51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong văn phòng, Ngụy Hạ nhìn thoáng qua đồng hồ, công việc trong tay đã hoàn thành, nghĩ tới Quý Lam Hạo rửa trái cây cho mình ăn, nên định chuẩn bị mang Quý Lam Hạo về nhà.

Cô ấn điện thoại nội bộ gọi cho thưu ký: "Bảo Lam trở lại đây, tôi chuẩn bị rời công ty."

Thư ký nhanh chóng trả lời cô: "Quý tiểu thư đang ở bên ngoài giúp mua đồ, chắc là đang trên đường về rồi ạ."

Không ở trong công ty... Ngụy Hạ không mấy vui vẻ hừ một tiếng

Thư ký vừa nghe bà chủ mình có chút buồn bực, vội vàng nói: "Nhưng mà Quý tiểu thư sẽ nhanh chóng trở lại thôi ạ. Ngài có thể đến lầu một chờ cô ấy, có lẽ có thể vừa lúc gặp được."

Ngụy Hạ suy nghĩ, cảm thấy cũng được, giọng nói lãnh đạm: "Nói cô ấy không cần làm mấy việc vặt vãnh này, thật là không nghe lời mà."

Những lời này thốt ra, thư ký có chút phát ngốc, bà chủ đây là đang oán giận với mình à? Cô ấy chỉ có thể cười gượng một tiếng: "Quý tiểu thư không chịu ngồi yên, có ý thức học hỏi cũng tốt." Cô ấy chọn lời dễ nghe mà nói, chuyện nghị luận vợ bà chủ trước mặt người ta ai mà làm được...

Quả nhiên Ngụy hạ nghe xong lập tức cảm thấy dễ nghe, gật gật đầu: "Cũng đúng." Là vì mắt nhìn người của cô tốt, chọn được người tốt như vậy.

Bảo tài xế lái xe đến lầu một, Ngụy Hạ mang theo túi và áo khoác của Quý Lam Hạo di thẳng xuống xe, đến cổng lầu một để chờ. Đáy lòng cũng có chút chờ mong Quý Lam Hạo nhìn thấy mình đang đợi nàng, có phải lúc về thế vậy có chút kinh hỉ hay không. Bản thân cũng chưa bao giờ đứng ở cửa lớn chờ người như thế bao giờ, đợi lát nữa lấy lý do chân đau để Quý Lam Hạo dỗ dành mình.

Ngụy Hạ nghĩ rất hay, áo khoác trong tay có mùi bột giặt tự nhiên, cô nhịn không được đưa lên chóp mũi để ngửi, ôm áo khoác thật chặt.

Đang chờ người thì thấy Quý Lam Hạo đang ở chung một chỗ, xa xa nhìn qua còn nói nói cười cười.

Tuy dáng người của Quý lam Hạo nhìn qua có chút gầy, nhưng thật ra sức lực không hề nhỏ. Cõng Hứa Giai Nhan suốt quãng đường trở về, nhưng lại không mệt không phiền mà còn có thể nói chuyện bình thường. Tay người nằm trên lưng còn mang theo một hộp đồ ăn và một chiếc giày.

Hai tay Hứa Giai Nhan ôm cổ Quý Lam Hạo, thân thể cũng dán vào lưng nàng, một chân không mang giày. Nhưng chân còn lại đi giày thì lại lắc lư, nhìn qua rất cao hứng.

Quý Lam Hạo không nhìn thấy biểu tình của Hứa Giai Nhan, chỉ nghe thấy cô ta không ngừng nói chuyện phiếm với mình, nhưng Ngụy Hạ lại thu hết biểu hiện trên mặt của cô ta vào trong mắt.

Đôi má hồng phấn say say, còn có khóe miệng không tự chủ được cong lên. Ánh mắt lại híp lại vì vui vẻ, nói cô ta không có ý với Quý Lam Hạo, Ngụy Hạ còn lâu mới tin!

Vốn dĩ tiểu Nhan có hơi quá thân mật với Quý Lam Hạo, nhưng Ngụy Hạ không cảm thấy cô ta có lá gan để nghĩ tới. Nên đã xếp lý do là cô ta gần tuổi với Quý Lam Hạo nên mới thân mật, Ngụy Hạ không can thiệp vào chuyện hai người là bạn bè và thỉnh thoảng giai lưu với nhau, cũng ngẫu nhiên lấy điện thoại của nàng giám sát một chút.

Nhưng trước mắt là tình huống gì đây chứ?

Lúc này, mặt Ngụy Hạ lạnh xuống, cô đứa ở cửa ra vào, ngay cả tiếp tân cũng cảm nhận được một luồng khí lạnh. Quý Lam Hạo còn không hề phát giác, bị Hứa Giai Nhan kể chuyện cười, gương mặt lại càng xinh đẹp khi khóe miệng tinh xảo nhếch lên, tiếng cười cũng thật dễ nghe. Nhưng vào tai của Ngụy Hạ thì thật chói tai.

Dù sao thì Ngụy Hạ cũng không phải là người có tính cách hay thích cười, Quý Lam Hạo cũng đầu gỗ như thế. Có thể nghe thấy tiếng cười của nàng với Ngụy Hạ mà nói là ít lại càng ít, nhưng bây giờ lại đang cười với người khác ư?

"Lam, lại đây." Khi Quý Lam Hạo đi vào trong cửa ra vào công ty, còn chưa kịp quẹt thẻ công tác, thì liền bị Ngụy Hạ gọi.

Biểu cảm của Ngụy Hạ lạnh như băng, ai cũng nhìn ra được cô đang mất hứng, Hứa Giai Nhan có chút lo lắng bất an nhéo nhéo bả vai Quý Lam Hạo. Giống như chột dạ, càng làm Ngụy Hạ cảm thấy không được thoải mái.

Nhưng Quý Lam Hạo lại vô cùng bình tĩnh tiêu sái đi qua, giải thích với Ngụy Hạ: "Chân của tiểu Nhan bị thương, tôi cõng cô ấy về, cô ấy cần đến bệnh viện để khám."

Chân tiểu Nhan bị thương, nàng là bạn bè cõng cô ta một đoạn cũng không được sao?

Ngụy Hạ đảo mắt qua, nhìn vào Hứa Giai Nhan trên lưng Quý Lam Hạo, tiểu Nhan lập tức khẩn trương nói với Quý Lam Hạo: "Tiểu Lam, cô thả tôi xuống đi, tôi tự mình đi được rồi."

Quý Lam Hạo cau mày lại, nói với Ngụy Hạ: "Cô làm gì vậy? Chân cô ấy bị thương, tự mình đi sẽ làm chỗ bị thương nặng thêm." Không phải nàng không nhìn ra Ngụy Hạ đang dùng ánh mắt áp bức tiểu Nhan.

Hứa Giai Nhan lại tự mình trượt xuống khỏi vai Quý Lam Hạo, thấy cơ thể của hai người cọ xát vào nhau, ánh mắt của Ngụy Hạ đều muốn bốc hỏa. Hứa Giai Nhan có chút không ổn, dồn sức nặng về chân không bị thương, nói với Quý Lam Hạo: "Tiểu Lam, đưa giày cho tôi đi."

Quý Lam Hạo trả giày lại cho cô ta, còn giúp cô ta mang lại giày. Ngụy Hạ nhìn không được, trực tiếp bảo trợ lý đến đưa Hứa Giai Nhan đi bệnh viện, kéo Quý Lam Hạo bước đi.

"Ít nhất cũng phải chờ trợ lý tới..." Quý Lam Hạo còn quay đầu lại, Hứa Giai Nhan một mình đứng ở đại sảnh nhìn qua có chút đáng thương.

Ngụy Hạ không nói chuyện, trực tiếp đẩy Quý Lam Hạo lên xe. Mình cũng lên xe bảo tài xế trực tiếp lái đi.

Nhìn thấy xe Ngụy Hạ đi xa, Hứa Giai Nhan cúi đầu bĩu môi, chậm rãi đi đến một bên sô pha đại sảnh ngồi xuống. Thật ra chân của cô ta cũng không nghiêm trọng như cô ta nói, chỉ là đối mặt với đối tượng thầm ngưỡng mộ nên nhịn không được muốn gần gũi với đối phương một chút, lúc ấy mới nói quá về chỗ đau của mình một chút.

Nhưng mà chị Ngụy đáng sợ quá...

Hứa Giai Nhan thích Quý Lam Hạo, cô ta vừa sợ chị Ngụy nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vừa nhịn không dược muốn đến gần Quý Lam Hạo, bản thân cũng rối rắm không biết nên làm thế nào cho đúng. Lời nói của chị họ vẫn còn nhớ, ý chính là thích nàng cũng không có cách.

Ở trên xe, Ngụy Hạ không nói chuyện, Quý Lam Hạo thấy cô vô duyên vô cớ giở chứng như vậy, tuy bình thường Ngụy Hạ dễ dỗ, mềm giọng vài câu là có thể khiến thái độ cô dịu xuống. Nhưng này cũng phải xem tình huống, phát giận không nói đạo lý như vậy, Quý Lam Hạo cũng không muốn ăn nói khép nép vào lúc này.

Một câu thoại ngắn hai người cũng không nói với nhau, bầu không khí ngưng trệ trong xe làm cho tài xế lái nhanh hơi mấy phần. Thầm nghĩ chạy cho nhanh đuổi hai ôn thần này về nhà.

Vào nhà, Ngụy hạ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngay khi cửa đóng lại thì liền xoay người cản đường đi của Quý Lam Hạo. Hai tay khoanh trước ngực, ý tứ thẩm vấn hiện ra, chờ Quý Lam Hạo sẽ giải thích như thế nào, nếu không thì đêm nay sẽ không để yên.

Quý Lam Hạo thấy thái độ của Ngụy Hạ cũng đến nữa rồi, Ngụy Hạ không cho nàng đi qua, nàng liền đứng yên ở đó, xem hai người có thể giằng co tới khi nào.

Thấy nàng có bộ dáng không nhận sai từ chối giải thích, khóe miệng Ngụy Hạ nhếch lên. Phỏng chừng là bị chọc tức, cười lạnh: "Hiện tại cô có ý gì? Không có tôi thì cùng phụ nữ khác liếc mắt đưa tình với nhau à? Có phải quên mình là người của ai rồi không!"

Hai người vốn đã thân thiết lâu, loại cảm giác bị mạnh mẽ áp bức đã lâu không cảm nhận được. Quý Lam Hạo ghét nhất là cái này, sắc mặt lập tức trở nên cứng ngắc, nhưng mà nàng không muốn cãi nhau với Ngụy Hạ, chỉ nói: "Tiểu Nhan chính là bạn của tôi."

Cái gì mà liếc mắt đưa tình, căn bản không có chuyện này.

Ngụy Hạ hừ một tiếng: "Tiểu Nhan? Kêu thân mật như vậy."

Quý Lam Hạo làm giọng điệu của cô từ kỳ dị biến thành lửa lớn, giọng nói cũng trở nên lớn hơn: "Cô đừng khắc khe như thế, mặc dù tôi là người tình của cô, nhưng cô không thể hạn chế tôi kết bạn được."

"Tôi khắc khe!?" Ngụy Hạ trừng Quý Lam Hạo: "Cô dám nói tôi khắc khe? Thời điểm gặp chuyện xấu ai ra tiền giúp cô? Em gái cô là ai chăm sóc, nếu không có tôi, tất cả đồ ăn quần áo đến từ đâu? Cô còn dám nói tôi hà khắc?"

Có thể Ngụy Hạ đối xử với người bên ngoài có chút không tốt, nhưng với Quý Lam Hạo, Ngụy Hạ có thể thề với trời rằng cô đối với nàng là tốt nhất!

Nhưng Quý Lam Hạo bị chất vấn vào mặt làm nàng cảm giác rất khó chịu, quả thật nàng tiếp nhận rất nhiều trợ giúp từ Ngụy Hạ, nhưng cũng không phải nàng tự nguyện! Vậy mà Ngụy Hạ còn tự khoe ra với nàng, còn chất vấn nữa, Quý Lam Hạo cảm thấy khó chịu như được bố thí vậy.

Nàng tức giận đến đỏ bừng mặt, lại không nói lại miệng lưỡi của Ngụy Hạ, chỉ có thể đỏ mặt nói: "Được! Đồ vật cô cho tôi sẽ trả hết lại! Vốn cũng không phải tôi muốn!"

Nói xong nàng đi về phía cửa ngoài, biệt thự này cũng là nhà của Ngụy Hạ, nàng đi là được chứ gì!

"Đứng lại!" Ngụy Hạ hô một tiếng.

Quý Lam Hạo dừng chân, Ngụy Hạ từ phía sau đưa móng vuốt lên, Quý Lam Hạo giật mình. Còn tưởng cô muốn lên đánh mình một chút, không ngờ môi lại bị cắn thô bạo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro