109 h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Quý Lam Hạo cũng không có ý kiến mấy với đêm đầu tiên, chuyện làm ái thiếp này đương nhiên cũng không phải do nàng, nhưng hành vi của Ngụy Hạ lại khiến nàng hơi bất an, nàng tận lực duy trì tư thế mở chân, lên tiếng: "Bệ hạ, người... đừng miễn cưỡng."

Chỉ thấy vẻ mặt Ngụy Hạ nghiêm túc như cân nhắc quốc gia đại sự, suy nghĩ chậm chạp không ra tay giữa chân của Quý Lam Hạo, thật sự có chút không nhất quán với tuyên ngôn bá đạo vừa nãy của cô.

"Không miễn cưỡng." Ngụy Hạ không ngẩng đầu mà trả lời, chỉ là trên hàng lông mày đó không giãn ra, mà lại là vẻ nghiêm túc xem xét.

Bị nhìn một lúc lâu, Quý Lam Hạo đang mở chân bắt đầu không được tự nhiên, nhưng nàng cũng không đổi động tác, chỉ là ngón chân cụp cụp lại.

Ngụy Hạ nhìn nàng một cái, rõ ràng quyết định không kéo dài nữa, cô duỗi tay ra sờ ở giữa hai chân của Quý Lam Hạo, cảm giác tay mềm mại nóng hổi khiến giữa hai hàng lông mày của cô lộ ra vẻ không biết làm sao.

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, Ngụy Hạ xóa mất định hướng trước đó rất nhanh, tay cũng gấp rút dính lên trên.

Nơi đó lần đầu bị người khác chạm đến khiến Quý Lam Hạo hơi tức giận, Ngụy Hạ ngẩng đầu nhìn nàng, tư thế tay cũng trở nên tình dục mấy phần: "Như vậy mới có cảm giác."

Sắc mặt Quý Lam Hạo đỏ bừng đâu còn nói gì được nữa, cảm giác ngón giữa quyến luyến ở trên cánh hoa của mình, xúc cảm ướt át khiến cánh hoa trơn trượt, mới tiến vào một chút đã có cảm giác căng ra khó có thể bỏ qua.

"Bệ hạ." Quý Lam Hạo gọi cô một tiếng, hơi hy vọng cô có ý dừng tay lại.

Nhưng Ngụy Hạ vẫn hài lòng gật đầu, rút ngón tay ra ngồi dậy, cô và Quý Lam Hạo ngồi đối diện, hai chân lộ ra gấp lên nhau, dựa rất gần, đều có thể cảm nhận được hơi thở giữa hai người, Ngụy Hạ nắm lấy tay của Quý Lam Hạo đặt lên nơi ẩm ướt giữa hai chân mình: "Làm giống như ta."

Ngón tay của Quý Lam Hạo động nhẹ mấy cái, hạt ngọc trai động đậy dưới đầu ngón tay, hướng xuống nữa, cánh hoa chảy nước như sẽ hút người, ngón tay quyến luyến ở cánh hoa, da thịt mềm mại khiến người ta không dám dùng sức.

Ngụy Hạ cũng không thuần thục thăm dò nàng, ngón tay chạm đến nơi mềm mại của đối phương, bên tai truyền đến từng âm thanh ướt át, Quý Lam Hạo học theo động tác của Ngụy Hạ, ngón tay thăm dò chậm rãi tiến vào bên trong cánh hoa, chặt chẽ khiến nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngón tay nhẹ móc vào, kìm lấy thành trong, cảm giác ngón tay giống như bị bao vây toàn diện.

Không chỉ Quý Lam Hạo mà Ngụy Hạ cũng không quen với cảm giác cánh hoa bị xâm lấn, trên mặt cô không hiện ra bất kỳ biểu cảm nào, trên gò má có đỏ ửng nhàn nhạt, ngón tay của Quý Lam Hạo động một cái, cánh hoa lập tức co rút lại, dường như khiến ngón tay của Quý Lam Hạo không thể động đậy.

Đầu ngón tay Quý Lam Hạo không nhúc nhích được nữa, ngón tay lập tức rút ra đôi chút, vốn là muốn rút ra một chút để bệ hạ có thể thoải mái hơn, nhưng không cẩn thận lại thăm dò qua nơi khác, khiến nhụy hoa của Ngụy Hạ đột nhiên cực kỳ mẫn cảm co rụt lại, Ngụy Hạ còn phát ra tiếng kêu mềm mại yêu kiều.

Hai người họ ngây ra mấy giây, Quý Lam Hạo mới phản ứng lại, ngón tay cũng không rút lại, đầu ngón tay lại cong lên, trực tiếp ấn vào nơi da thịt mềm mại đó.

"Ưm ha..." Khoái cảm truyền đến từ sâu trong khoang bụng khiến Ngụy Hạ không kịp phản ứng, phát ra âm thanh vừa mềm vừa ngọt, cảm giác đau xót căng ra bành trướng khó có thể bỏ qua, nhưng mơ hồ lại dâng lên khoái cảm mạnh mẽ, hai chân của cô không khỏi giật giật, ngón tay cũng chậm rãi sờ trong cơ thể của Quý Lam Hạo.

Rất nhanh, Quý Lam Hạo cũng cảm thấy trong cơ thể có sự thoải mái kỳ lạ, hai người họ đều mang theo thăm dò không quen nhưng lại có chút nghiện, một mặt là dần nếm thử khoái cảm ở nơi sâu đó, một mặt là khiến đối phương cảm nhận được thoải mái đồng thời có thành tựu vi diệu.

"Thoải mái không?" Ngụy Hạ khẽ thở hỏi, nhưng không cần Quý Lam Hạo trả lời, cánh hoa đang co rút không ngừng chảy nước nơi đầu ngón tay đó đã trả lời thay cô.

Hơi thở của Quý Lam Hạo cũng không ổn, ngón tay động mấy cái bên trong nhụy hoa, dịch thể ấm áp thấm đầy tay nàng, ngón giữa xâm lấn vào đó, nơi giữa ngón cái và ngón trỏ chạm đến hạt ngọc trai của nữ hoàng, dùng đầu ngón tay tiến vào sờ, lại dùng nơi giữa ngón cái và ngón trỏ và ngón cái nắn bóp.

Lập tức, đôi chân dài của Ngụy Hạ thẳng băng, giương mắt lên, ánh mắt hơi ướt át, không cần ám chỉ hoặc nói rõ, Quý Lam Hạo cũng hiểu rõ ý cô.

Sau đó hai người họ cùng liều tiến vào cánh hoa chặt chẽ.

Cảm giác chặt chẽ trói buộc ngón tay, còn có đau đớn như xé rách, lấn át sự thoải mái mập mờ mềm mại trước đó, động tác của hai người họ đều dừng lại, sắc mặt cũng không tốt cho lắm.

Rũ mắt xuống, âm thanh của Quý Lam Hạo hơi run rẩy: "Bệ hạ, người chảy máu rồi."

Trên mặt của Ngụy Hạ có mấy giọt mồ hôi, cũng đang nhìn mấy giọt máu chảy ra giữa hai chân đang thấm trên giường: "Không cần truyền ngự y."

Nói xong, cô ngẩng đầu lên, bờ môi nhẹ dán lên miệng Quý Lam Hạo, Quý Lam Hạo cũng không né tránh, nghiêng đầu hôn lại, đầu lưỡi thè ra lướt ở trên đôi môi đó, cảm giác ngứa ngáy mềm mại nhẹ nhàng khiến Ngụy Hạ mím môi lại, ngậm lấy đầu lưỡi của Quý Lam Hạo.

Mềm mại trên đầu lưỡi hóa giải đau đớn của cánh hoa, vòng eo của Ngụy Hạ dần thả lỏng về phía sau, Quý Lam Hạo hướng về phía trước từng chút một, đợi lấy lại tinh thần, cơ thể của hai người họ đã chồng lên nhau, Quý Lam Hạo nằm sấp trên thân Ngụy Hạ, ngón tay của hai người họ đang ở cơ thể của đối phương, đầu lưỡi quấn lấy nhau, lạc hồng dính trên bắp đùi cũng không rõ là của ai.

Cho đến khi cánh hoa bị ép mở xâm nhập theo thói quen, hai người họ cũng vì miệng lưỡi dây dưa mà thở hổn hển, Quý Lam Hạo hơi mơ màng nằm trên thân của Ngụy Hạ, đột nhiên lấy lại tinh thần, có chút hoảng sợ nhấc người lên: "Bệ hạ thứ tội, ta sẽ lui ngay đây."

Ma ma từng ân cần dạy bảo, nữ hoàng là vua cửu ngũ chí tôn, tuyệt đối không thể đặt mình trên thân bệ hạ, đây chính là đại bất kính.

Quý Lam Hạo vẫn luôn ghi nhớ, nhưng nhất thời mê loạn nên nằm sấp trên thân Ngụy Hạ, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện bản thân đã bất kính như vậy, một vũ nữ như nàng được phong làm ái thiếp sao có thể nằm trên thân bệ hạ?

Nàng vừa muốn trở mình lui xuống thì đột nhiên Ngụy Hạ nắm ở cổ của Quý Lam Hạo, một chân cũng vòng trước thắt lưng của Quý Lam Hạo: "Ta cho phép ngươi, không được lui xuống." Cô thích cảm giác Quý Lam Hạo đè lên thân mình, hai tay nắm chặt Quý Lam Hạo: "Ngươi động chút đi."

Quý Lam Hạo chỉ đành nghe lời cử động ngón tay.

Hai ngón tay mở cánh hoa vẫn chặt chẽ bức người, ngón tay đã quen với cánh hoa ướt át, mỗi lần lướt qua nơi mẫn cảm thì sẽ quấn lấy, ngón tay của Quý Lam Hạo đè lên nơi mẫn cảm của Ngụy Hạ, ấn lến thành thịt mềm mại, đồng thời cẩn thận chú ý đến biểu cảm của Ngụy Hạ.

Ngụy Hạ không xoay đầu, Quý Lam Hạo cúi đầu, chụt mấy cái lên mặt của Ngụy Hạ, ngón tay lại bóp nơi mẫn cảm đó, rất nhanh, hàng lông mày của Ngụy Hạ giãn ra, âm thanh cũng trở nên mềm mại.

Bờ mông cô động nhẹ: "Bóp nơi đó nhiều chút, tiến vào một chút... a... đúng rồi..."

Quý Lam Hạo nghe lời hoạt động ngón tay, ngón tay rút ra đút vào nơi mềm mại đó, lạc hồng trên ngón giữa đã hòa tan với dòng nước ấm chảy ra, khiến Ngụy Hạ mềm nhũn rất nhanh.

"Bệ hạ, người hài lòng không?" Quý Lam Hạo nhỏ giọng hỏi cô, ngón tay lại cong lên đè vào nhụy hoa của Ngụy Hạ.

"Hài lòng... rất hài lòng..." Hai chân Ngụy Hạ đều cong lên: "Gọi ta là Hạ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro