Vĩnh biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ka! Chào buổi sáng!_ Harru chạy tới.
Tôi quay ra, giơ tay chào lại.
-Chào buổi sáng.
-Nè, Ka cậu có bận gì hôm nay không?_Harru nhìn tôi.
-Không!
-Vậy sao, mình định mời cậu vào một câu lạc bộ của mình_ Harru vui vẻ nói.
Cậu cứ tiếp tục kể về câu lạc bộ đó. Cảm xúc như thể đã quay lại với tôi. Tôi trở nên cười nhiều hơn so với mấy lần trước.
.
.
-Ka! Cậu sẽ tham gia câu lạc bộ của mình chứ _Harru hỏi tôi.
-Được thôi!_ Tôi chấp nhận.

"Câu lạc bộ manga kinh dị" nhìn thấy tên câu lạc bộ mắt tôi như bị móc ra.
-Harru...nghĩa là sao đây???_Tôi cô ́kiềm nén sự sợ hãi trong mình.
-Đừng nói cậu sợ nhé, mình thích mấy câu chuyện kinh dị lắm_ Harru trả lời.
Sau khi cậu ấy nói xong tôi nhẹ nhõm lại. Quả thực, mỗi lần có gì liên quan đến việc giết người, là tôi lại nhớ tới việc hại chết 5 người. Nhưng...nghĩ lại thì...tôi giết họ có lí do mà.

Haiz...kệ đi. Tôi phớt lờ việc đó qua một bên, và tôi tham gia câu lạc bộ đó... Tôi và những người ở đó càng ngày thân thiết với nhau. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy hạnh phúc như vậy... Tôi vui quá... Tôi sẽ tiếp tục vui nếu chuyện đó không xảy ra.

"Trước mắt bạn là một dòng máu tươi bắn lên tung tóe. Đôi bàn tay lạnh ngắt rời khỏi tay bạn. Lại tiếp tục cô độc trong bóng tối..."
...
Ngày hôm nay, chuyện đó xảy ra...
-Nè Ka!! Đi thôi_ Harru đứng ở trước cổng gọi tôi.
Tôi chạy xuống.
-Chào buổi sáng_tôi mỉm cười.
Harru nắm tay tôi và nói.
-Cậu chạy được chứ?
-Ừ.
Harru nắm chặt tay tôi và chạy đi. Cậu ấy dẫn tôi đến một nơi rất đẹp và thoải mái.
-Ka, cậu thích chứ?
-Ừ! _ tôi cười.
Harru bắt đầu buồn, cậu hỏi tôi bằng một giọng ngột ngạt.
-Nè...Ka...cậu đã giết người phải không?
Sắc mặt tôi thay đổi, con tim tôi như ngừng đập. Tôi không thể nói được câu nào...
-Mình...mình..._tôi sợ hãi.
-Nói đi...có phải vậy không?_Harru nghiêm túc hỏi tôi.
-Không..._tôi sợ hãi nói qua loa.
-Vậy à, ra vậy..._ Harru thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi đi về, tôi vẫn còn hối hận vì mình lại đi nói dối. Harru đi qua không quan tâm đến việc đó. Có lẽ cậu vẫn đang suy nghĩ về việc đấy không để ý xung quanh.
ĐÙNG!!!
Một chiếc xe đâm vào cậu ấy, tôi nhìn mặt tôi tái mét lại.
-Không....không phải chứ!?_tôi run run.
Máu cậu ấy bắn lên người tôi. Một dong máu đỏ hiện trước mắt tôi. Tôi không tin chính mắt mình. Chiếc xe dừng lại, tôi chạy đến.
-HARRU!!!! _hai hàng nước mắt chảy dài xuống, tôi hét lên trong vô vọng.

Tôi như nghe được tiếng thì thầm đã chết của Harru "Vĩnh biệt".
Tôi vừa đánh mất đi một thứ vô cùng quan trọng đối với mình. Sự cô độc, lẻ loi lại một lần nữa quan trở về với tôi... Tôi nhìn lại chính mình, thấy mình không xứng đáng trên thế giới này...tôi...muốn chết.

Thật ngu ngốc... làm ơn...ai đó...giết tôi được không!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro