112 h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịu dàng như thế cũng không giống Quý Lam Hạo thường ngày, mỗi lần âu yếm Ngụy Hạ thì nàng đều dựa vào cảm xúc của Ngụy Hạ, Ngụy Hạ thoải mái thế nào nàng liền thoải mái thế ấy, khi ấy đều hầu hạ cô đến hỏng, nhưng ngược lại Ngụy Hạ sẽ không chăm sóc nàng như vậy.

Đầu ngón tay của cô ấn vào điểm kích thích của Quý Lam Hạo, cũng không biết nặng nhẹ mà đâm vào, từng chút từng chút đâm chọc. Làm hai chân Quý Lam Hạo có chút mềm nhũn, không ai có thể chịu được loại kích thích này ở một nơi như thế: "Hừm... chị chậm lại chút..."

Ngụy Hạ làm gì nghe lời, càng thêm làn càn đâm nàng, Quý Lam Hạo nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, hoa nguyệt cũng co rút lại, mút lấy ngón tay đã hoạt động, dâm thủy bị ép mạnh mẽ chảy ra ngoài, ướt đẩm huyệt khẩu trắng mềm, càng để ngón tay Ngụy Hạ thuận tiện ra vào.

"Có nói hay không?" Ngón tay của Ngụy Hạ ra vào hoa huyệt Quý Lam Hạo, thấy thân dưới của nàng chảy mồ hôi, bản thân cũng có phản ứng, hoa huyệt đặt trên lưng của Quý Lam Hạo cũng chảy dịch xuống, dính hai người cùng một chỗ.

Quý Lam Hạo cắn răng, vẫn không chịu nói, bướng bỉnh khó lay chuyển, cố chịu đựng kích thích có chút thô lỗ của Ngụy Hạ: "Thật sự không có... á!"

Đâm thật sâu vào trong vách tường, đùi của Quý Lam Hạo run rẩy một chút, bụng cũng hơi co rúm lại, cảm nhận rõ ràng hoa huyệt dán trên người cũng ươn ướt.

Phát hiện này không khỏi làm người ta càng thêm hưng phấn, cơ thể của Quý Lam Hạo trở nên càng thêm mẫn cảm. Huyệt khẩu tê dại có chút mẫn cảm quá mức, lại bị xâm nhập cố tình của Ngụy Hạ kích thích, đầu ngón tay chen ở trong huyệt khẩu di chuyển, thậm chí còn cho thêm ngón tay thứ ba vào nữa.

"Muốn..." Quý Lam Hạo có chút ngượng ngùng, giọng nói khó nhịn mang theo chút run rẩy, hốc mắt cũng có chút nóng lên, lông mi mang theo ánh nước.

Ba ngón tay của Ngụy Hạ di chuyển trong cơ thể của nàng, huyệt khẩu bị cô làm cho phát ra âm thanh lẹp bẹp, âm đế sắp cao trào bị cô trêu chọc sao có thể chịu được. Tiếng rên của Quý Lam Hạo trở nên đứt quãng, nàng nằm trên giường không thể giải phóng, vẫn luôn không kìm được giọng nói của mình, bây giờ thật sự hết chịu nổi, âm thanh thoải mái khó nhịn không ngừng tràn ra từ đôi môi đỏ mọng.

"Em còn không thừa nhận." Ba ngón tay của Ngụy Hạ đi vào, đặt ở điểm mẫn cảm, nảy sinh ý đồ xấu mà ấn. Vừa ấn xuống, hai chân Quý Lam Hạo lập tức dựng lên, lại chỉ có thể kẹp chặt tay Ngụy Hạ. Huyệt khẩu co rút thật chặt, từng chút một hút lấy ba ngón tay của Ngụy Hạ. Hoa huyệt cao trào đáng lẽ phải được đối xử dịu dàng thì lại bị Ngụy Hạ tiếp tục trêu chọc.

"Ưm...a đừng như thế... a!" Quý Lam Hạo vặn vẹo xoay người, hai chân của Ngụy Hạ dùng sức giữ eo của nàng lại, có thể trực tiếp quăng cô xuống giường, tới lúc đó xem ai không bỏ được. Quý Lam Hạo không bỏ được cũng không dám bỏ, sau kích thích liên hồi ở cao trào làm bụng dưới của nàng co rúm từng đợt. Cảm giác mất kiểm soát làm giọng nàng trở nên ướt át: "Không được..."

Ngụy Hạ chưa đạt được mục đích quyết không bỏ qua: "Nói mau!" Cô mạnh mẽ dùng những ngón tay để mở rộng tiểu huyệt đang co rút dữ dội sau cao trào, buộc hoa huyệt của Quý Lam Hạo hút ngón tay vào: "Không nói chị sẽ không dừng lại, dù sao đêm nay vẫn còn nhiều thời gian."

Thái độ của cô cứng rắn, Quý Lam Hạo trở nên lầu bầu, hai chân căng cứng càng dài hơn, cuối cùng vẫn bị Ngụy Hạ tra ra: "Người... người mẫu đó..."

Ngụy Hạ vừa nghe, động tác trên tay dừng lại, người mẫu gì? Đại não của cô nhanh chóng loại bỏ những người mẫu Quý Lam Hạo có thể gặp được, sau đó nhanh chóng xác nhận không có hồ ly tinh nào có thể hoạt động ở nơi làm việc của cô, càng nghĩ càng không thể làm cô tóm được kẻ nào có thể nảy sinh mối quan hệ với Quý Lam Hạo khiến cô muốn băm vằm người yêu ra.

"Người mẫu nào?" Thật vất cả mới mở ra lỗ hổng, cô tiếp tục truy hỏi.

Ánh mắt của Quý Lam Hạo chớp, đương nhiên thật sự không mở miệng được, nhưng lại hết cách, làm bộ như không thèm để ý tới. Cắn môi phồng má, bộ dáng rối rắm kia làm Ngụy Hạ nhịn không được nhéo nhéo gương mặt nàng, cũng lấy chất dịch dinh dính xấu hổ ra: "Có gì thì nói thẳng, chúng ta đã là quan hệ gì rồi, còn gì không tiện mở miệng nói chuyện nữa?"

Cô biết Quý Lam Hạo da mặt mỏng, mỗi lần đưa thẻ cho nàng đều rối rắm thật lâu, cũng là mấy năm gần đây mới có thể bình thản sử dụng tiền cô đưa cho. Bây giờ lại rối rắm, còn phải làm người ta dỗ mới nói ra.

Vừa bị ép vừa được dỗ dành làm Quý Lam Hạo cuối cùng cũng nói ra: "Phim gần đây chị đầu tư, nữ diễn viên kia vốn là người mẫu, thư ký Kim nói... chị đi thăm mấy lần..."

Ngụy Hạ suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ tới quả thật là có chuyện như thế, lại nghe Quý Lam Hạo nhắc tới. Biểu cẩm trên mặt giữ không nổi, căng khóe miệng ra, hiện ra bất mãn nho nhỏ. Trong giọng nói cũng có chất vấn, nhất thời mới suy nghĩ cẩn thận.

"Em ghen." Thời điểm kết luận, biểu cảm của Ngụy Hạ rất đắc ý.

Quý Lam Hạo lườm cô một cái, chính là biết Ngụy Hạ sẽ nói nàng như thế nên không muốn nói, nhưng nếu đã mở miệng, đương nhiên cũng phải hỏi cho rõ ràng: "Chị và cô người mẫu kia có quan hệ gì?"

Nghe nói người mẫu kia còn trẻ hơn mình chút nữa, chẳng lẽ Ngụy Hạ có tâm tư không có này ư?

Nếu là thật, Quý Lam Hạo tuyệt đối lập tức cuốn gói trốn đến nơi làm Ngụy Hạ tìm cả đời cũng không thấy.

Ngụy Hạ lại nhéo nhéo nàng, trực tiếp cười ra tiếng. Quý Lam Hạo lại trừng nàng, Ngụy Hạ mới nói: "Nói em ngốc còn không nhận, tự em nhìn đi."

Ngụy Hạ lấy điện thoại qua, đưa Quý Lam Hạo bức ảnh diễn viên do thư ký Kim chụp. Quý Lam Hạo lập tức nhíu mày: "Chị còn có ảnh của cô ấy nữa?"

Dáng vẻ như có bằng chứng rành rành, Ngụy Hạ nhéo một cái: "Em xem kỹ chút."

Nhìn kỹ, dáng vẻ của người mẫu không tồi, chỉ là có chút quen mắt lạ kỳ.

Tỉ mỉ xem hồi lâu, mày của nàng dần giãn ra, chỉ là có chút không xác định được nhìn về phía Ngụy Hạ. Lại thấy Ngụy Hạ lấy điện thoại lại nhìn ảnh một cái, mới nói: "Có chút giống em, chị phải đi nhìn xem bộ dáng người đó thế nào."

Quý Lam Hạo bất động thanh sắc: "Sau khi xem thì sao?"

Ngụy Hạ cười nhạo một tiếng: "Ảnh chụp này cũng không đẹp bằng em, người cũng bình thường, không bằng một nửa của em, người cũng không đủ cao." Cô vồ dập phê bình, chỉ là tò mò ảnh chụp giống nhau nên sau khi thăm ban thì thất vọng.

Khi Quý Lam Hạo vừa nói người mẫu, cô còn chưa nhớ ra, dù sao nữ thần ở ngay trước mặt, sao cô có thể nhớ đến người qua đường có ảnh chụp sửa nát mới miễn cưỡng dính mép Quý Lam Hạo.

"Vậy chị còn giữ ảnh chụp cô ấy làm gì?" Quý Lam Hạo thản nhiên nói.

Ai u, không ngờ lại hẹp hòi như thế, Ngụy Hạ bị nàng chọc cười, trực tiếp xóa ảnh chụp trên điện thoại trước mặt nàng: "Hài lòng chưa?"

"Ừm." Lúc này Quý Lam Hạo mới lên tiếng.

Ngụy Hạ cũng không đi xuống người Quý Lam Hạo, trực tiếp ghé vào người Quý Lam Hạo, cuối cùng hỏi được, thả lỏng muốn ngủ: "Hài lòng thì ngủ đi."

Quý Lam Hạo đưa hai tay về phía trước ôm lấy Ngụy Hạ, Ngụy Hạ thở dài thỏa mãn chuẩn bị thả lỏng tinh thần. Chợt nghe Quý Lam Hạo nhỏ giọng nói: "Hay là đêm nay khỏi ngủ đi."

Lập tức cảnh giác, không kịp từ chối bị Quý Lam Hạo xoay người lại.

Đêm nay Ngụy Hạ còn phải trả lại toàn bộ ý xấu vừa làm khi nãy, không biết còn có thể ngủ được hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro