101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước giờ Quý Lam Hạo vẫn rất tài năng, chuyện này không cần phải nghi ngờ, tuy không giống như Ngụy Hạ trẻ tuổi đã tài giỏi tương lai rộng mở, nhưng trong nhóm những người cùng tuổi thì nàng vẫn rất nổi bật, lại có thêm Ngụy Hạ ở bên cạnh làm chỗ dựa, những thành tích Quý Lam Hạo tạo ra không thể phủ nhận được.

Sau khi Ngụy Hạ vào làm tại Ích Hoa vài năm, Quý Lam Hạo cũng dùng kinh nghiệm tích lũy của mình tạo ra thành tựu, xem như là người phụ nữ có sự nghiệp.

Khi tiền kiếm được càng lúc càng nhiều, Quý Lam Hạo cũng trở nên bận rộn hơn, nàng thương lượng với Ngụy Hạ, muốn nghỉ công việc trợ lý, nhưng sao mà Ngụy Hạ có thể đồng ý được? Nếu ở công ty cũng không nhìn thấy nhau, thì thời gian hai người gặp mặt lại càng ít hơn.

Nhưng sau khi Quý Lam Hạo "dỗ dành" cô một buổi tối, dỗ cô đến mức sức lực cạn kiệt, Ngụy Hạ mới không tình nguyện đồng ý, để Quý Lam Hạo chỉ cần đến công ty hai ba ngày là được, còn giảm cả tiền lương của nàng xuống, tuy có không ít điều kiện, nhưng Quý Lam Hạo vẫn vui mừng hôn lên mặt Ngụy Hạ.

Không giống Ngụy Hạ đã ổn định Ích Hoa, công ty Quý Lam Hạo vẫn đang trong giai đoạn phát triển, đương nhiên sẽ rất bận, nàng thường bận đến giữa đêm mới về nhà, lúc ở nhà cũng phải cầm giấy tờ và điện thoại ra ngoài làm việc, tính nàng và Ngụy Hạ không giống nhau, tính nàng vốn dĩ rất nghiêm túc, không biết gắn kết thì chỉ biết vùi đầu vào trong.

Mới đầu Ngụy Hạ còn rất kiên nhẫn giải thích cho Quý Lam Hạo, dù sao bản thân cô cũng đã từng trải qua giai đoạn bận rộn như vậy.

Nhưng lâu dần, suốt mấy tháng ngay cả một ngày hẹn hò cũng không có, như vậy cũng quá đáng rồi.

Sau vài lần giận dỗi với Quý Lam Hạo, Ngụy Hạ mới sáng sớm đã chẳng buồn nói chuyện, cô khoanh hai tay trước ngực ngồi ở bàn ăn, không ăn uống gì, cứ buồn rầu nhăn nhó chẳng buồn liếc nhìn Quý Lam Hạo.

Quý Lam Hạo thấy cô như vậy thì biết Ngụy Hạ lại không vui rồi, dỗ dành hai câu, luộc trứng lột vỏ rồi đưa đến miệng cũng không há ra.

Lại bị làm sao rồi?

Nàng muốn dỗ dành thêm, nhưng sáng sớm đã có cuộc họp rồi, muốn ở lại cũng không được, nàng chỉ đành dịu dàng nói: "Đừng giận nữa, em yêu chị mà, hử?" Nói rồi bản thân đã đi ra cửa, ôm lấy người khẽ hôn, giọng điệu rất chân thành.

Ngụy Hạ không từ chối nụ hôn của Quý Lam Hạo, chỉ là cũng chẳng phản ứng gì, cứ trừng liếc nhìn nàng: "Hôm nay là ngày nghỉ mà em vẫn bận."

"Phải họp." Quý Lam Hạo nhìn đồng hồ thì vội vàng, chỉ có thể vội rời đi trong câu hờn dỗi của Ngụy Hạ.

Ngụy Hạ bĩu môi từ trên tầng nhìn xe Quý Lam Hạo rời đi, trong nhà chỉ còn lại Bánh Tiết Heo làm bạn với cô, mập mập trở thành con mèo lớn rồi, chỉ có bộ lông tạp màu là vẫn như cũ, lười biếng ngồi bên cạnh Ngụy Hạ vẩy đuôi.

Trong nhà không có người, Ngụy Hạ chỉ xem tivi tập yoga, muốn tập luyện thân hình thon gọn hơn, từ sau khi cô tập yoga, Quý Lam Hạo lại càng quyến luyến cô hơn, Ngụy Hạ cũng tập siêng hơn.

Cả người ướt đẫm mồ hôi tập xong, Ngụy Hạ vào tắm thì mới cảm thấy bực bội, làm cải gì vậy chứ, cô cứ vậy mà dùng thân thể nịnh nọt Quý Lam Hạo, đây là chuyện gì chứ? Lẽ ra là Quý Lam Hạo muốn tập luyện nịnh nọt cô mới phải chứ.

Mang theo cơn bực tức này, Ngụy Hạ tắm xong thì nằm trên sô pha đắp mặt nạ, còn bắt lấy Bánh Tiết Heo bôi kem dưỡng da, sau đó bản thân cứ nằm trên sô pha, đắp mặt nạ giết thời gian.

Cô lớn hơn Quý Lam Hạo một chút, bây giờ còn chưa nhìn rõ, nhưng không chăm sóc tốt, vài năm sau khoảng cách đó có thể nhìn ra được, suy nghĩ như vậy Ngụy Hạ lại càng cố gắng chăm sóc, cơn bực tức vừa nãy trong phòng tắm lại biến mất không thấy dấu.

Đang hưởng thụ việc chăm sóc da, không lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Ngụy Hạ muốn đứng dậy nhìn xem, nhưng Bánh Tiết Heo lại nằm trên người cô ngủ, bị phong ấn không thể ngồi dậy trên sô pha, cứ nằm như vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa xem.

Có thể trực tiếp mở cửa đi vào chỉ có Quý Lam Hạo.

Nhưng từ khi nàng ra khỏi nhà đến giờ mới có vài tiếng đồng hồ, bây giờ đến cả trung tâm cũng chưa đến, sao nàng có thể về được chứ.

Ngụy Hạ có chút vui mừng trong lòng, nhưng sự vui mừng không thể hiện ra ngoài, cũng không ra đón.

Không ngờ cuối huyền quan vừa xoay người đi vào, thứ đập vào mắt đầu tiên không phải là Quý Lam Hạo mà là một bó hồng to.

Trên người Quý Lam Hạo vẫn mặc đồ như lúc ra khỏi nhà, Ngụy Hạ đã dạy nàng, làm chủ một công ty mình tự mở, phải biết cách thể hiện khí thế, còn giúp nàng mua thêm nhiều quần áo, hôm nay thời tiết mát mẻ, Quý Lam Hạo mặc một bộ xanh lá cây, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu trắng, khi bước đi chiếc áo khoác khẽ bay tạo cảm giác thanh nhã.

Nàng về đến nhà, Ngụy Hạ không muốn động đậy quan tâm nàng, đắp mặt nạ, Bánh Tiết Heo nằm trên người cô tư thế cũng y hệt.

Quý Lam Hạo đi qua, trong nhà không ai ra đón nàng, nhưng nàng không buồn bực gì, cầm bó hoa hồng trong tay đi đến trước mặt Ngụy Hạ.

Hôm nay sau khi ra khỏi nhà nàng đã suy nghĩ tại sao người kia không vui rồi, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ Ngụy Hạ muốn có người ở bên cạnh.

Đúng lúc hôm nay Quý Lam Hạo họp xong thì không bận gì cả, sau đó thật ra cũng có mấy cuộc hẹn ăn uống, nhưng vì Ngụy Hạ nên nàng hủy trước, mua một bó hoa hồng về nhà.

Nàng đưa bó hồng cho Ngụy Hạ, đối phương lại không nhận.

"Ngụy Hạ, chị muốn hẹn hò với em không?" Nói một câu tình cảm cũng không được, Quý Lam Hạo chỉ bình thản nói thẳng một câu.

Nào có thể từ chối chứ, Ngụy Hạ nhanh chóng thay đồ ra ngoài, hai người mặc quần áo cùng màu khác kiểu ra ngoài, thoạt trông giống như đồ tình nhân, Quý Lam Hạo đi đến bên chiếc xe hơi sang trọng của mình, chiếc xe này do nàng tự mua, nàng đưa tay mở cửa ghế phụ cho Ngụy Hạ, mời người ta lên xe.

Ngay sau đó Quý Lam Hạo đã đưa Ngụy Hạ lên núi dùng bữa, đây là một trong những nhà hàng Ngụy Hạ thích nhất, đồ ăn ngon cao cấp, cảnh sắc cũng rất đẹp, cảnh núi trùng điệp nhìn khắp một vùng xa xôi đều là màu xanh mát mắt.

Ngụy Hạ còn cầm theo bó hồng kia, hai người đã đến chỗ này mấy lần, Quý Lam Hạo đã có thể lưu loát gọi món, sau khi hai người bàn về chuyện hôn lễ, căn bản không ai là không biết quan hệ hai người, nhân viên phục vụ nhanh chóng đi đến, hỏi Ngụy Hạ có cần giúp cô cắm bó hoa để lên bàn không.

Nhưng Ngụy Hạ lại rất thích bó hoa, cắm vào bình nghĩa ăn xong sẽ không đem đi được nữa, cô có chút không cam tâm, nhưng Quý Lam Hạo lại tỏ ý: "Thích thì em lại mua cho chị, tự mình đi mua."

Lúc này Ngụy Hạ mới đồng ý cắm hoa vào bình.

Sau khi lên món, Quý Lam Hạo rất tự nhiên cầm lấy đĩa trong tay Ngụy Hạ, chầm chầm cắt nhỏ phần ăn cho Ngụy Hạ, vừa hỏi cô: "Hôm nay ở nhà chị làm gì vậy?"

Ngụy Hạ cầm ly rượu vang khẽ lắc: "Còn có thể làm gì, tập yoga dưỡng da, chăm móng cho Bánh Tiết Heo."

"Lát nữa trên đường về em mua đồ dưỡng da cho chị, trong nhà còn không?" Quý Lam Hạo tính toán thời gian có lẽ Ngụy Hạ cũng dùng hết rồi, đợi lát trên đường về nàng sẽ mua.

Đồ ăn của Ngụy Hạ đã được Quý Lam Hạo cắt nhỏ thành miếng vừa ăn, cô cúi đầu ăn, cảm giác như có chỗ nào không đúng lắm, cảm giác này... Hình như là cảm giác bản thân mới là người được bao nuôi?

Sau đó hai người dùng bữa xong, dáng vẻ Quý Lam Hạo lấy thẻ từ trong túi ra tính tiền, thì cảm giác này càng rõ hơn.

Quý Lam Hạo tính tiền xong mới phát hiện vẻ mặt Ngụy Hạ thay đổi, nàng tiến lại gần hôn lên trán Ngụy Hạ: "Sao vậy? Chị không vừa ý sao?"

"Vừa ý." Ngụy Hạ nghiêng mặt nhìn nàng, gương mặt ấy... Không nhịn được lại cắn môi nàng một cái.

Quý Lam Hạo đẩy cô ra: "Đang ở bên ngoài."

"Chị hôn vợ chị thì có vấn đề gì?" Đã kết hôn bao lâu rồi? Lại còn ngại nữa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro