81 b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoạt nhìn cô gái kia ở tình thế bắt buộc, đang nói về kim chủ mới của mình giàu có như thế nào, Quý Lam Hạo đứng một bên nghe có cảm giác khó chịu, nhưng nàng không có quá nhiều thời gian để nghe tiếp, con trai bà chủ ở trên xe nhắn tin hỏi nàng sao mãi vẫn chưa ra ngoài, Quý Lam Hạo không thể làm gì khác là rời đi trước.

Chỉ là trong đầu nàng luôn cảm thấy nặng nề rất không thoải mái, một đường về nàng không nói gì cả.

Nàng nghĩ đến Ngụy Hạ, sau khi tức giận nàng có thể suy nghĩ bình tĩnh hơn, Ngụy Hạ là kiểu con gái cần cưng chiều yêu thương, không có ai rõ điểm ấy hơn so với Quý Lam Hạo, cô thích làm nũng, thích người khác dỗ dành mình, cô cũng muốn một người hoàn toàn quan tâm đến mình.

Cô gái kia tuy rất đẹp nhưng thoạt nhìn không phải kiểu người có thể chăm sóc người khác, Quý Lam Hạo nghe cô ta và bạn bè nói chuyện thì biết cô ta chỉ coi Ngụy Hạ như một cái cây rút tiền, thỉnh thoảng làm nũng ồn ào, không có tiền thì tới phòng làm việc để tìm nguồn tiền, người như vậy...

Quý Lam Hạo buồn bực về nhà, lấy điện thoại di động ra, phía sau tên của Ngụy Hạ còn có một dấu chấm than nhỏ màu đỏ, tin nhắn cuối cùng mà nàng gửi vẫn bị chặn, trong đó có lời giải thích của nàng, nhưng người bên kia không nhìn thấy nó.

Nghĩ đến tính tình nóng nảy khiến người ta phải lo lắng của Ngụy Hạ, Quý Lam Hạo là một người giỏi suy xét nội tâm, nàng vốn cho rằng trong tình cảm luôn có người đưa ra nhiều hơn, tính tình của Ngụy Hạ có chút cứng rắn, nhưng không có nghĩa là đối xử với nàng không tốt, Quý Lam Hạo bắt đầu xem lại bản thân mình, vào lúc Ngụy Hạ tức giận, có phải ít nhất nàng cũng nên nghĩ cách để giải thích trực tiếp một lần chứ không phải quay đầu rời đi.

Chuyện này đè nặng trong lòng Quý Lam Hạo, nàng vẫn luôn biết rõ Ngụy Hạ thích mình, nhất định là rất tức giận thì mới nói muốn chia tay một cách dứt khoát như vậy.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy mình có gì đó không ổn, sau khi suy nghĩ một chút, Quý Lam Hạo đã làm một việc, nàng gọi điện thoại cho thư ký Kim.

Tất nhiên nàng không thể mặt dày mày dạn yêu cầu một cuộc hẹn, nhưng nàng muốn nói rõ ràng với Ngụy Hạ về việc hôn môi với Hứa Giai Nhan.

Nàng cũng muốn nói với Ngụy Hạ rằng việc bao nuôi không phù hợp với cô, và cô nên tìm một người yêu mình thực sự chứ không phải loại con gái không đâu vào đâu như vậy.

Bởi vì hiện tại Ngụy Hạ không nghe điện thoại của nàng, nàng chỉ có thể đổi thành gọi cho thư ký Kim, chuyện này có chút khó khăn để mở miệng, nhưng Quý Lam Hạo vẫn nói: "Thư ký Kim, cô có thể sắp xếp cho tôi và Ngụy Hạ gặp nhau một lần không?"

Thư ký Kim rất muốn vỗ tay hoan hô, đến rồi đến rồi, rốt cuộc cũng đã đến!

Cô ấy vội ho một tiếng: "Cái này... hơi khó một chút." Thực ra không khó một chút nào! Ngay bây giờ còn được! Giám đốc Ngụy chắc chắn sẽ tắm rửa sạch sẽ đợi cô đó!

Nhưng thư ký Kim nghĩ đến mấy ngày nay phải tăng ca, lại nghĩ đến số tiền thưởng làm thêm giờ mà giám đốc Ngụy tổng đồng ý cho mình, cô ấy quyết định cho hai người thêm chút lửa, nếu không thì làm sao xứng đáng với trận địa này của cô ấy!?

Còn lựa chọn nào tốt hơn một bất ngờ vui vẻ đây?

Thư ký Kim vừa tự ngưỡng mộ sự thông minh của bản thân vừa nói với Quý Lam Hạo: "Cô cũng biết là rất khó để có thể gặp được giám đốc Ngụy, cô ấy luôn bận rộn như vậy."

Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút rồi hỏi: "Thật sự không còn cách nào khác sao?"

"Thôi được rồi." Giọng nói thư ký Kim lộ ra chút khó xử: "Tám giờ tối ba ngày nữa, giám đốc Ngụy sẽ tham gia một bữa tiệc rượu ở khách sạn XX, cô hiểu ý tôi chứ?"

Làm sao không hiểu cho được, Quý Lam Hạo cảm ơn xong bèn cúp điện thoại.

Mà thư ký Kim lại chưa lập tức nói tin tốt này cho giám đốc Ngụy, nếu nói sớm thì sẽ không còn gì vui mừng ngạc nhiên nữa, nghĩ đến mấy ngày nữa giám đốc Ngụy sẽ trở lại bộ dạng như hoa nở ngày nào trước đây, thư ký Kim có cảm giác tương lai ngày càng có hi vọng, cả người đều nhẹ nhàng.

Ba ngày sau, Quý Lam Hạo thay một bộ quần áo sạch sẽ, nàng hiếm khi mua quần áo mới, không phải là thương hiệu lớn gì và cũng không có thiết kế gì đặc biệt, chỉ là một chiếc váy mới không tốn nhiều tiền, nhưng không khó để thấy nàng đã dành nhiều tâm sức vào việc chuẩn bị.

Đến nhà hàng nàng mới bắt đầu trở nên căng thẳng, nàng đi xe bus tới, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng đậu trước cửa khách sạn, sẽ có người ra mở cửa, nghĩ tới lát nữa sẽ gặp Ngụy Hạ, Quý Lam Hạo đột nhiên cảm thấy hơi bất an, cũng không chắc liệu mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không.

Nàng chần chừ mãi cho đến lúc nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc dừng ở ven đường, cửa xe vừa mở ra, một đôi chân tinh tế từ trong xe bước ra ngoài, đường nét mềm mại trắng nõn lại mang theo cảm giác hơi gầy quen thuộc khiến người ta không rời mắt nổi. Ngụy Hạ xuống xe,trên người cô mặc một bộ lễ phục màu đen bó sát xẻ một nửa đến bắp đùi, lúc bước đi mơ hồ có thể thấy được bắp đùi trắng mịn.

Ngụy Hạ trực tiếp đi vào nhà hàng, không phát hiện ra Quý Lam Hạo ở cách đó không xa, chỉ một cái liếc mắt này, Quý Lam Hạo cũng mất đi sự do dự, cuối cùng nàng đi vào khách sạn.

Tiệc rượu lần này là một bữa tiệc nhỏ vô cùng đơn giản, mặc dù ở cửa ra vào có bảo vệ, nhưng với bữa tiệc nhỏ thoải mái thế này, bảo vệ cũng không quá cứng nhắc kiểm tra thư mời. Ngoại hình của Quý Lam Hạo không tầm thường, nàng trực tiếp đi từ cửa ra vào tiến vào tiệc rượu mà mắt không hề chớp dù chỉ một chút, bảo vệ cũng tự nhiên cho rằng nàng cũng là một thành viên trong đó, để nàng đi vào tiệc rượu.

Quý Lam Hạo không đến quá gần Ngụy Hạ, nàng bỏ lỡ một chuyến thang máy mới đi vào tiệc rượu, lúc này nàng không nhìn thấy Ngụy Hạ đâu nên nàng chỉ có thể tìm người trong phòng tiệc.

Nàng biết rõ Ngụy Hạ yêu thích yên tĩnh, nếu có phòng riêng hoặc khu nghỉ ngơi độc lập thì chắc chắn cô sẽ ở trong đó, cô không thích việc chen lấn trong đoàn người nên nàng cũng chậm rãi đi về góc tối của tiệc rượu để tìm kiếm.

Đúng như dự đoán, mới vừa vào, nàng đã mơ hồ nghe thấy bên trong có âm thanh người đang nói chuyện.

Giọng nói của Chu Lộ hơi to nên rất dễ nhận ra cô nàng.

Mà Ngụy Hạ ở bên kia cũng có phiền muộn của cô, tranh thủ tiệc rượu lần này, cô và mấy người bạn chụm lại với nhau, lúc này cô bắt đầu chất vấn Trang Nhược Lan: "Biện pháp mà cậu nói rốt cuộc có hiệu quả không vậy? Bây giờ cô ấy vẫn chưa liên lạc với tôi."

Không phải cô không tin Trang Nhược Lan, nhưng con người đầu gỗ Quý Lam Hạo kia đến tận bây giờ vẫn không có một chút phản ứng nào, chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng mình đã tìm được người mới nên không chịu tìm tới?

Trang Nhược Lan sờ cằm cũng cảm thấy kỳ quái, không phải chứ, biện pháp lần này của cô không phức tạp nhưng lại có rất nhiều chi tiết nhỏ, hẳn là phải câu được Quý Lam Hạo ra ngoài mới đúng chứ, sao có khả năng không có một chút phản ứng nào được?

Cô ấy ngước mắt lên nói: "Chẳng lẽ là trường hợp xấu nhất, cô ấy thật sự không có cảm giác gì với cậu?"

Vừa nghe thấy lời này, Ngụy Hạ lập tức xù lông, không có cảm giác? Không có cảm giác với cô mà cả buổi tối đều quấn quít lấy cô không tha ư!? Nói có đạo lý một chút đi chứ!

Trang Nhược Lan giờ hai tay lên đầu hàng với Ngụy Hạ đang xù lông: "Được rồi được rồi, nếu như vậy thì chúng ta thử lại xem, Chu Lộ, em họ của cậu còn làm được không?"

Chu Lộ a một tiếng: "Sao mà không được? Con bé chơi vô cùng vui vẻ." Cô bé kia thật ra là em họ của Chu Lộ, chơi rất vui vẻ, nhưng Chu Lộ không dám nói với Ngụy Hạ rằng em họ nhìn Quý Lam Hạo xinh đẹp nên đã hơi động lòng, còn nói nếu hai người đã thật sự chia tay thì cô ấy muốn tiến lên.

Ba người trước đây có không ít ý đồ xấu tụ lại cùng nhau bàn bạc, bây giờ có mục tiêu rồi liền bắt đầu tính toán chi li, la hét dứt khoát phải khiến cho Quý Lam Hạo tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Hạ và em họ gần gũi thân thiết với nhau, nếu bị từ chối thì thà giả bộ đáng thương còn hơn, có rất nhiều cách, chỉ tùy lựa chọn cách nào thôi.

Đang thảo luận sôi nổi thì đột nhiên cửa phòng riêng đang khép hờ bị người ta mở ra.

Ba người đồng thời nhìn sang, sắc mặt Ngụy Hạ trong nháy mắt trở nên khó coi.

Quý Lam Hạo nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt mang theo sự tức giận không thể hiểu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro