100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PN

Một thời gian sau, Ngụy Hạ có vẻ thảnh thơi thường xuyên ở nhà, bản thân tự lập nghiệp cũng có chỗ tốt, thời gian có thể tự mình sắp xếp, cô cũng thường đến công ty, chỉ là không nhất định đúng giờ sáng chín chiều năm, khi đã ổn định thì cô có thể tự mình phát triển sở thích khác.

Quý Lam Hạo khá nề nếp, nàng thân là trợ lý đặc biệt của Ngụy Hạ thật ra cũng chỉ là một vị trí cho có, ý định ban đầu của Ngụy Hạ là muốn để Quý Lam Hạo có thể ở bên cạnh cô, nhưng rõ ràng Quý Lam Hạo không phải kiểu người có thể an tâm làm bình hoa, rất nhanh chóng đã chiếm được một chỗ đứng trong công ty.

Mặc dù Ngụy Hạ rất thích Quý Lam Hạo bầu bạn cùng cô, cô muốn độc chiếm nàng làm người yêu, thì phải bóp nát cơ hội muốn phát triển tương lai bản thân của Quý Lam Hạo. Nhưng chuyện như vậy cô không muốn làm, vì vậy khi nhìn thấy Quý Lam Hạo rất có triển vọng về mặt kinh doanh, Ngụy Hạ cũng thoải mái xếp cho Quý Lam Hạo một vị trí tổ trưởng trong phòng kinh doanh, để Quý Lam Hạo có một sân khấu có thể trổ tài.

Quý Lam Hạo biết bản thân là kiểu có ô dù, nhưng đối với chuyện này nàng rất dễ điều tiết, nhân viên nhảy dù cũng không dễ làm, trong công ty có rất nhiều người không phục nàng, những chuyện này nàng sẽ tự mình khắc phục, nàng cũng có năng lực này, năng lực làm việc và sự nghiêm túc nàng không hề thua bất kỳ ai, rất nhanh đã đứng vững trong tầng lớp quản lý cấp trung.

Chuyện này khiến Ngụy Hạ chỉ có thể lười biếng một mình, có mỗi Bánh Tiết Heo bầu bạn cùng cô.

Ngụy Hạ không muốn quan tâm đến Bánh Tiết Heo, nhưng Bánh Tiết Heo vẫn đang ở độ tuổi thích làm nũng, thường xuyên dán chặt chân Ngụy Hạ không đi, nếu không thì ngồi trước màn hình tivi Ngụy Hạ đang xem, che mất hai chữ phụ đề phía sau bên dưới, rất ảnh hưởng đến trải nghiệm.

Nếu Ngụy Hạ dùng laptop thì càng quá đáng hơn, mèo con lười biếng nằm trên bàn phím không chịu đi, thường khiến Ngụy Hạ gửi rất nhiều ký tự lộn xộn.

Ngụy Hạ cảm thấy chuyện này rất ảnh hưởng đến hình tượng chuyên nghiệp trong giới kinh doanh của cô, bây giờ dùng laptop cũng sẽ lén dùng, hoặc là đóng cửa lại.

Chuyện quá đáng nhất là, lần nào đó Ngụy Hạ và Quý Lam Hạo ăn trưa đang chat video nói chuyện với nhau, Bánh Tiết Heo vừa nhìn thấy đã chạy đến, nó bò lên bàn để nhìn xem trong điện thoại đang mở gì.

Nó nhìn thấy Quý Lam Hạo thì vẫy đuôi, há miệng, cắn vào một góc màn hình điện thoại.

Chỉ nghe thấy tiếng cạch vang lên, màn hình điện thoại của Ngụy Hạ lập tức mờ đi, góc trái điện thoại có thêm một dấu răng, cũng không biết là do dùng lực nhiều hay là đúng góc, mà vừa cắn đã tốn mấy vạn tệ rồi.

Bánh Tiết Heo bị Ngụy Hạ nhốt vào lồng mà nó ghét nhất, hơn nữa còn dứt khoát nhốt nó đến sáng hôm sau.

Quý Lam Hạo vừa về nhà đã nghe thấy Ngụy Hạ than trách, nghe ra thì cô vẫn rất ghét bỏ Bánh Tiết Heo, nói cả ngày nó chỉ biết ăn đồ hộp với đi nặng, chẳng có tác dụng gì, buổi sáng còn đi hù dọa chim bồ câu trên đường ngoài nhà, bên trong đồ ngủ Ngụy Hạ toàn lông mèo.

Mấy thứ vụn vặt đáng yêu ấy, Quý Lam Hạo chỉ yên lặng ngồi nghe, vừa làm cơm cho Bánh Tiết Heo ăn, Bánh Tiết Heo thì ngồi trên bệ nước, vẫy đuôi chờ mong.

Quý Lam Hạo lấy đồ hộp ra, đột nhiên dừng lại: "Sao đồ hộp thiếu mất rồi?" Nàng nhớ vị này còn hai hộp, bây giờ núi đồ hộp kia bỗng nhiên lại trống mất một vị trí.

Ngụy Hạ nói: "Lúc chị uống trà chiều nó cứ quậy mãi, nên chị mở đồ hộp cho nó ăn."

Đây không phải lần đầu Ngụy Hạ lấy đồ hộp cho mèo, lúc trước khi lấy cô cũng không nói cho Quý Lam Hạo, nếu không phải Quý Lam Hạo nhớ số lượng đồ hộp, thì hôm nay nàng cũng sẽ không phát hiện gì khác thường.

Quý Lam Hạo nghe xong quay đầu nhìn Bánh Tiết Heo, phát hiện mèo con ban đầu vốn gầy ốm bây giờ đã mập ra, ngồi trên bồn nước tròn tròn...

"Cho mèo ăn cũng phải theo thời gian theo số lượng, ăn nhiều không tốt cho cơ thể." Quý Lam Hạo dặn dò, nàng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.

Ngụy Hạ lại nói: "Chị có chừng mực."

Nếu cô có chừng mực, thì sẽ khiến mèo mập như vậy sao?

Sau đó Quý Lam Hạo quy định khi Ngụy Hạ ở nhà thì cho Bánh Tiết Heo ăn nhiều nhất là hai muỗng đồ hộp.

Bánh Tiết Heo tỏ vẻ tan vỡ.

Mấy ngày sau, Quý Lam Hạo còn phát hiện Bánh Tiết Heo đã thay đổi rồi, nó càng lúc càng thích giả vờ, rõ ràng là đói muốn chết, nhưng không còn kêu meo meo như trước, trái lại còn ra vẻ, giống như không quan tâm gì, lúc ăn cơm là bộ dạng cũng tạm thôi.

So với lúc trước ăn uống ngấu nghiến thì giờ chẳng khác gì một con mèo xa lạ hoàn toàn.

Quả thực càng nhìn càng giống... Ngụy Hạ.

Ngụy Hạ nhìn Bánh Tiết Heo cũng khen một câu: "Có giáo dưỡng hơn rồi."

Qua miệng của Quý Lam Hạo, một vài quản lý cấp cao và thư ký cũng biết chuyện trong nhà Ngụy Hạ có nuôi mèo, thư ký và Quý Lam Hạo chia sẻ chuyện chăm mèo nhà mình, là một con Ragdoll, màu lông trông rất nho nhã.

Người nuôi mèo đều là mèo nô, trong điện thoại thư ký toàn hình mèo, tấm nào cũng đưa cho Quý Lam Hạo xem, rất tập trung.

Hai người xem tới xem lui, Ngụy Hạ đột nhiên xuất hiện sau lưng hai người, không biết đã xem bao lâu rồi, bình luận một câu: "Cũng được."

Tay thư ký khẽ run, suýt nữa đánh rơi điện thoại, làm biếng ngồi tám chuyện lại bị bắt được, cô vội vàng ôm giấy tờ chạy đi.

Quý Lam Hạo lại hỏi: "Chỉ là cũng được thôi sao?"

Theo như nàng hiểu về Ngụy Hạ, mèo Ragdoll kia trông rất ra dáng, là kiểu mà Ngụy Hạ sẽ thích, nếu lúc trước nhìn thấy thì có thể Ngụy Hạ sẽ cân nhắc nuôi.

Ngụy Hạ lại nói: "Theo chị thấy, vẫn là mắt Bánh Tiết Heo nhà mình xinh xắn hơn."

Mắt của Bánh Tiết Heo... Cô nói đến đôi mắt tròn bình thường kia sao? So sánh với đôi mắt trong xanh như nước của mèo Ragdoll sao?

Được... Được thôi, Quý Lam Hạo cũng thừa nhận: "Em cũng cảm thấy Bánh Tiết Heo dễ thương hơn."

Con nhà mình quả nhiên là giỏi nhất, mèo Ragdoll? Trông có vẻ không dễ nuôi lại không dễ thương bằng Bánh Tiết Heo, Ngụy Hạ hiểu rồi, Bánh Tiết Heo cô còn chưa lấy ra khoe, đẳng cấp như thư ký sao không biết ngại vậy chứ?

Nói chung là rất không khách quan.

Màn hình điện thoại của Ngụy Hạ cũng từ hình của Quý Lam Hạo, từ từ biến thành hình chụp Quý Lam Hạo ôm mèo.

Chuyện muốn đưa Bánh Tiết Heo đi không nói tiếp nữa, mỗi ngày Bánh Tiết Heo làm đủ trò trong biệt thự, mãi đến một ngày nó phát hiện trái đất rất lớn.

Đã đến tuổi, Quý Lam Hạo muốn đưa Bánh Tiết Heo đi triệt sản.

Lúc trước tiêm vắc xin cho mèo là mời bác sĩ thú y đến nhà tiêm, bây giờ triệt sản thì phải đến nơi chuyên nghiệp mới làm được, Bánh Tiết Heo bị bỏ vào lồng đem ra ngoài sớm đã mua cho nó từ lâu, nhấc thẳng ra khỏi cửa biệt thự.

Bánh Tiết Heo lập tức sợ hãi.

Ngụy Hạ cũng đi cùng, Quý Lam Hạo đang nói chuyện với bác sĩ, Bánh Tiết Heo sợ đến mức không động đậy gì, bộ dáng ngoan ngoan giả tạo, để mặc bác sĩ khám, Bánh Tiết Heo càng nằm càng thấp, cả người dán sát vào bàn bệnh, giống như dùng cách này thì có thể hoàn toàn biến mất không bị phát hiện.

Ngụy Hạ vươn tay, lòng bàn tay đặt trên mông Bánh Tiết Heo, hôm qua cấm ăn cấm uống, có phải là đói rồi không?

Nói xong thì Bánh Tiết Heo được sắp xếp phẫu thuật, mèo cái làm triệt sản thì nguy hiểm hơn mèo đực một chút, bác sĩ thú y bảo trợ lý ôm Bánh Tiết Heo ra sau để bình tĩnh lại.

Lúc nàyQuý Lam Hạo và Ngụy Hạ đi ăn cơm giết thời gian, bốn năm tiếng đồng hồ sau quay lại đưa Bánh Tiết Heo về nhà.

Bánh Tiết Heo vừa được trợ lý ôm ra, mùi hương lạ lẫm khiến cả người nó cứng ngắc, móng vuốt mất thăng bằng móc vào áo trợ lý, đôi mắt sợ hãi, khẽ meo meo với Ngụy Hạ.

Quý Lam Hạo lại gần giúp Bánh Tiết Heo can đảm hơn, lúc này trợ lý mới đưa Bánh Tiết Heo đi vào.

Về đến bên cạnh Ngụy Hạ, Quý Lam Hạo phát hiện viền mắt Ngụy Hạ ửng đỏ, khó trách vừa nãy không dám quay đầu, thì ra là thầm đau lòng mà rơi lệ rồi!

Quý Lam Hạo kéo Ngụy Hạ lên xe, an ủi Ngụy Hạ giống như lúc nãy an ủi Bánh Tiết Heo: "Không sao đâu, lát nữa chúng ta ta đến đón Bánh Tiết Heo về nhà."

Ngụy Hạ rầu rĩ ừ một tiếng.

Sau này, Bánh Tiết Heo còn bầu bạn bên cạnh Ngụy Hạ và Quý Lam Hạo thêm mấy năm.

Đây chính là câu chuyện nuôi mèo có thật của tổng giám đốc Ngụy nhà chúng ta, hành trình nuôi mèo của cô chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro