44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Lam Hạo có chút mờ mịt, cô gái nhỏ trước mặt nàng nhảy tới nhảy lui nhìn qua rất hoạt bát. Đôi má hây hây làm người ta có cảm giác muốn thương yêu, gọi nàng "Hạo Lam Hạo Lam."

Ánh mắt Ngụy Hạ thâm trầm muốn nói chuyện thì thư ký của cô lại lon ton chạy tới, nói nhỏ vào tai cô vài câu. Công ty xảy ra vấn đề nhỏ, nên cô phải đến phòng họp một chuyến, Hứa Giai Nhan nói: "Chị Ngụy có vội thì đi đi, em nhờ Lam Hạo dẫn đi làm quen công ty một chút."

Cái miệng nhỏ của cô ta nói nhanh, Ngụy Hạ vốn không muốn Quý Lam Hạo rời khỏi người mình. Nhưng ngẫm lại thì nàng đi theo mình thì cũng chỉ có thể đứng trong góc chờ cô, dáng vẻ nhàm chán có chút đáng thương, nên đã nói: "Được, cô dẫn em ấy đi dạo đi."

Quý Lam Hạo bỗng nhiên nhận thêm nhiệm vụ, Hứa Giai Nhan chớp mắt nhìn nàng, đương nhiên là hứng thú với Quý Lam Hạo hơn là chuyện công ty. Hai người nhìn nhau chốc lát, Quý Lam Hạo mới nói: "Cô muốn đi đâu, tôi dẫn cô đi xem một chút."

Nói thật thì Quý Lam Hạo có hơi mờ mịt, nàng lại không biết Hứa Giai Nhan thực tập ở đơn vị nào, có thể dẫn cô ta đi đến đâu. Nàng muốn nói nơi quen thuộc nhất chính là văn phòng của Ngụy Hạ, nhưng mà cũng không thể đưa Hứa Giai Nhan vào đó quan sát, phải không?

Hứa Giai Nhan nói: "Tôi đã đi được hồi lâu rồi, nơi này có chỗ nào có nước uống gì đó không?"

Quý Lam Hạo gật đầu, đi trước dẫn đường, dẫn người đi theo sao đến phòng trà nước.

Hứa Giai Nhan đi theo sau, mắt to tròn nhìn khắp nơi, đi lên vài bước nói: "Em là Lam Hạo phải không? Em đẹp lắm, có thể kết bạn với chị được không?"

Quý Lam Hạo quay đầu lại, thấy Hứa Giai Nhan mở to mắt nhìn mình, trong tay còn cầm điện thoại với vẻ mặt chờ mong. Nhưng mà Quý Lam Hạo có hơi để ý, nói: "Cô gọi tôi thế này làm tôi thấy có chút kỳ quái." Cảm thấy có hơi thân mật, dù sao chỉ mới gặp mặt vài lần...

Hứa Giai Nhan lại nghiêng đầu, không định sửa miệng: "Chị gọi em thế nào mới phải? Em nhỏ tuổi hơn chị, chị cũng không thể gọi em là chị mà phải không? Chị cảm thấy gọi Lam Hạo rất được, nếu không chị gọi là tiểu Lam nha?"

"Ách..." Quý Lam Hạo nhíu mày thấy hơi phiền não, nhưng mà bộ dáng nhíu mày của nàng nhìn cũng đẹp. Hứa Giai Nhan ở bên cạnh nhìn không chớp, không khỏi nhớ tới cảnh tượng Quý Lam Hạo ôm Ngụy Hạ đêm ấy, hai người say sưa lười biếng dựa vào nhau trên cỏ.

Thấy nàng do dự, Hứa Giai Nhan vội nói: "Quyết định như vậy đi, gọi là tiểu Lam, em cũng gọi chị là Tiểu Nhan, chúng ta cách nhau có mấy tuổi thôi!"

"À... được rồi." Quý Lam Hạo thật sự không thể từ chối được nữa, Hứa Giai Nhan có một gương mặt nhỏ nhắn biết tận dụng để chiếm tiện nghi, cảm giác như chim nhỏ nép vào người. Dù có cường ngạnh lẫn bá đạo một chút đi chăng nữa cũng không làm người cảm thấy bén nhọn như Ngụy Hạ, mà nhiều hơn chính là đứa nhỏ làm nũng đòi ăn ngọt.

Quý Lam Hạo rất hay mềm lòng, bị người ta năn nỉ, lại nghĩ đáp ứng chuyện này cũng không có gì, cũng gật đầu.

Hứa Giai Nhan rất vui vẻ chạy vòng quanh người Quý Lam Hạo, trên mặt cũng là nụ cười meo meo, lại giơ điện thoại trên tay lên ồn ào: "Sau này chúng ta làm chung công ty, cũng nên trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Nếu không chị Ngụy bận rộn như thế, sao có thể dành thời gian chăm sóc tôi được."

"Tôi và Ngụy Hạ đều làm việc cùng nhau." Quý Lam Hạo tỏ vẻ nếu Ngụy Hạ không chiếu cố được cô thì tôi cũng không thể, bây giờ chức vụ của Quý Lam Hạo ở công ty chỉ thuần túy là đi theo mà thôi. Tìm hiểu kỹ về công ty từng chút một, thỉnh thoảng Ngụy Hạ rảnh thì gọi Quý Lam Hạo đến, nói với nàng một số chuyện ở công ty.

Bà chủ đích thân dạy, lần nào Quý Lam Hạo cũng thực sự chăm chú nghe, còn có thể tự mình tổng kết một số vấn đề nghiên cứu nữa. Một học trò tốt như thế dù là thầy nào cũng sẽ hài lòng.

Nhưng mà lúc này Quý Lam Hạo không phải như chức vụ, chỉ đơn giản để Ngụy Hạ đùa giỡn sai phái là chính.

Nhưng Hứa Giai Nhan không thuận theo, nói gì mà cô ta muốn cách thức liên lạc với Quý Lam Hạo. Thấy nàng đi về phía trước, lòng có chút gấp, cánh tay nhỏ bé lập tức giữ chặt cánh tay của Quý Lam Hạo.

"Chậm thôi! Đừng bỏ tôi lại phía sau mà!" Cô ta nhẹ giọng hô.

"Ách." Nhẹ nhàng như vậy mà đột nhiên Quý Lam Hạo lại nhíu mày, che đầu mình lại, bộ dáng như thể rất đau.

Hứa Giai Nhan hoảng sợ đỡ lấy nàng, sắc mặt Quý Lam Hạo trắng bệch, hơn nữa quầng thâm dưới mắt làm tinh thần không tốt, sắc mặt bỗng trở nên rất không ổn: "Cô sao thế? Không thoải mái chỗ nào?"

Quý Lam Hạo xoa xoa đầu mình, sau đó đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng đẩy tay Hứa Giai Nhan ra: "Tôi không sao, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi, phía trước có phòng trà nước, cô khát thì vào uống chút gì đi."

Nói xong thì ngồi xuống sô pha ở hành lang, nhìn qua như đau đầu không chịu nổi.

Tay Hứa Giai Nhan đặt trên môi hồng nhạt của mình, hồi lâu sau mới nói: "Tôi đi lấy nước đến cho cô."

Quý Lam Hạo nhắm mắt lại, cũng không từ chối.

Vừa rồi trong nháy mắt Hứa Giai Nhan kéo gọi nàng kia, đầu nàng bỗng choáng váng một trận, như có một đoạn ký ức thật lâu trước kia hoàn toàn khớp, cũng có một người nũng nịu đi theo sau gọi nàng. Đến những dải hồng sa phiêu đãng cùng với tiếng ngâm khẽ của chuông bạc.

Trong nháy mắt, có rất nhiều ký ức không thuộc ký ức của nàng đi vào đầu. Rồi như lại không rõ ràng như mơ, thật ra nàng không đau đầu, chỉ là cảm giác không thoải mái có hơi khó chịu.

Sau một trận mệt mỏi, Hứa Giai Nhan đã bưng một lý nước ấm đưa tới trước mặt nàng. Quý Lam Hạo nhận lấy, uống nước, cô gái nhỏ ngồi xuống bên cạnh nàng.

Bàn tay nhỏ bé của cô ta cọ cọ vào vạt áo nàng, lo lắng sợ hãi nhìn Quý Lam Hạo một cái, môi hồng hơi mếu: "Có phải tôi làm phiền cô quá rồi không? Cho nên cô mới không thoải mái?"

So với dáng vẻ chi chi vừa nãy, bây giờ cô ta có vẻ ngoan hơn nhiều, lại có thêm chút dáng vẻ đáng thương bị người ghét bỏ. Cúi đầu suy nghĩ mình có nên nhận sai hay không.

Lúc này tâm trạng của Quý Lam Hạo đã có chút biến hóa vi diệu, nàng cảm thấy Hứa Giai Nhan trùng khớp với người trong đầu mình. Ánh mắt bất giác nhu hòa: "Không có."

"Thật không có á? Nhưng mà vừa rồi..." Hứa Giai Nhan rất không tin.

Quý Lam Hạo lắc đầu tỏ vẻ mình thật sự không sao, ngửa đầu uống hết ly nước rồi ném vào thùng rác bên cạnh. "Thời gian nghỉ ngơi chắc đã hết rồi, tôi đưa cô về."

Hứa Giai Nhan cũng nhảy lên: "Vậy, vậy phương thức liên lại thì sao?" Hôm nay cô ta cứ nhắc đi nhắc lại, gắt gao nắm lấy điện thoại di động của mình. Hứa Giai Nhan chưa từng mặt dày như thế bao giờ, hiện tại đều thể hiện ra, còn không chịu buông tha.

"À." Quý Lam Hạo đưa di động của mình ra "Tự mình thêm đi."

Thời điểm trở về, Hứa Giai Nhan vui vẻ không thôi, bước chân như muốn bay lên mây. Quý Lam Hạo nhìn thấy cô ta gửi đến cho mình một chuỗi nhãn dán đáng yêu, nhìn như một con gấu nhỏ lăn qua lộn lại trên kẹo ngọt, tràn cả màn hình, một đống gấu nhỏ lăn lộn, khóe miệng không khỏi cong cong bất lực.

Ngụy Hạ thấy Quý Lam Hạo đã lên xe còn xem điện thoại, khóe miệng còn có nụ cười khả nghi. Một phen kéo điện thoại nàng lại xem, híp mắt: "Nhìn gì đấy?" Tôi còn ở ngay bên cạnh cô này!

Đây cũng không phải lần đầu bị cướp điện thoại, Quý Lam Hạo không nổi nóng, chỉ nói: "Là Tiểu Nhan gửi tin cho tôi." Dường như tiểu Nhan rất hưng phấn, vẫn còn gửi tới cho nàng mấy cái nhãn dán kỳ quái, phàm là Quý Lam Hạo nói cái nào đẹp thì cô ta sẽ gửi lễ vật kèm nhãn dán sang cho nàng. Thoáng cái làm Quý Lam Hạo chỉ có nhãn có sẵn nay lại thêm vài chùm nhãn dán nữa.

Ngụy Hạ nhìn lại màn hình thoại của Quý Lam Hạo một chút, lại kiểm tra thêm lịch sử trò chuyện này kia một chút, không nhận thấy cái gì khả nghi, lúc này mới trả lại điện thoại cho Quý Lam Hạo. Cả người cũng chui vào lòng nàng, tay chọt trước ngực nàng: "Cô nói đi, cô và tiểu Nhan đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Cái gì mà đã xảy ra chuyện gì?" Quý Lam Hạo nằm xuống, xe của Ngụy Hạ khá rộng rãi, ngả lưng một cái gần như đã làm cho Ngụy Hạ tiến vào lồng ngực nàng.

"Sao con bé lại thân thiết với cô như thế?" Ngụy Hạ híp mắt thẩm vấn, tay nhéo trên mặt Quý Lam Hạo một cái: "Nói, có phải cô dùng nhan sắc để quyến rũ người ta không!"

Quý Lam Hạo đẩy tay cô ra: "Hồ đồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro