50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thư giãn nghỉ ngơi này làm quan hệ giữa hai người phát triển thêm một bước, Ngụy Hạ càng thêm dính Quý Lam Hạo hơn nữa. Cô càng lúc càng cần nàng, ngay cả thời gian đi làm cũng chèn ép Quý Lam Hạo, lúc nàng tan học nhớ nhung gửi mấy tin nhắn tán tỉnh cho nàng, sau đó nhìn chằm chằm vào di động chờ đợi. Mỗi lần Quý Lam Hạo trả lời lại rất ngắn gọn, nhưng Ngụy Hạ làm không biết mệt.

"Tan học chưa? Đang làm gì vậy?"

"Đổi phòng học."

"Đã giữa trưa rồi, có ăn cơm chưa?"

"Rồi, ở căn tin trường."

Mọi thứ đều không mặn không nhạt như thế mỗi ngày, Ngụy Hạ lại gửi đều đặn mỗi ngày, cảm giác giống như lúc nào cũng nắm giữ Quý Lam Hạo làm cô rất hài lòng. Mặc dù Quý Lam Hạo không nhiệt tình đáp lại cô, nhưng nàng không hề mất kiên nhẫn, luôn không ngại phiền mà báo cáo hành tung lúc này của mình, thậm chí ngẫu nhiên còn chủ động gửi tin lại cho cô.

Nhìn thấy bức ảnh Quý Lam Hạo chụp có cà chua bi gửi đến, nàng nói: "Hôm nay căn tin có cà chua bi cô thích."

Đơn thuần chia sẻ, không có ý gì khác.

Nhưng Ngụy Hạ lập tức cảm giác Quý Lam Hạo bên ngoài vẫn nhớ mình, ném cây bút trong tay đi, lập tức gửi tin: "Tôi không đến ăn được."

"Trong tủ lạnh có, khi về tôi rửa cho ăn."

"Bây giờ tôi muốn ăn thì sao đây? Cô gửi ảnh sang cho tôi, làm tôi muốn ăn, nếu không thì chiều cô nghỉ học mang sang đây cho tôi đi."

"Đừng làm loạn, buổi tối ăn, ngoan."

Ngụy Hạ lại bắt Quý Lam Hạo dỗ một hồi mới thoải mãn, vì một câu ngoan của nàng, khóe miệng của cô nhịn không được nâng lên, tốc độ xử lý văn kiện của nhanh hơn không ít.

Buổi chiều Quý Lam Hạo vào công ty, hiện tại nàng đã quen rồi, khi gặp đồng nghiệp cũng sẽ gật đầu chào hỏi. Mặc dù Quý Lam Hạo ít nói, nhưng nhân duyên lại ngoài ý muốn không tệ lắm. Nguyên nhân chính là nếu Ngụy Hạ không gọi nàng thì Quý Lam Hạo sẽ không làm chuyện gì không đàng hoàng, Ngụy Hạ cũng không quản nàng. Quý Lam Hạo chủ động đưa ra, muốn tới hỗ trợ các ban, bận rộn việc gì cũng được, chạy vặt cũng không sao.

Ngụy Hạ vốn không đồng ý, cô cho Quý Lam Hạo đến đây cũng không phải để nàng làm tạp vụ. Nhưng Quý Lam Hạo rất kiên trì: "Hỗ trợ cũng có thể thuận tiện học hỏi."

Lý do này khó bề từ chối, Ngụy Hạ nghĩ ngợi một chút rồi cũng đồng ý, chỉ cần Quý Lam Hạo còn ở công ty để cô gọi là đến. Học hỏi xung quanh một chút cũng tốt, Quý Lam Hạo có lòng muốn ở lại làm việc ở công ty cô, điều này làm Ngụy Hạ rất vừa lòng.

Quý Lam Hạo ở trong công ty chính là tình nhân mà bà chủ công nhận, phong thái có cao chút cũng không ai dám có ý kiến, không nghĩ tới thanh niên này giúp đỡ mọi nơi làm bản thân xoay mòng. Hơn nữa còn cái gì cũng làm được, đưa văn kiện, photo tài liệu, lau bàn đổ nước, dọn rác, xuống lầu mua đồ uống. Nàng làm các việc vặt vãnh gọn gàng, hơn nữa còn không có nửa câu oán hận, điều này làm nhóm đồng nghiệp trong công ty cũng dần thay đổi cái nhìn mới về nàng, cảm giác Quý Lam Hạo là người trẻ rất thực tế.

Nàng còn trẻ cần cù học hỏi cũng tốt, khi có người nhờ nàng in văn kiện dùm, đối với lời xin chỉ bảo của Quý Lam Hạo cũng rất hào phóng mà dạy nàng. Số liệu này đại biểu cho cái gì, văn kiện này cần quy trình gì, mỗi lần Quý Lam Hạo học một chút sớm muộn gì cũng có thể học hết toàn bộ.

Ngay cả thư ký và nhóm trợ lý đều có hảo cảm với Quý Lam Hạo, bởi vì chỉ cần Quý Lam Hạo có ở đây thì tâm tình của Ngụy Hạ rất tốt. Cơ hội văn kiện bị ném đầy đất trở nên ít lại, quả thực làm người ta vui vẻ cực kỳ.

Sau khi Quý Lam Hạo vào công ty, vào văn phòng Ngụy Hạ trước. Chờ hai mươi phút sau, cánh môi hồng nhuận một vòng, nàng mới hồn nhiên chưa phát giác, vào phòng thư ký nói với thư ký hôm nay sẽ đế ban nào đễ giúp đỡ.

Thư ký sau khi gật đầu nhịn không được cười trộm, vẻ mặt Quý Lam Hạo kỳ quái, thư ký mới rút ra một tờ khăn giấy đưa nàng: "Tốt nhất là cô nên vào nhà vệ sinh sửa sang lại chút đi."

Sau khi Quý Lam Hạo vào nhà vệ sinh thì thấy vết son trên vành miệng, vừa rồi dùng gương mặt này để nói chuyện với thư ký. Trên mặt có chút nóng lên, nhất định Ngụy Hạ biết nhưng vẫn cố ý làm nàng thành như vậy rời khỏi văn phòng, về nhà phải nói cho ra lẽ mới được.

Sau khi sửa sang sạch sẽ, nàng đến hỗ trợ, lúc này Hứa Giai Nhan nhảy ra ngoài, cô ta và Quý Lam Hạo đều thuộc thực tập sinh không tính là người mới trong công ty. Thời điểm hỗ trợ cũng rất dễ trùng công việc, hôm nay hai nàng chuyển một đống tài liệu, đều là phân loại và sao chép, nhìn có vẻ là phải chạy mấy giờ.

Tổ trưởng yêu cầu họ sao chép tài liệu đã yêu cầu họ đến một phòng họp nhỏ có đống văn kiện, Quý Lam Hạo phụ trách sao chép, Hứa Giai Nhan thì lại phân loại đóng cuốn, hai người có thể nói là hợp tác khắng khít.

Hứa Giai Nhan xì xào nói chuyện với Quý Lam Hạo như thường lệ, Quý Lam Hạo cúi đầu sao chép văn kiện. Vừa đưa cho cô ta, thuận tiện ngẫu nhiên trả lời vài câu, không khí cũng không tệ.

Sau khi hoàn thành văn kiện, tiểu tổ trưởng kiểm tra một chút và thấy không có gì sai sót, báo cáo rất phức tạp cũng như thế. Một khi không chú ý sẽ phân sai loại, hơn nữa công việc mới được một phần tư cũng kết thúc, vốn có ý mời cái thành viên trong tổ. Rút tiền ra nói với Hứa Giai Nhan: "Tiểu Nhan, cô đưa tiểu Lam đến cửa hàng bánh ngọt bên cạnh công ty mua một ít bánh ngọt mang lên đi. Hương vị thì năm chocolate, năm vị vani, còn lại thì cô với tiểu Lam muốn ăn gì thì ăn, hôm nay tôi mời khách."

Lúc đầu vốn thực tập sinh sẽ không được mời ăn điểm tâm trong tổ, nhưng Quý Lam Hạo và Hứa Giai Nhan đã giúp đỡ, hơn nữa thân phận của họ cũng đặc thù, cho nên cũng phá lệ.

Hứa Giai Nhan thích ăn điểm tâm, vui vẻ oa một tiếng, nhận tiền tổ trưởng đưa mua điểm tâm, kéo Quý Lam Hạo đi."

Quý Lam Hạo không quên gửi tin cho Ngụy Hạ, thời điểm nàng rời khỏi công ty thì sẽ gửi tin báo cho cô một tiếng, miễn cho thư ký tìm không thấy người.

Mười hai chiếc bánh ngọt phải chờ một lát, hai người ngồi đợi trong cửa hàng. Hứa Giai Nhan ngồi cạnh Quý Lam Hạo, vô cùng vui vẻ chờ bánh ngọt của cô ta.

Tâm tình của Quý Lam Hạo cũng tốt, nàng không chọn gì ngoài rau dưa, nhưng điểm tâm miễn phí ai không thích, Hứa Giai Nhan nói với Quý Lam Hạo: "Cô nói thích ăn bánh ngọt, lần sau được nghỉ chúng ta ra ngoài ăn bánh ngọt. Tôi biết có một tiệm bánh ngọt có thể ăn no đã đời luôn, ngon lắm!"

"Xem có thời gian không đã." Quý Lam Hạo nghĩ xem tiền gửi tiết kiệm mình còn bao nhiêu, Ngụy Hạ rất hào phóng với nàng. Tiền lương đã tăng lên sau mấy tháng, đương nhiên nàng không định dùng thẻ của Ngụy Hạ. Nàng chỉ dùng mấy tấm thẻ này khi mua đồ dùng, dù sao trong nhà cũng có đồ vật Ngụy Hạ muốn dùng tới, cô yêu cầu cao, Quý Lam Hạo cũng không thể mua sơ sài được.

Vừa nghe Quý Lam Hạo không từ chối mình, lúc này Hứa Giai Nhan mới bắt đầu tích cực ra thời gian với nàng. Quý Lam Hạo hẹn cô ta uống trà chiều vào ngày nghỉ.

Trở lại thời điểm Hứa Giai Nhan năng động, nhìn sao cũng không giống như người hai mươi mốt tuổi. Cô ta còn rất cao hứng hẹn trà chiều với Quý Lam Hạo. Quý Lam Hạo đi sau lưng cô ta, mặc dù Hứa Giai Nhan có lúc tự chủ trương, nhưng giống một chú chim sẻ nhỏ dính người, làm người ta không thể nào ghét được, ngược lại còn nhịn không được nhường cô ta.

Đột nhiên, Hứa Giai Nhan ai u một tiếng khi dẫm phải viên đá nhỏ rồi ngã, một bên gót giày của cô ta cũng bị gãy. Mắt cá chân đau đến mức không đứng dậy được.

Quý Lam Hạo buông thùng bánh ngọt trong tay xuống, lại xem mắt cá chân của Hứa Giai Nhan, nói: "Có chút bong gân rồi, không thể đi giày được."

"Đây là đôi giày tôi thích nhất đó..." Hứa Giai Nhan cũng không nói gì được, bĩu môi. Muốn đứng lên nhưng thử mấy lần đều đau đến không chịu chổi, hai mắt đẫm lệ nói: "Tôi đứng dậy không nổi, có phải bị thương đến xương cốt rồi hay không?"

"Không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ bong gân thôi." Quý Lam Hạo bất đắc dĩ vươn tay ra với Hứa Giai Nhan: "Tôi cõng cô, chúng ta về công ty trước."

Nhìn thấy lưng Quý Lam Hạo, Hứa Giai Nhan nuốt nước bọt mở to mắt, ghé vào người nàng mà cảm thấy như nằm mơ. Giọng nói nhỏ nhẹ: "Cảm giác rất quen thuộc, lưng của tiểu Lam ấm áp quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro