cười khúc khích và nhảy nhót tại chỗ, rồi cúi xuống tăng mức độ lên. Dash co giật không thể kiểm soát, và một lần nữa bàng quang của cô lại trống rỗng.

Sau khoảng năm phút, Pinkie tắt nguồn. Hơi nước bay lên từ những chiếc lông phủ quanh móng của Dash, và khu vực này nồng nặc mùi thịt chín và men. Pinkie quay Dash thẳng lại và cố gắng làm cho nàng pony đang thẫn thờ, mê sảng tỉnh táo trở lại.

"Dash? Dash! Rainbow Dash, tỉnh lại đi!". Dash rên rỉ và xoay xở để cố gắng nhận thức dù chỉ là chút ít. Pinkie nghiên cứu tác phẩm của mình, rồi đưa tay vào trong cái túi thuốc, lấy ra một ống tiêm lớn. "Được rồi, đây làn màn cuối."

Dash đờ đẫn tập trung vào cây kim, mà Pinkie định hỏi xem nó là gì.

"Đây là một chút gì đó để có thể lấy đi cơn đau của cậu." Pinkie nói với Dash khi đang đi vòng quanh phía sau phần lưng đã bị hủy hoại của nạn nhân của mình. Dash rùng mình khi Pinkie chích mũi tiêm vào phần dưới xương sống của nàng pony xanh. Di chuyển đến trước mặt bạn cô một lần nữa, Pinkie cúi xuống và làm việc.

"Trong vài phút, cậu sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì ở phần xương sườn của cậu đâu. Sau đó, cậu có thể tỉnh táo để xem những thứ mà tớ thu được."

Dash lại bắt đầu khóc. "Pinkie?", cô nghẹn ngào.

"Yeah?"

"Tớ muốn về nhà," Dash nức nở.

"Yeah, tớ biết cậu muốn điều đó mà," nàng pony đáp lại. "Đôi lúc, tớ muốn bỏ cuộc, chỉ cần nói 'Mình đã xử lý trong mớ lộn xộn này rồi' và đi ngủ. Nhưng cậu biết không? Cậu không thể nhún vai từ bỏ trách nhiệm của mình. Cậu phải tự mình đứng lên và đối mặt với những thách thức. Đó là cách duy nhất để cậu vươn lên trong cuộc sống."

Dash ngẩng đầu lên và khóc.

Vài phút trôi qua và thuốc đã có tác dụng. Cuối cùng, Dash đã hoàn toàn tê liệt từ ngực cho tới hông của cô. Lúc này, Pinkie xuất hiện cùng con dao mổ. Dịu dàng nhìn Dash và mỉm cười, Pinkie đã thực hiện một cú cắt ngang qua xương chậu của nàng pony thiên mã, ngay trên 'phần dưới' của cô. Di chuyển cơ thể của Dash, Pinkie rạch một vết tương tự lên ngực cô. Cuối cùng, Pinkie cắt dọc bụng Dash, kết nối hai vết rạch trước lại.

"Có vẻ như tớ đã lấy được cái 'tôi' của cậu rồi, Dash," Pinkie khúc khích.

Với âm thanh ướt át, vết cắt da mở ra. Hình ảnh nội tạng của cô và sự thiếu cảm giác làm hơi thở Dash nhanh hơn. Pinkie cẩn thận cắt phần bụng dưới và lấy ruột ra. Khi cô tách các cơ quan còn lại của đường tiêu hóa và kéo nó ra, Pinkie rất vui. Cười trong khi rút ruột người bạn của mình, Pinkie bắt đầu đùa giỡn. Dash, dần yếu ớt vì mất máu, cô cố gắng dập tắt màn kịch hài hước rùng rợn một cách tuyệt vọng.

"Nhìn tớ nè, tớ là Rarity!" Pinkie cười, choàng ống ruột quanh cổ và phun máu theo mọi hướng. "Khăn choàng mới của tớ đẹp không?"

Tiếp tục bên trong, cô cắt lát ruột bỏ vào tô. Ép hết phần phế thải ra, Pinkie đưa cơ quan ướt sũng vào hàm răng của mình và kéo qua kéo lại. "Nha sĩ nói bạn phải xỉa răng mỗi ngày, Dash."

Dash hầu như không nhận thức được gì nữa. Cơn sốc khiến cô muốn biến mất. Thất vọng, Pinkie mò mẫm trong ruột của nàng pony xanh, thúc đẩy công việc của mình.

"Aw, đừng đi mà Dash." Pinkie kéo các phần còn lại của nội tạng Dash, dừng lại trong lúc loại bỏ. "Tớ biết tớ là 'tụy' thật mà, nhưng cậu biết tớ chỉ 'thận' với cậu thôi. Cậu thực sự phải học hỏi để 'gan' hơn. Boy, trò đùa này đáng 'bàng quang' thật đấy. Đoán là cậu sẽ phải mở rộng 'dạ dày' của họ thôi."

Pinkie đặt những bộ phận cơ thể vào một cái xô, giữ lại phần cuối cùng một lúc. "Ooo, kèn túi." Cô nói, đặt phần cuối thực quản vào miệng Dash và dạ dày vào nách cô. Cô siết chặt, và một đống axit văng vào lưỡi cô. "Eww! Oh hey nhìn nè, cupcake của cậu đó, Dash!"

Dash không nghe thấy tiếng hành hạ nữa. Cô đã bất tỉnh vài phút trước rồi. Pinkie, chưa hài lòng, tiêm cho Dash một lượt adrenaline nữa. Dash tỉnh dậy lần cuối cùng, tim đập thình thịch. Dòng máu nóng hổi chảy ra từ vết thương ở ngực cô mỗi lần tim đập mạnh. Không còn lâu đâu.

Pinkie đặt Dash nằm xuống một lần nữa và leo lên ngực cô, dao mổ đã sẵn sàng.

"Cậu biết chứ, Rainbow Dash, tớ thật thất vọng. Tớ nghĩ cậu sẽ chịu được lâu hơn. Tớ thực sự muốn dành nhiều thời gian cho cậu hơn khi chúng ta đến đây. Nhưng tớ đoán là do lỗi của tớ; tớ nghĩ là nên lấy nó chậm hơn một chút. Oh well. Rất vui vì được biết đến cậu, Dash!"

Lưỡi dao cắm vào cổ họng màu xanh và đưa lên cằm Dash. Quay xuống, Pinkie đưa lưỡi dao vòng quanh cổ Dash. Thứ cuối cùng Dash cảm nhận được là da cô đã bị cắt khỏi xương đầu, và lưỡi dao kim loại đã làm xước răng cô.

Rồi cô ấy đã đi xa.

Pinkie Pie nhìn chằm chằm vào gương. Cô ấy đã làm một việc rất tốt, cô giữ cho mí mắt cô còn mở. Cô nháy mắt, và Dash nháy mắt trở lại. Pinkie mỉm cười.

Nhưng giờ thì, cô ấy buồn vì bạn cô đã biến mất. Dash chỉ chịu đựng được năm mươi phút, không lâu như cô nghĩ. Cô nhìn lại cái xác đang treo giữa phòng, thứ chất lỏng cuối cùng của bạn cô chảy vào trong chảo. Yup, không còn Rainbow Dash nữa.

Khi nhìn lại, Pinkie nghiêng đầu. Cô bắt đầu chú ý rằng mình không gây thương tích nhiều cho cái xác. "Thực ra," nàng pony hồng nhún vai, "Mình nghĩ...." Một ý tưởng bừng ra trong đầu cô. Cô ấy may vá rất tốt và cô có tất cả các mảnh da, việc cô cần làm là ghép chúng lại với nhau. Yeah, chỉ cần một ít đồ và bingo, cô sẽ có Rainbow Dash mãi mãi. Thật ra, Pinkie nghĩ, đó là những thứ cô sẽ làm với tất cả những người bạn tốt của cô khi họ xuất hiện. Cô thật hào hứng, cô nhảy cẫng lên cái cơ thể đó và bắt đầu màn lột da của mình. Cupcakes thì có thể để sang một bên; Pinkie có một người bạn phải làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro