Chap 7: Chàng trai kì lạ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

——————— Selena POV ———————

Vậy thôi. Còn lí do tôi nói họ thật dối trá không phải vì họ đưa tin sai, tôi nguy hiểm thật đấy, nhưng là vì họ chỉ đưa tin nào không có hại cho họ thôi. Cái nơi nghiên cứu bị tôi cho nổ banh hôm ấy có bị đưa lên đâu? Đấy! 

Tôi cũng không phải chém họ để trả thù đâu. Nếu bạn đang cố ngăn tôi vì trả thù lung tung thì tôi không phải làm vậy vì trả thù đâu. Tôi làm vì tôi thích thật đó! Tôi sẽ cố kiếm ra kẻ quăng tôi vào đó sau, và trả thù thì phải thật ra trả thù, đâu có nhẹ nhàng như khi tôi chém mấy người đó!

Mấy bạn chắc đang thắc mắc tôi ở đâu phải không? Tôi đang ở trong một căn nhà nhỏ bỏ hoang trong rừng. Ngày hôm ấy tôi đã thấy nó, căn nhà yêu của tôi. Nơi này làm bằng gỗ, vô cùng cũ rồi nhưng vẫn chưa sập được. Tôi có gia cố một chút, kiểu như vá lại mái nhà và đóng lại mấy cái bàn cái cửa ấy, nhưng tôi là tay mơ nên có làm cũng như không. Tôi cũng không có dại mà vô cửa hàng mua đồ đâu, vì dù tôi có đeo mặt nạ nhưng mà tôi không có giấy tờ gì hết. Tôi đã mất hết từ lâu rồi, vả lại tôi thay đổi nhiều lắm, mà làm lại thì lại phải thủ tục lung tung, sai gì đó rồi bị quẳng vô tù sao? Tôi yêu tự do của mình lắm, sau những ngày tháng đau khổ bị bắt kia. 

Mà căn nhà của tôi cũng chẳng có gì sất. Cái ti vi cũ thiệt cũ, mà còn sài được mới ghê chứ! Tôi dùng nó để biết tin tức ở ngoài. Không có đồ điện tử gì khác, nên thức ăn tôi lấy ở nhà nạn nhân chỉ giữ được có một hai ngày thôi. Vậy nên tôi phải thường ghé thăm họ đấy chứ tôi cũng có rảnh mà phá đám cảnh sát đó đâu! Dù người tôi hận là một trong bọn họ thì tôi cũng không rãnh mà đi lọc từng tên. Mà vũ khí của tôi là mấy con dao bếp của họ ấy. Thấy con nào ok thì lấy luôn còn không thì sài xong vứt. Dù không ai biết nhưng tôi cũng không để lại dấu vân tay, tôi quét keo lên  ngón tay đó! Nhưng mà họ vẫn biết là do một người làm vì sao ư? Tôi vẽ hình mặt trăng bằng máu ở đó! Từ ngày thoát ra, tôi thích mặt trăng lắm. Nó huyền bí mà nhẹ nhàng, mát mẻ mà thoải mái. Từ đó nó trở thành dấu hiệu của tôi lun. Mà tôi làm cũng nhẹ nhàng lắm. Lia một nhát qua cổ là xong, tôi không họ la lên phá hỏng đêm trăng của tôi. Vậy nên tôi mới nói là trả thù sẽ khác! Sao mà cho bọn họ chết dễ vậy được phải không!

Ngoài thời gian đi chém giết thì tôi làm gì ấy hả? Tôi nghiên cứu. Bị lây từ đám đó và con Mary đó. Cuốn note của Mary được tôi đọc kĩ lưỡng, cộng với kiến thức sẵn có từ khi tôi tích góp trong đó và mấy quả bom nhỏ chưa dùng hết thì tôi cũng làm được vài thứ hay ho, nhất là bom. Nó sẽ cần cho kế hoạch trả thù của tôi. Ngoài ra còn một số độc nữa, nhưng tôi không có dụng cụ và vật liệu nên khi cần sẽ đi kiếm sau. Dù sao bây giờ tôi vẫn sống vui vẻ, sáng nghiên cứu còn tối thì đi chơi ở nhà nạn nhân. ^^

Hôm nay cũng vậy, ít nhất là tôi nghĩ thế...

———————— 3 POV ————————

Sau khi ăn xong bữa sáng với mẩu bánh mì khô cứng từ hôm qua và trái trứng chiên bằng bếp gas, Selena lại tiếp tục nằm lăn ra chiếc giường cũ làm nó kêu ọt ẹt, nhưng cô lơ nó đi và mở ti vi lên, thứ duy nhất giúp cô giải trí. Khi đang xem giữa chừng, chiếc ti vi bỗng dừng lại, màn hình trở nên trắng xoá và tiếng rè rè cất lên.

Đây không phải lần đầu tiên chiếc ti vi dở chứng nên Selena ngán ngẩm đứng dậy và vỗ bồm bộp  lên nóc của nó, nhưng lần này thì nó không sao trở về được. Những tưởng đã bỏ cuộc thì cô nghe gì đó vang lên từ trong ti vi.

"You shouldn't have done that."

Giọng vẫn mang tiếng rè rè của ti vi cũ nhưng rõ ràng là của một cậu con trai, nó như hướng vào cô chứ không phải là một chương trình bình thường. Selena đã quen với những sự việc kì lạ, mà chính cô cũng chẳng bình thường gi, nên cô quơ lấy khúc gỗ mục trong góc nhà và cầm chắc trên tay.

Ngay sau đó, một bàn tay thò ra từ ti vi. Nó chụp lấy tay cô, với ý đồ kéo cô vào trong. Nhưng sức khoẻ của Selena đâu phải để trưng bày? Với khúc gỗ, cô đập nhẹ nó vào bàn tay ấy, và ngay khi nó buông ra, Selena chụp lấy nó và dùng hết sức để kéo nó ra, tạm để khúc gỗ xuống. Bàn tay chống cự lại, nhưng hình như hơi yếu so với Selena. Một bàn tay khác thò ra cố kéo nó lại, nhưng vẫn không thể bằng Selena được, mà bị Selena dùng tay còn lại của mình cầm lấy và kéo mạnh ra. Cái thứ ở trong ti vi cuối cùng cũng đã rơi ra ngoài sau một hồi dằn co. Ngay lập tức, Selena chụp khúc gỗ và phang thẳng vào đầu của nó. Bất tỉnh.

Sau khi nó bất tỉnh, Selena mới có thời gian nhìn lại. Đó đúng là một cậu trai, chắc chừng tuổi của cơ thể cô,14-15 tuổi. Mái tóc màu vàng óng. Cậu ta mặc một bộ đồ kì lạ màu xanh lá mà theo Selena nhớ thì nó giống như đồ của mấy yêu tinh trong phim mà cô xem lúc nhỏ. Hình như có máu chảy ra từ mắt cậu ấy, nhưng cô không chắc lắm vì cậu đã bất tỉnh mất rồi. 

Selena mỉm cười nhẹ nhàng, đó là với cô nhưng với người khác thì sẽ giống nụ cười của một ác quỷ hơn, rồi vớ lấy mớ còng mà cô chôm được trong khu nghiên cứu.

"Chà chà! Có vẻ như mình phải sử dụng đến thứ này thôi!"

—————— Ben POV ——————

"Nè Slendy, chắc tôi sẽ đi chơi một khoảng thời gian!" (Ben)

"Hả!? Thằng suốt ngày ru rú trong nhà như Ben mà giờ lại muốn đi du lịch á!?" (Jeff)

"Im ngay tên Jeff kia! Ta cũng có lúc ra ngoài chứ! Chào ông nha Slendy." (Ben)

Sau khi cãi nhau với tên Jeff ngu ngốc đó, tôi nhảy vào ti vi. Tôi sẽ ra ngoài thăm thú một thời gian, mà tôi cũng không biết sao mình lại muốn vậy. Tên Jeff kia nói cũng có phần đúng... Mà dừng lại! Không bao giờ tôi đồng ý với tên ngốc đó! Tsk... Bực quá! Chắc phải đi xử mấy người cho thoải mái mới được.

———————— 3 POV ———————

Như thường lệ, Ben chọn một nhà để đi. Cậu nói câu slogan muôn thuở của mình rồi thò tay ra, cốt để bắt con người xấu số đó vào trong. Bình thường thì chuyện chỉ có vậy, và hôm sau cảnh sát sẽ phát hiện ra một cái xác vô hồn, nhưng lần này thì khác...

——————— Ben POV ———————

CÁI ĐẾCH GÌ VẬY NÈ???

SAO TÊN NÀY LẠI PHẢN KHÁNG???

NÓ LÀ THỨ QUÁI GÌ VẬY???

Khi tôi thò tay ra như thường lệ, tôi đáng nhẽ phải nghe tiếng thét, rồi sau đó chụp được một bàn tay run rẩy lo sợ, sau đó tôi sẽ giết họ dễ dàng chứ? Sao lần này có vẻ như người trong nhà này bình tĩnh quá vậy? Au! Cái gì đập vào tay tôi thế này? Họ phản kháng? Sao tay tôi lại bị chụp lại thế này? Nè, đừng nói là tính lôi tôi ra nhá!? Dù tôi không mạnh lắm vì ở trong nhà suốt nhưng tôi có liên kết với cái ti vi này nên không dễ vậy đâu! 

Cái?! Sức trâu bò gì vậy nè? Cả hai tay tôi đều ra ngoài hết rồi đó! Xui xẻo dính vào quái vật như thằng Jeff hay sao vậy? Ái! Chắc tôi bị lôi ra mất! Chắc khi ra có thể làm gì đó? A!

—————————————

Ưm... chuyện gì đang xảy ra và tôi đang ở đâu thế này?

Ok, bình tĩnh lại nào. Để xem xem, lúc nãy tôi đang giằng co với một con người thì bị kéo ra, sau đó hình như nó đập lên đầu tôi và tôi ngất xỉu thì phải? Nhục quá! Ai đời một con ma giết biết bao cảnh sát rồi mà giờ bị một con người bình thường đập thế này! Thật ra thì tôi không biết có phải con người không nữa, nhưng dù có biện minh sao thì tôi vẫn sẽ bị cười vào mặt mất thôi! Nhất là tên Jeff đó... Aaaaaaaa! Phải chém chết đứa bắt tôi mới được!!!

Bình tĩnh... bình tĩnh lại nào Ben. Phải quan sát xung quanh cái đã. Nơi này là cái gì ấy nhỉ? Nhà kho? Mà nhà kho cũng đâu còn cái nào tồi tàn như vậy? Nó làm bằng gỗ, không tốt mấy đâu, lởm chởm và lủng lỗ lung tung, tôi thấy được ánh mặt trời qua trần nhà luôn kìa, thật sự nghĩ rằng nó sẽ sập lên đầu tôi đấy. Xung quanh thì... ưm?

Ể!?!?!? Tôi không ngồi dậy được? Nãy giờ vòng vo quá nên quên mất tình cảnh hiện tại, tôi đang bị còng lại á? Hai tay hai chân bị còng vào cạnh giường? Cái giường cũ muốn nát cả ra cộng với cái nệm cũng không được tốt hơn là lí do cho việc tôi đau lưng như này? Mà người bình thường chắc chắn sẽ không ở trong một nơi nát như vầy cũng sẽ không có còng, vả lại họ cũng chẳng thể bình tĩnh khi thấy một con ma chui ra từ ti vi để mà đập nó rồi bắt lại. Chính xác thì.... TÔI ĐÃ RƠI VÀO TAY CÁI THỨ GÌ VẬY NÈ!!!!!

"Ô! Tỉnh rồi à?"

Hửm? Đây là tiếng của người đã đập tôi? Chắc là của một cô gái? Mà khoan, cô gái sao có thể khoẻ vậy chứ?

"Nè! Nhìn đi đâu vậy!"

Tôi quay đầu qua trái. Ở đó đúng là một cô gái. Hay có thể gọi là một cô bé? Cô ấy chắc là bằng tuổi lúc tôi chết, cỡ 14 tuổi, mái tóc đen dài buộc theo kiểu đuôi ngựa. Đặc biệt là ở đôi mắt màu đỏ, tôi không nghĩ có người sở hữu nó đấy. Cô ấy mặc một cái áo thun rộng thùng thình và dính thứ gì đó màu đỏ thẫm...khoan...nhìn nó cứ như máu ấy nhỉ? Không phải là máu đâu ha? Ha ha ha... CÔ TA HƠI BỊ NGUY HIỂM Á NHA!

"Ồ! Mắt cậu lạ thật đấy! Mà tôi có vài câu hỏi cho cậu! Vui lòng trả lời nhé!" (Selena)

Phản ứng của cô ta khi thấy mắt tôi là vậy đấy. Bình tĩnh đến ngạc nhiên. Rồi tỉnh bơ mà tra khảo tôi thế đấy.

"Tại sao tôi phải trả lời cô?" (Ben)

"Ồ. Tôi nghĩ cậu phải biết câu trả lời rồi mà?" (Selena)

Cô nghĩ thế sao? Thật ra là tôi không cần đấy! Chỉ cần điều khiển đồ điện đập hết vào cô là tôi thoát được. Dù sao mấy cái còng này cũng phải có cách mở, vả lại tôi không tin không tin không xử được cô!

Bang

Ể? Sao có cái ti vi vậy? Đừng nói là nhà này chỉ có nó thôi nha? Cũng không mong chờ gì từ căn nhà nát này, nhưng cái ti vi kiểu cỗ đó nặng và cứng hơn loại mới nhiều, chắc phải đủ xử cô nhóc rồi chứ!

"Au! Vậy là cậu điều khiển được đồ điện à? Xui cho cậu tôi chỉ có cái ti vi này thôi. Mà cậu làm hư là phải đền cái mới đấy!" (Selena)

"Nhóc... phải người không vậy?" (Ben)

Tôi hỏi thật đấy! Đầu làm bằng sắt hay sao mà đập cái ti vi đó vô mà cái ti vi hư, còn cô ta lại chẳng bị gì?! Lại còn đòi đền?

"Tôi không phải nhóc đâu nhé! Ít nhất thì vẻ ngoài tôi bằng cậu đấy! Thôi để sau vậy. Trước hết, theo lẽ thường thì tôi nên giới thiệu trước. Tôi tên Selena. Vậy, giờ cậu tên gì?" (Selena)

Thật sự, tôi đã gặp một thứ khá thú vị và nguy hiểm rồi đấy. Dù không biết sẽ là bạn hay thù, nhưng ít nhất chắc tôi phải trả lời câu hỏi của cô ta thôi.

"Ben. Ben Drowned là tên tôi." (Ben)




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro