110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm này Ngụy Hạ qua đêm trong tẩm cung của Quý Lam Hạo, đây là điều chưa từng có trong cung, vương triều Ngụy thị từ trước đến nay luôn lấy việc kiềm chế làm kiêu ngạo, bất luận là tiên đế ở thời đại nào thì cũng chưa bao giờ để lộ sở thích của mình, cho dù là Vương hậu bầu bạn cả đời thì Vương của các triều đại cũng rất ít chung chăn gối với các nàng.

Vốn dĩ sau khi Quý Lam Hạo được phong là ái thiếp, mọi người đều cho rằng đây chỉ là một bình hoa trang trí trong cung bệ hạ nhất thời nổi hứng thu vào. Từ trước đến nay, bất kỳ sắc thái vui buồn nào của nữ hoàng bệ hạ, cho dù là thích tướng mạo của vũ cơ nào, chắc chắn cũng sẽ không để người khác biết, phải biết tự kiềm chế mới được.

Nào ngờ, đêm đầu tiên ở trong phòng ái thiếp, sáng ngày hôm sau đã dậy muộn lâm triều, còn xua đuổi cung nữ tiến lên hầu hạ thay quần áo, muốn Quý Lam Hạo mặc quần áo cho cô, lề mề mãi không chịu thoát ra khơi nơi ấm áp thơm mềm này.

Chỉ cần mấy chuyện này cũng đủ để những thần tử kia náo loạn, ai nấy đều la hét trái cung kỷ, càng có rất nhiều quan lớn đại thần muốn nhét con cái nhà mình vào hậu cung sớm đã không vừa mắt vũ cơ kia, trực tiếp tấu lên để bệ hạ phế đi yêu cơ mê người như vậy, lấy luân thường trong cung.

Thấy từng người trong số họ cường điệu hơn người kia, Ngụy Hạ dùng một tay gõ vào tay vịn ngai vàng, đại điện vốn dĩ đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.

Đôi mắt dài miên man của Ngụy Hạ nhìn các quan đại thần trong đại sảnh, hầu như tất cả đều là lão thần râu tóc bạc phơ, còn có những nữ bộ trưởng tóc bạc trắng, tất cả đều lớn hơn Ngụy Hạ mấy giáp, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Ngụy Hạ, người vừa rồi còn la hét, lúc này không ai dám mở miệng nói chuyện, một đám người cùng nhau ầm ĩ thì tốt, muốn dẫn đầu thì không ai chịu.

"Nói đi, sao không nói?" Giọng nói của Ngụy Hạ không lớn, nhưng cũng đủ rõ ràng trong đại điện, cô khẽ nâng cằm lên, tạo ra khí thế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén tập trung vào mấy người dẫn đầu gây sự.

"Thẩm lão, ngươi nói xem, ngươi nghĩ sao?" Thẩm lão là lão thần đời thứ ba, lòng dạ không cạn, vừa rồi trên triều hắn im lặng không nói, nhưng ánh mắt của mấy người thần tử ồn ào đặc biệt lớn tiếng đều nhìn về phía Thẩm lão, hiển nhiên đang chờ Thẩm lão tỏ thái độ.

Mà Thẩm lão cáo già bình tĩnh quan sát, trước tiên phái vài tên tiểu thần dốt nát đi lên nói chuyện trước, trong lúc mình chờ đợi cơ hội, nếu tình huống không ổn thì có thể phủi sạch quan hệ: "Thần không dám."

Đương nhiên Ngụy Hạ không tin, nhưng tìm ra chân tướng cũng không có ý nghĩa gì, lại nhìn người phụ nữ bên kia: "Ngô Tử Nương, còn ngươi thì sao? Ngươi nghĩ như thế nào?"

Ngô Tử Nương trải qua chiến trường. Dù đã sáu mươi tuổi nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Hạ ít hơn người khác vài phần hèn nhát, cũng dám nói lời thật, nhưng không để thiếu đi một phần lễ tiết nào: "Bệ hạ, thần cho rằng, đêm đầu tiên đã lâm triều muộn thì không thích hợp, ở lại qua đêm trong phòng ái thiếp cũng không hợp quy củ."

Các thần tử khác liên tục đồng ý.

Ngụy Hạ giễu cợt: "Dạy thật tốt, vậy ngươi nói cho bổn hoàng biết, bổn hoàng phá hỏng quy củ nào?"

Câu này hỏi, Ngô Tử Nương sửng sốt một chút.

Mặc dù quân vương của các triều đại đều có thói quen không qua đêm trong hậu cung, nhưng thực sự không có quy định nào về việc quân vương không được qua đêm với ái thiếp của mình.

Ngay cả chuyện lâm triều sớm cũng chỉ là một kiểu khoe khoang, từ trước đến nay Ngụy Hạ luôn là người đầu tiên tiến vào đại điện, hôm nay đợi các vị vào vị trí không lâu thì cô cũng lên triều, càng không thể nói là lâm triều muộn.

Ngô Tử Nương vừa định mở miệng, Ngụy Hạ ngắt lời nàng: "Ngô Tử Nương, trước khi mở miệng suy nghĩ rõ trước..."

Câu nói này khiến Ngô Tử Nương vốn đang định nhắc tới vị tiên vương trước đây đã không nên nói lời, khép miệng lại, im lặng hồi lâu mới cúi đầu dưới cái nhìn chăm chú của Ngụy Hạ: "Thần biết tội, xin bệ hạ thứ tội."

"Biết tội? Biết tội gì?"

Ngô Tử Nương mím môi: "Hỏi chuyện riêng tư của bệ hạ, tấu không đúng sự thật, tội lớn..."

Ngụy Hạ gật đầu: "Tạm thời cách chức ba mươi ngày, về Ngô phủ tự xem xét lại mình." Ngô Tử Nương nói sai trên triều, lập tức bị hai thị vệ đưa về Ngô phủ, thị vệ sau khi đưa về Ngô phủ cũng không đi, đứng ở hai bên cổng Ngô gia, ba mươi ngày này, Ngô Tử Nương không thể bước ra khỏi cổng Ngô phủ một bước.

Nhìn thấy xương cốt cứng rắn trên triều đình đều bị nghiền nát, vài tên tiểu thần càng không dám nói chuyện, nhưng Ngụy Hạ cũng không buông tha cho họ, kẻ nào làm nhiễu loạn triều đình đều bị đánh, một người mười gậy đủ để những thư sinh này chịu đựng nổi, vừa nghe đến bị đánh bảng đã gào khóc thảm thiết: "Bệ hạ tha mạng! Thẩm lão!"

Trước khi bị người kéo xuống trước tình thế cấp bách đã vội vã hét tên Thẩm lão, đã bàn trước không phải như vậy, đã bàn trước rằng bọn họ mở một đường, Thẩm lão sẽ lấy thân phận lão thần khuyên bảo bệ hạ, hôm nay một chữ không thốt ra là có ý gì?

Thẩm lão chỉ đành phải cứng cổ không đáp lại, cũng không đáp lại được, sau này e rằng không dễ xúi giục thêm vài vị cận thần nữa.

Ngụy Hạ ngồi trở lại, lửa giận thu vào, mọi người hít một hơi mới phát hiện sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Tất cả vẫn như cũ, tâu tấu chương nói về chính sự, không ai dám đề cập đến thê thiếp trong hậu cung của bệ hạ.

Quý Lam Hạo cũng cực kỳ an phận, nàng ở hậu cung không tốt cũng không kém, không biết giả vờ cao giọng đi ra ngoài phát cháo, nhưng cũng không hỏi chính sự, không có thân thích bên ngoài cũng không tiếp đãi khách lạ, giống như một người trong suốt ở hậu cung, chỉ biết mỗi đêm hầu hạ bệ hạ là được.

Rất nhiều người nói bệ hạ có mắt nhìn, chọn ái thiếp biết điều như vậy, rất dễ khống chế, ở trong cung biết hầu hạ người.

Nhưng Ngụy Hạ cũng có những rắc rối của riêng mình.

Quý Lam Hạo không nghe lời như lời đồn bên ngoài.

Hôm nay hai người lớn tiếng trong cung, chính xác mà nói, là Ngụy Hạ tức giận với Quý Lam Hạo.

Bệ hạ hiếm khi tức giận, cô vui buồn khó lường, một khi tức giận thì cung nữ đều sợ hãi đến phát run, cũng chỉ có Quý Lam Hạo mới có thể giữ được bình tĩnh mà khiêu chiến với Ngụy Hạ.

"Hôm nay truyền ngươi đến hầu hạ ta, vì sao lại từ chối, nếu không phải bổn hoàng tự mình đi gọi ngươi, ngươi còn dám báo thân thể ngươi ốm yếu sao!" Kết quả vừa đi đã thấy Quý Lam Hạo đang ăn giò heo pha lê!

Quý Lam Hạo ở đây cũng có lý: "Bệ hạ, ta đã nói nhiều lần là không thích hợp qua đêm trong tẩm cung của người, nếu ta đi, ngày hôm sau ma ma lại giáo huấn ta."

Tẩm cung của nữ hoàng bệ hạ, nào phải nơi ái thiếp nói đi là đi, qua đêm còn la hét ầm ĩ trên giường như vậy, bệ hạ sảng khoái xong không ai nói cho nàng, cung nữ cáo trạng đến chỗ ma ma thì đến chỗ nàng phải bị niệm cả ngày.

"Ma ma nào? Ngươi nói xem!" Cô trợn tròn mắt, lướt qua các cung nữ phía sau Quý Lam Hạo, thân phận của Quý Lam Hạo khác biệt, rất nhiều người được phái đến hầu hạ nàng.

Quý Lam Hạo ngăn cản cô: "Bệ hạ, ma ma đã sáu bảy mươi tuổi rồi bệ hạ còn muốn thế nào?"

Ngay cả sáu mươi bảy mươi người cũng không buông tha, chẳng lẽ còn muốn lão ma ma cõng lưng bị gậy sao? Người có thể có một chút lương tâm được không!

Ngụy Hạ tức giận trừng mắt nhìn, Quý Lam Hạo quyết liều chết nửa bước không lùi, quả thực là vô lễ! Quá vô lễ! Kéo xuống đánh gậy cũng không đủ!

Nhưng môi Ngụy Hạ mấp máy hai cái, vẫn không muốn kéo ái thiếp xuống đánh gậy mà lại vung tay lên, để những người không có phận sự lui ra.

Các cung nữ cúi đầu, hầu như là chạy trốn ra ngoài, bệ hạ khi tức giận quá đáng sợ, có thể dọa được con nít ban đêm!

Quý Lam Hạo lại nhíu mày, nghiêm túc nói: "Bệ hạ, hôm nay ta vẫn phải hầu hạ ngài sao? Mỗi ngày hầu hạ ngài như vậy các đại thần sẽ dâng tấu mất."

Ngụy Hạ đâu quan tâm, cô lập tức xông lên đè Quý Lam Hạo xuống giường, cũng chỉ có ở trước mặt Quý Lam Hạo cô mới có thể tùy ý làm bậy như vậy, có thể biểu lộ dục vọng theo ý mình: "Ái thiếp của bổn hoàng hầu hạ bổn hoàng, ai dám dâng tấu, bổn hoàng sẽ tước áo!"

Cô đặc biệt bá đạo ngồi lên ngang eo Quý Lam Hạo, nhìn qua giống như đang bàn quốc gia đại sự vậy, Quý Lam Hạo chỉ đành tuân theo cô, kỹ thuật cũng càng ngày càng điêu luyện, chỉ trong chốc lát đã khiến cả người bệ hạ mềm nhũn.

Quý Lam Hạo ngoài miệng nói không muốn, nhưng lúc sau cũng quên mình, bệ hạ mà cũng không gọi, cứ luôn miệng kêu gọi Hạ ơi Hạ à, một đêm không ngủ cũng không thể hoàn toàn trách một mình Ngụy Hạ được.

Hai người dây dưa quấn quýt trên giường, một lần dây dưa này, là dây dưa đến khi hết một đời cũng không buông tay.

——————————————–

Khụ khụ... tôi còn muốn viết một ngoại truyện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro