Chương 82:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyên Trạm, cánh tay của anh khi nào thì lành lại?"

A hoàn hồn, Mễ Mị cúi đầu vẽ lên cánh tay bằng thạch cao của hắn. Phát hiện ánh mắt của hắn đôi mắt cười của cô liền cong cong.

"Để em vẽ thêm mấy bông hoa cho anh, đỡ cho anh thấy nhàm chán khi phải nhìn một củ cải lớn mỗi ngày." Mễ Mị nói xong liền cúi đầu vẽ lên cánh tay trái bó thạch cao của hắn. Sợi tóc trên trán rũ xuống, sáng bóng mềm mại, sờ vào cảm giác chắc chắn rất thích.

Ánh nắng ban chiều bao bọc xung quanh, thu hải đường vàng rực, những băng ghế đỏ gạch, xung quanh đều là cảnh vật ấm áp, giống như bánh xốp vừa mới nướng, mặt đất đều tản ra mùi hương của lúa mì.

A dường như trở lại những tháng ngày còn là một con mèo. Cô gái nhỏ của hắn sẽ chải tóc, làm móng và xoa bóp đầu cho hắn.

Vào mỗi buổi chiều và buổi tối, họ sẽ cùng phơi nắng ở trước khung cửa sổ hoặc là sẽ cùng ngồi trên băng ghế trước tiểu khu ngắm cảnh.

Giống như bây giờ, A không khỏi thoải mái nheo mắt lại.

Trong mấy ngày chờ đợi mệnh lệnh này, A đã trải qua một cuộc sống tĩnh dưỡng thoải mái và hài lòng.

Hắn gặp Mễ Mị cố định khoảng một hai giờ vào giữa trưa hoặc chạng vạng mỗi ngày.

Hai người ngầm hiểu mỗi ngày đều sẽ gặp mặt ở dưới tán cây hải đường. Cho mèo ăn, nói chuyện phiếm. Những ngày tháng yên bình chỉ đơn giản là như thế.

"Nguyên Trạm, em cảm thấy thật thần kỳ, ở cùng với anh nhiều ngày như thế cũng không hay cảm thấy ngượng ngùng nha." Mễ Mị chống má nhìn hắn: "Đôi khi còn cảm thấy anh chính là một con mèo lớn ~"

A lười biếng quay đầu, Mễ Mị nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời, rất giống trước kia khi hắn còn là mèo Mễ Mị, cô cũng là như thế này nói chuyện với hắn.

"Có lẽ kiếp trước tôi thực sự làm mèo."

Cô gái nhỏ cười thanh thúy dễ nghe, A nhịn không được nhếch khóe môi.

Như vậy cũng rất tốt. Hắn thật thích.

Đương nhiên cũng có thời điểm tế nhị.

"Nguyên Trạm, kể cho em nghe một chút về trường quân đội của các anh đi? Cuộc sống trong trường quân đội so với trường đại học bình thường khác nhau ở chỗ nào?"

"Nguyên Trạm, sao trước kia anh lại bị thương nghiêm trọng như thế? Công việc của các anh có phải là vô cùng nguy hiểm không?"

"Nguyên Trạm, dạo gần đây em đọc được một quyển tiểu thuyết rất hay, anh thích đọc tiểu thuyết trinh thám không? Hay để em kể cho anh nghe nhé?"

Mễ Mị chính là một đứa nhỏ hay hiếu kỳ, luôn tò mò về tất cả mọi thứ của hắn. Thời điểm A cùng Mễ Mị ở chung với nhau, hắn liền tự động nhập vai Mễ Đường, lúc làm mèo thì không cần phải nói chuyện. Bây giờ làm người thì lại khác.

A thường thường bị cô quấn quýt buộc phải nói rất nhiều. Bất kể là nói cái gì Mễ Mị đều lắng nghe rất thích thú.

Dần dần, A gặp được càng nhiều khía cạnh khác của Mễ Mị. Điều này không giống như thời điểm hắn làm một con mèo.

"Nguyên Trạm, chúng ta chụp ảnh chung đi!" Hương thơm đặc trưng của thiếu nữ tỏa ra quanh mũi hắn, Mễ Mị tiến lại gần, hướng về màn hình, ngọt ngào giơ tay chữ V.

A thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía ống kính gợi lên khóe môi cười yếu ớt.

"Răng rắc."

Chiếc Polaroid chụp lại khoảnh khắc giữa hai người.

Đây là bức ảnh đầu tiên, cũng là bức ảnh duy nhất của họ.

——

Tháng mười hai, mùa đông đang đến gần, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp.

"Nguyên Trạm, gần đây em có cuộc thi nên cần phải ở nhà ôn luyện. Nếu không bận việc gì thì anh hỗ trợ chăm sóc bọn nhỏ nhé."

"Nguyên Trạm, thời tiết càng ngày càng lạnh, anh nhớ chú ý giữ ấm nha."

"Nguyên Trạm, tuần sau em có tận ba cuộc thi lận! Ôn tập riết muốn điên rồi ô ô ô..."

Mễ Mị thời kì thi cử bề bộn nhiều việc, nhất là đối với chuyên ngành thiết kế, cô không thể giống như trước kia mỗi ngày đều có thời gian đến chỗ cây hải đường. Nhưng cứ mỗi lần gặp mặt Mễ Mị đều ôm khuôn mặt nhỏ nhắn kêu rên về cuộc sống thi cử đầy thống khổ. Lại nhân tiện hâm mộ, ghen tị với bệnh nhân vừa bệnh tật, thất nghiệp lại vô gia cư như hắn.

"Meo ~" dưới chân là mấy con mèo hoang thường đến cọ ăn, hướng hắn gọi, A thuận tay liền bỏ thêm thức ăn mèo cho chúng.

Mấy ngày nay đều là hắn cho mèo ăn, nhẩm lại một chút đã ba ngày không gặp Mễ Mị rồi. A có chút hoài niệm ngày tháng trước kia.

"Nguyên Trạm, bắt đầu hành động."

"Được!"

Vào tháng cuối cùng của năm, A nhận được nhiệm vụ do lãnh đạo phái xuống. Hoạt động săn cú, chính thức khởi động.

——

"Nguyên Trạm! Anh mấy ngày nay vì sao không nghe điện thoại của em." A bị Mễ Mị ngăn cản ở trước cửa nhà. Cô còn đang thở hổn hển, rõ ràng là đã chạy một mạch tới.

"Có việc."

Mễ Mị nhoáng cái mắt sáng lên: "Anh đi làm nhiệm vụ! Oa, có nhiệm vụ bí mật nào sao?"

A lắc đầu: "Tôi đã không còn là cảnh sát nữa, là công việc mới. Vài ngày nữa tôi sẽ đi báo cáo."

"Tôi phải rời đi, tạm biệt."

Nụ cười trên mặt Mễ Mị bỗng nhiên đông cứng lại, cô nhìn người cảnh sát trẻ tuổi cao lớn đẹp trai trước mặt, do dự mở miệng: "Anh rời đi... Là có ý gì?"

Tạm biệt của hắn, chính là không bao giờ gặp lại nữa.

Lúc còn làm mèo, hắn không có lừa gạt Mễ Mị. Chẳng qua là Mễ Mị nghe không hiểu những gì hắn nói.

Nhưng còn hiện tại? A đột nhiên không biết phải mở miệng như thế nào.

Sự trầm mặc kéo dài đã làm trong lòng Mễ Mị có đáp án. Ánh sáng trong mắt cô dần trở nên ảm đạm, lại vẫn mong chờ mở miệng.

"Em chờ anh trở về được không?"

"Tôi muốn đi thật lâu."

"Anh! Anh! Cái đầu gỗ này! Tạm biệt!"

——

A thu xếp mọi chuyện ổn thỏa xong, liền gạt hết người nhà và bạn bè của Nguyên Trạm. Lần này nằm vùng ở hang ổ ma túy, mọi liên hệ hết thảy đều đã bị hắn cắt đứt.

Phía tổng cục có lẽ sẽ ngay lập tức tạo cho hắn một cái "ngoài ý muốn", và từ đó, hắn sẽ có mã hiệu là Cú.

Trong lúc sắp xếp lại đồ đạc, hắn đặt tấm ảnh chụp chung giữa hai người lên bàn. A chăm chú nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn là cầm ảnh chụp lên, đặt vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.

Tối 25.12

"Nguyên Trạm, hôm nay là đêm Giáng Sinh, hi vọng anh vạn sự như ý."

A nhận được tin nhắn của Mễ Mị. Từ lần cuối chia tay trong không vui, ước chừng cũng được một tuần rồi bọn họ chưa gặp nhau.

Hôm nay là đêm Giáng Sinh. A ngẩng đầu, phát hiện ngoài cửa sổ tuyết trắng tung bay. Đây sẽ là đêm Giáng Sinh cuối cùng của hắn.

Trước khi ly biệt, hẳn là nên tặng cho cô một phần lễ vật.

"Tôi có một món quà Giáng Sinh tặng cho em."

"Thật sao? Em lập tức ra ngay bây giờ!"

Mễ Mị cầm một hộp quà lớn tinh xảo, chạy chậm đến trước mặt hắn. Hô hấp ngưng tụ thành bông tuyết trên hàng lông mi dài.

"Nguyên Trạm, thật ra em cũng chuẩn bị quà Giáng Sinh cho anh. Giáng Sinh vui vẻ!"

A nhận lấy hộp quà, nụ cười như làm tan cả tuyết mùa đông. Hắn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu cô gái.

Tôi đã thấy vũ trụ rực rỡ và lộng lẫy nhất. Để tôi dẫn em đi xem.

"Cái này, cái này!" Mễ Mị ngây người quan sát vũ trụ lộng lẫy tinh tú bao quanh, rộng lớn mạnh mẽ, tựa như ảo mộng.

Giờ phút này cô cùng Nguyên Trạm đang đứng giữa các vì sao. Mọi thứ hệt như cảnh tượng trong mơ.

"Anh đây là nhận thầu một rạp chiếu phim lập thể 3D sao? Đây là nơi nào? Sao em lại không biết có một nơi như vậy!"

"Em thích không?"

"Thích! Em, em kích động đến mức không biết nên nói cái gì mới tốt. Anh làm sao có thể làm được a!"

A cố tình đưa Mễ Mị đến không gian của hệ thống, chia sẻ với cô trời sao mà hắn yêu thích nhất. Nắm tay Mễ Mị, cùng cô ở ngân hà rong chơi. Tựa như hai tinh linh lấp lánh.

"Em là đang nằm mơ sao? Nguyên Trạm anh..."

"Suỵt." A đặt một ngón tay bên môi Mễ Mị, chỉ lên đỉnh đầu cô. Mễ Mị thuận thế ngẩng đầu, lập tức trầm luân trong cơn mưa sao băng đầy trời.

Ánh sáng, mưa và các vì sao hòa thành một thể tạo nên một cảnh tượng kinh diễm tuyệt vời. Mễ Mị không thể tìm ra bất kỳ tính từ nào để diễn tả sự rung động vào lúc này.

Rất hùng vĩ.

Mị Mị, đây là quà Giáng Sinh anh chuẩn bị cho em.

Ở phía sau Mễ Mị, trên người A nhấp nhoáng ánh sáng. Thời gian như ngừng trôi trong một giây. A đứng lên, lúc này hắn đã khôi phục lại dáng vẻ của mình. Mặt hắn như đeo mặt nạ che đi toàn bộ biểu cảm trên gương mặt. Giữa hư không, hắn ôm lấy người con gái đang bất động trong chốc lát.

"Giáng Sinh vui vẻ."

Dứt lời, thời gian nhanh chóng quay ngược lại quá khứ.

A nhấn vào nút chuyển thời gian trên cơ thể mình, quang ảnh lưu chuyển, ngày đêm đảo ngược. Thời gian quay ngược lại sáng sớm ngày hôm qua.

Ngày 24.12, hai giờ sáng.

A đứng ở tầng dưới nhà của Mễ Mị, thời gian tua lại trong hệ thống đã biến mất. Hắn leo lên lối vào, linh hoạt như bóng ma lúc nửa đêm, lặng yên không tiếng động đến bên giường của Mễ Mị.

Ngoài cửa sổ ánh trăng ôn nhu, cô gái ngủ say như thiên sứ.

A đặt ra thời gian quay ngược, chính là muốn tặng cho cô gái nhỏ của hắn một phần lễ vật tuyệt nhất. Mễ Mị đối với hắn tốt như vậy, cô đáng để hắn đem cả bầu trời đầy sao yêu quý nhất đến trước mắt cô.

Chỉ tiếc rằng thân phận của hắn không thể để người thường biết được.

Tạm biệt.

Lúc này, thiên sứ trong mộng như phảng phất có cảm ứng, nhẹ giọng nỉ non.

"Nguyên Trạm, em thích anh."

A đang định xoay người rời đi liền khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Giờ khắc này, A lập tức đưa ra một quyết định. Hắn không muốn lưu lại bản sao Nguyên Trạm.

Một loạt hình ảnh bay ra khỏi đầu Mễ Mị, tựa như một dòng sông dài dần tụ lại trong tay A, chậm rãi nén lại và ngưng kết thành một viên kim cương.

A treo nó trước ngực.

Cúi đầu khẽ hôn lên trán thiếu nữ đang say giấc ngủ.

"Từ giờ phút này, trong trí nhớ của em, sẽ không còn anh nữa."

Đưa mọi thứ trở lại như cũ. Chúng ta vốn dĩ ban đầu không nên gặp nhau.

A đem toàn bộ dấu vết có liên quan đến hắn bên người Mễ Mị xóa sạch toàn bộ. Cuối cùng trở lại chỗ ở, mang theo tấm ảnh chụp chung kia.

Nửa năm sau, một băng đảng ma túy xuyên quốc gia bị đập tan, hang ổ bị tiêu diệt, trùm ma túy bị bắt sống. Nguyên Trạm đã anh dũng hy sinh trong khi làm nhiệm vụ và được truy tặng danh hiệu Anh hùng nhân dân.

Cuộc sống đại học của Mễ Mị phong phú và bận rộn, cô như cũ sống một cuộc sống độc thân vui vẻ.

Nghe tin Nguyên Trạm qua đời, sâu trong trí nhớ cô thoáng chốc nhớ tới thiếu niên bị Đường Đường đánh khi còn nhỏ.

"A! Còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc..."

——

A quay trở lại Cục Thẩm tra. Nhiệm vụ lần này kết thúc viên mãn. Hắn là tiên sinh A huyền thoại.

A từ chối nhận nhiệm vụ mới. Lần này vì muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt để lấy lại trữ vật không gian, đã phải chịu tổn thất không nhỏ, hắn cần phải nghỉ ngơi.

Hắn nằm xuống chiếc giường lớn giữa không gian, trên đầu là vũ trụ tinh tú yêu thích, trong lòng nhất thời trống rỗng. Lúc này, hệ thống liên tục đưa ra hàng loạt thông báo xử phạt do hắn làm trái quy tắc.

[ Làm trái quy tắc sử dụng công nghệ định vị thời gian không phù hợp với trình độ khoa học kỹ thuật của vị diện, định dạng bộ nhớ, vui lòng chấp nhận hình phạt theo quy định nghiệp vụ của Cục Thẩm tra. ]

A tạm thời đem việc xử phạt ném qua một bên, ngón tay vuốt ve viên kim cương ký ức trước ngực, suy nghĩ thật lâu... Giơ tay ném nó vào biển sao.

"Hôm nay gặp được một anh chàng đẹp trai đáng yêu ~"

"Anh ấy tuy ít nói, nhưng cả người từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ dịu dàng."

"Công việc của anh ấy rất đặc biệt, cho nên tôi không kể với ai về anh ấy ~!"

"Tôi cảm thấy, dường như bản thân có chút thích anh ấy mất rồi."

...

Cõi lòng trống rỗng, bỗng chốc sinh ra một tia ấm áp.

A lại một lần nữa đưa ra một quyết định bốc đồng.

[ Diễn đàn: Mã hiệu A: Nhiệm vụ tự do, vị diện tọa độ βM597. ]

[ Hệ thống: Số công việc 740 yêu cầu kết nối. ]

——

——

"Líu ríu."

Trên dây cáp là một hàng chim sẻ nhỏ đứng đậu, kêu ríu rít vào buổi sáng cuối tuần. Trong đó có một con chim sẻ yên tĩnh, không kêu cũng không chải chuốt bộ lông, đứng trên dây diện nghiêng đầu nhìn vào một hướng.

Lần này, A là một con chim sẻ. A có chút mệt mỏi vẩy vẩy lông. Hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. Trước khi đi, hắn định qua xem Mễ Mị một chút.

Đã ba năm kể từ lần cuối hắn rời đi.

Mễ Mị đã tốt nghiệp đại học. Cô đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành một họa sĩ vẽ truyện tranh.

Những ký ức cùng với Nguyên Trạm đều bị A xóa sạch. Đối với Mễ Mị Nguyên Trạm chỉ là một người xa lạ từng nghe đến tên.

A cũng không hiểu, bản thân vì sao lại muốn trở về liếc mắt một cái. Hắn mạo hiểm nguy cơ bị xử phạt, đem đoạn quá khứ của cả hai xử lý sạch sẽ.

Cho dù Nguyên Trạm đã chết, Mễ Mị cũng không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nhưng hắn vẫn là có chút không yên lòng.

Làm xong nhiệm vụ lần này thì cũng không cần đến vị diện này nữa. Có lẽ hắn nên sử dụng hệ thống tình cảm phai nhạt.

A một ngày này đều đi theo bên người Mễ Mị. Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm cô đã đi đến hiệu sách.

A đứng ở trên bảng hiệu đối diện hiệu sách, nhìn ngắm cô gái đang nghiêm cẩn tìm kiếm sách trước kệ qua ô cửa kính.

Ánh mặt trời mềm nhẹ vuốt ve gò má cô, sợi tóc trước trán rơi xuống, giống như những buổi chiều của nhiều năm trước.

A lẳng lặng nhìn cô gái.

Ba năm trôi qua, cô có vẻ sống rất tốt. Cho nên lần này hắn phải dứt khoát buông tay cô.

Chọn xong sách Mễ Mị bước ra khỏi hiệu sách.

Lúc này, cách nhà sách chưa đầy vài chục mét, một chiếc ô tô màu đen giống như phát điên bất ngờ phóng lên vỉa hè bất chấp người đi đường. Giữa đám đông hoảng loạn nhưng tốc độ của chiếc xe vẫn không suy giảm. Có xu hướng của người tẫn xe tàn!

Có người muốn làm hại cô gái nhỏ của hắn!

Trực giác nhạy bén đã thôi thúc A dang rộng đôi cánh và nhanh chóng tiếp cận chiếc ô tô không khống chế được. Tốc độ không giống như một con chim sẻ bình thường mà tựa như một viên đạn phóng như bay, A nhân cơ hội chui vào khe hở lộ ra ngoài cửa sổ.

Là tên trùm ma túy!

Tên trùm ma túy mặt mũi vặn vẹo, sung huyết phồng lên, đạp ga phóng chết, nhìn chằm chằm vào một nơi ở phía trước cười một cách điên cuồng. Hắn nắm chặt vô lăng, trong tay gắt gao cầm một tấm ảnh.

Đó là bức ảnh chụp chung duy nhất của Nguyên Trạm và Mễ Mị.

Hắn không phải đang bị bắt giữ sao? Sao lại xuất hiện ở đây!!!

Giết hắn!

A liều lĩnh lao về phía trùm ma túy, mỏ chim bén nhọn nháy mắt mổ xuyên qua mắt trái của tên trùm.

"Aaaaaaa!" Trùm ma túy đau đớn gào thét. Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn không buông chân ga.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc. Khi A mổ mắt trùm ma túy, chiếc xe tông vào một thân thể mềm mại, phát ra phanh một tiếng nổ lớn.

Hiện trường hỗn loạn, tiếng la hét nối tiếp nhau vang ra từ đám đông. Người nằm trên vũng máu lại chính là cô gái của hắn.

Không!!!!!!

Tai nạn xe cộ phát sinh trong nháy mắt, chim sẻ nổ tan xác mà chết. Một chùm ánh sáng rực rỡ xuyên qua cơ thể Mễ Mị.

Đường hầm không thời gian mở ra, hệ thống mang linh hồn của Mễ Mị đi vào một chiều không gian khác.

A bật hệ thống định vị, theo sát tiến vào vết nứt không gian.

Những vết nứt điên cuồng trong khe không gian suýt chút giết chết linh hồn hắn. A liều mạng chịu đựng cơn đau dữ dội xé nát linh hồn, theo sát hệ thống tiến vào vị diện.

Chờ anh tìm được em.

Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện.

——

——

Kinh Hoằng Hiên cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Mễ Mị.

Hắn đã nhớ ra tất cả mọi thứ. Khi tai nạn xe hơi xảy ra, hắn đã trói buộc hệ thống vào linh hồn của Mễ Mị, tiến vào vị diện này. Dưới sự trợ giúp của thiết bị định vị, hắn xuyên qua vết nứt không thời gian, thế nhưng cho dù hắn có mạnh mẽ như nào thì linh hồn cũng không thoát khỏi bị tổn thất nặng nề.

Thông qua vết nứt thời gian hỗn loạn, thời điểm vị diện này sụp đổ lộ ra sơ hở, hắn trong nháy mắt liền tiến vào, trở thành Kinh Hoằng Hiên khi còn thơ ấu. Linh hồn bị thương nặng khiến hắn tự động phong tỏa năng lượng và trí nhớ. Sau đó hắn lấy thân phận của Kinh Hoằng Hiên, trải qua khói lửa nhân gian, từ từ trưởng thành.

Hắn nói hắn muốn tìm cô, nhưng hắn đã quên.

May mắn thay, họ vẫn gặp nhau.

"Kinh Hoằng Hiên, anh, vẫn là anh sao?"

"Là anh, anh vĩnh viễn là chính bản thân anh."

Mễ Mị cuối cùng không kìm được mà nhào vào vòng tay của Kinh Hoằng Hiên nỉ non.

"Mị Mị em cho anh một tháng, anh sẽ giải quyết xong việc nhà họ Ninh."

"Đến lúc đó, anh sẽ giải thích mọi chuyện cho em."

Mễ Mị ở trong lòng hắn nức nở gật đầu. Cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô tin vào Kinh Hoằng Hiên.

Hắn chính là A, là Mễ Đường, là Nguyên Trạm, là chim sẻ.

Nhưng anh ấy không giống như họ.

Trước kia A vô cùng cường đại, nhưng không hiểu cảm tình. Thân phận của A khiến hắn không thể có được những cảm xúc của nhân loại bình thường.

Hiện tại hắn mới là một cọn người.

Hắn chỉ là Kinh Hoằng Hiên. Duy nhất Kinh Hoằng Hiên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu