43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không chú ý lại bị Ngụy Hạ náo loạn cả tối, dĩ nhiên Quý Lam Hạo cũng đã ngẫm lại đôi chút, dù sao thì đến nửa đêm thì nàng cũng ở trên chút. Lăn qua lộn lại triền miên trên giường với Ngụy Hạ thành một đoàn, cuối cùng chỉ ngủ được hai giờ rồi phải vội vàng rời giường. Trạng thái tinh thần thật sự không quá lý tưởng.

Nàng buồn bực nhìn thoáng qua Ngụy Hạ, hôm nay có lịch học nửa ngày, Ngụy Hạ lái xe đưa nàng tới công ty. Sau đó cũng không đến đón nàng, nhưng Ngụy Hạ có thời gian rảnh vẫn sẽ chạy tới, chương trình học rất thoáng, gần như đều là hồi lâu sau tan học, lần nào Ngụy Hạ cũng nói là trùng hợp quay về, nhưng Quý Lam Hạo nghi ngờ cô đặc biệt dành thời gian đến để đón mình.

Hai người ngồi trên xe, tài xế ngồi ở phía trước, Ngụy Hạ như mọi ngày đều cầm tài liệu công ty đọc, còn Quý Lam Hạo đang xem giáo trình trên lớp. Tinh thần của nàng không tốt lắm nên có chút không tập trung, nhìn các chữ cái không được bao lâu thì bắt đầu mơ hồ lảo đảo, mí mắt cũng chớp lên chớp xuống.

Ngụy Hạ thấy nàng buồn ngủ, đầu càng lúc càng thấp, cuối cùng cơ thể nghiêng qua một bên. Cuối cùng cái đầu dựa vào trên vai mình, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Hơi nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng cùng hàng mi thật dài của Quý Lam Hạo. Lông mi nàng khẽ run, tóc mềm mại, tựa như con người của nàng vậy, có chút dễ ức hiếp.

Cô đưa tay lên khẽ xoa tóc Quý Lam Hạo, lại sờ soạng vào đuôi tóc của anfng một chút, mày hơi nhăn lại, phần đuôi tóc có chút chẻ ngọn. Quý Lam Hạo không quá để ý tới vẻ bên ngoài của mình, tuy rằng Ngụy Hạ đã nhiều lần giám sát nàng các trình tự dưỡng tóc sau khi gội, nhưng mà vẫn thường thấy phiền phức. Thời điểm Ngụy Hạ không giám sát nàng gội thì sẽ tùy ý lau tóc, lúc lau cũng thô lỗ, rất khó để duy trì hoàn mỹ.

Xem ra phải dẫn Quý Lam Hạo đi cắt kiểu tóc gọn gàng và đơn giản hơn một chút nữa.

Chiều hôm nay lịch trình ít, Ngụy Hạ nói với tài xế: "Đến Miss Ava."

Khi Quý Lam Hạo tỉnh lại mới biết được chuyện mình phải đổi kiểu tóc, vẻ mặt nàng có chút ngốc, mình đổi kiểu tóc cũng là bị động nhận thông báo. Nhưng có điều nàng cũng không có ý kiến gì, chỉ xoa xoa mắt, hỏi cô: "Không phải vừa mới cắt...?"

Theo trong trí nhớ của nàng thì đã một hai năm chưa đến tiệm hớt tóc lần nào, nếu ra dài quá thì tự mình cắt tỉa đuôi, nếu không thì đến tiệm cắt tóc gần trường, cắt tóc đều phải tốn mấy trăm đồng. Kiểu dịch vụ mỗi lần cắt tóc đều lấy đà từ mấy nghìn này mà mới ngắn ngủn mấy tháng phải đến một lần sao?

Nhưng nàng không biết Ngụy Hạ gần như mỗi tuần đều sẽ đến để Ava chỉnh sửa lại tóc, không thì đến tiệm bảo dưỡng móng tay, đây đều là một loại hưởng thụ.

"Tôi thấy tóc cô dài quá rồi, lại bị chẻ ngọn nữa nên mang cô lại đây sửa sang lại." Ngụy Hạ bảo nàng đừng dong dài nữa mà nhanh xuống xe.

Quý Lam Hạo được cổ vũ một hồi, lần này mái tóc của nàng càng ngắn hơn nữa, đồng thời xoăn sóng từ vai lên giảm bớt lại, gần như là tóc ngắn sát đầu. Thân tóc của Quý Lam Hạo hơi xoăn một chút, nhìn qua có vẻ đẹp gọn gàng.

Trước kia Quý Lam Hạo chưa từng thử kiểu tóc như vậy, nhìn vào gương xoay chuyển đầu mấy cái, phá lệ nói: "Cũng không tệ lắm." Rất tiện.

Ngụy Hạ cũng lại gần thưởng thức một chút, ngũ quan của Quý Lam Hạo rất cân đối, mái tóc ngắn cũng rất hợp với nàng. Đưa tay lên xoa đầu Quý Lam Hạo, thấy gương mặt trứng ngỗng dễ nhìn của nàng có hai vệt đen chướng mắt.

Cũng do nàng có thói quen không trang điểm, ngay cả Ava cũng vừa dọn đồ vừa hỏi: "Hôm qua ngủ không đủ giấc à?"

Quý Lam Hạo ngáp một cái: "Ngủ trễ."

Ngụy Hạ chậc một tiếng: "Đó là do cô vô dụng."

Bị quăng cho một câu như thế, Quý Lam Hạo có chút bất mãn nhìn qua Ngụy Hạ, cô vẫn rất trắng, khí sắc cũng tốt lắm, rõ ràng cô cũng ngủ cùng giờ với nàng mà! Cả hai người đều ngủ chưa đến ba tiếng, tại sao nhìn khí sắc của Ngụy Hạ lại tốt như vậy chứ? điều này là phản khoa học.

Đương nhiên là nàng không nghĩ tới Ngụy Hạ có che khuyết điểm, cô không thể lộ ra vẻ mặt mệt mỏi trước mặt một đống cấp dưới được, lớp trang điểm trên mặt thật ra có chút dày...

Cô bị ánh mắt to lên án của Quý Lam Hạo nhìn làm hiện lên vẻ suy tư hiếm hoi trong lòng. Lúc này mới nói tiếp: "Hôm nay tan tầm sớm một chút, mang cô đi thả lỏng."

Quý Lam Hạo không muốn lắm, nàng nói: "Nếu tan tầm sớm thì tôi muốn về nhà."

Ngụy Hạ híp mắt: "Không được."

Ava ở một bên nghe thấy có chút ý tức, lần trước cô ấy đã cảm thấy Quý Lam Hạo dù đã nhận được nhiều ưu ái từ Ngụy Hạ. Không nghĩ tới lần này hai người ở chung càng thêm tự nhiên, lại còn có thể nghe thấy sắp xếp của Ngụy Hạ bị từ chối nữa chứ.

Không nghĩ phía sau còn chưa kết thúc, Quý Lam Hạo còn vung mấy cái nữa: "Về sớm một chút, về nướng cá cho cô ăn."

Nướng cá...

"Tôi nói không được." Ngụy Hạ mặt không đổi sắc.

Nhưng Ava thề rằng cô ấy đã nghe ra chần chừ trong chốc lát!

Hộ tống hai người ra cửa tiệm, Ava thấy bóng dáng của hai người, cảm giác càng nhìn càng thấy xứng.

Hôm nay công ty thực sự không có gì quan trọng, chủ yếu là một đợt thực tập sinh mới đến, vốn chuyện này Ngụy Hạ đều sẽ giao cho ban ngành cấp dưới để ý, nhưng lần này có Tiểu Nhan trong đó, Ngụy Hạ nói dù gì cũng nên ra mặt chiếu cố một chút.

Quý Lam Hạo tự nhiên đi theo bên cạnh cô, Ngụy Hạ đứng đằng xa nhìn không lên quấy rầy. Mấy thực tập sinh vì khẩn trương nên cũng không dám nói chuyện, đi theo sau quản lý nghe cô ấy giới thiệu hoàn cảnh công ty. Bối cảnh công ty của Ngụy Hạ chắc chắn không kém, đối với chất lượng cơ sở vật tốt như vậy. Sinh viên cũng tràn đầy khao khát hướng tới, cũng càng quý trọng cơ hội thực tập giành được lần này.

Đều đến đây, Ngụy Hạ xem qua danh sách nhân sự mà thư ký đưa cho, có thể đến công ty của Ngụy Hạ thực tập đều là những sinh viên được bồi dưỡng tốt của trường học. Quý Lam Hạo ở bên cạnh có chút cảm thán: "Tôi cũng định xin thực tập ở đây vào năm cuối."

Ngụy Hạ vừa nghe thấy hứng thú, hỏi nàng: "A? Nói nguyên nhân nghe thử một chút."

Quý Lam Hạo vô cùng hiển nhiên mà nói: "Tập đoàn Ích Hoa là một trong một trăm công ty lớn hàng đầu trong nước. Nghe nói nội dung thực tập ở đây rất chuyên nghiệp, biểu hiện tốt còn có thể nhận tiền lương ở chức vị chính thức, ứng tuyển thì sau này còn được cộng thêm điểm kinh nghiệm thực tập. Nếu không làm việc ở đây, nhiều công ty cũng sẽ suy xét ưu tiên mướn người đã từng thực tập ở Ích Hoa, trường học cũng rất thưởng thức lựa chọn thực tập.

Lời nàng nói đều là lời thật lòng, thật ra Ngụy Hạ cũng biết công ty của mình quả thật tốt lắm, đây chính là kiêu ngạo của cô. Nhưng từ miệng Quý Lam Hạo phát ra là cảm giác vô cùng khoái hoạt, tâm tình vui sướng làm khóe miệng nâng lên, lại nghe nói Quý Lam Hạo định sau khi tốt nghiệp sẽ dự định đến công ty của mình thực tập, lập tức bá đạo nói: "Tôi thấy cô trốn không thoát đâu, sớm muộn gì cũng rơi vào tay tôi."

"Nói gì thế." Quý Lam Hạo liếc cô một cái, sao đề tài lại chạy đến đây rồi?

Ngụy Hạ lại rất vui vẻ, với duyên phận sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt cảm thấy vô cùng ưng ý.

Quý Lam Hạo còn nghiêm túc nói: "Sau khi tôi tốt nghiệp có thể kinh doanh hoặc lập kế hoạch kiếm tiền cho cô. Sớm muộn cũng sẽ trả hết nợ cho cô."

"Được, cô nhất định sẽ trả hết nợ." Ngụy Hạ ngoài miệng nói, ánh mắt cũng hơi nheo lại, Quý Lam Hạo đã nghĩ đến việc trả lại số tiền đó, nhưng Ngụy Hạ thấy nàng không rõ ràng, người bình thường căn bản kiếm không đủ số tiền lớn như thế. Huống hồ cô còn có thể tiếp tục tăng chi tiêu trên người Quý Lam Hạo, tuyệt đối sẽ làm nàng cả đời này cũng không xong!

Quý Lam Hạo ngốc như vậy, không bị lừa là may rồi, Ngụy Hạ không trông mong Quý Lam Hạo kiếm được nhiều tiền cho cô. Thậm chí cô có tâm tư hy vọng nàng luôn đơn thuần như vậy. Sớm đã thấy Ngụy Hạ và Quý Lam Hạo, tiểu Nhan tự nhiên chạy nhanh tới, mặt tràn đầy hưng phấn: "Chị Ngụy! Lam Hạo nữa!"

Bị một tiếng Lam Hạo kêu đến mê mang, Quý Lam Hạo chớp mắt, chỉ vào mình: "Cô gọi tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro