82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Hạ lập tức trở nên luống cuống, Quý Lam Hạo nhìn có vẻ thật sự rất tức giận, nàng ít khi biểu hiện cảm xúc rõ ràng như vậy, nhưng lần này nàng gần như đã viết hai chữ tức giận lên khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Ngụy Hạ nhận ra quần áo mà Quý Lam Hạo đang mặc là đồ mới tinh, thoáng suy nghĩ cũng biết vì sao Quý Lam Hạo lại xuất hiện ở chỗ này, cho dù cô không biết vì sao thư ký lại không thông báo cho mình, nhưng hiện tại mấy thứ đó đã không còn quan trọng nữa.

Quý Lam Hạo trừng to mắt nhìn ba người đang túm tụm với nhau trong phòng, đè thấp giọng xuống, ngữ khí chứa sự nhẫn nhịn: "Cho nên... Toàn là lừa dối thôi sao?"

Ngụy Hạ đứng dậy vội vàng tiến lên, lần này cô biến thành người nên giải thích, có lẽ là sự phẫn nộ của Quý Lam Hạo quá mức rõ ràng, khiến đáy lòng Ngụy Hạ có chút nhút nhát, duỗi tay ra muốn chạm vào cánh tay Quý Lam Hạo,

Quý Lam Hạo lại né khỏi tay cô.

Cho dù là lúc bọn họ mới ở chung, Quý Lam Hạo cũng chưa bao giờ né tránh cô như vậy.

"Rốt cuộc chị coi tôi là gì hả?" Quý Lam Hạo chất vấn cô, giọng nói từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh trở nên cao vút, hiển nhiên đã bị sự thật trước mắt làm cho tức điên lên.

Trang Nhược Lan và Chu Lộ hai mắt nhìn nhau, cảm thấy tình hình đã trở nên nghiêm trọng, vội vàng tiến lên vài bước để khuyên can, muốn làm cảm xúc của Quý Lam Hạo bình tĩnh lại.

Chu Lộ mở miệng nói: "Lam Hạo cô bình tĩnh một chút, chúng tôi chỉ là thấy hai người cãi nhau... Nên mới..."

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Quý Lam Hạo cắt ngang: "Mới làm cái gì? Dùng cách này để tính kế tôi vui lắm sao?"

Quý Lam Hạo lộ ra một nụ cười lạnh như đang tự chế giễu bản thân, nhìn ba người ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp trước mắt này mà xem, cho dù nàng hao hết tâm tư chẳng qua cũng chỉ là mặc một bộ quần áo sạch sẽ tươm tất, làm sao có thể so được với ba người trước mắt? Cãi nhau đòi chia tay còn phải thật lòng nói chuyện? Dùng chút thủ đoạn câu người trở về là được, như vậy thì là cái gì? Mấy người này căn bản không biết tôn trọng nàng!

Đối mặt với Ngụy Hạ, Quý Lam Hạo càng thất vọng hơn, nàng nhịn không được nói: "Một bên thì nói muốn chia tay, một bên thì tính toán diễn kịch trước mặt tôi? Chị tưởng chị đang dạy dỗ một món đồ chơi biết nghe lời sao?"

Nàng đã gọi điện thoại rất nhiều lần, chỉ cần Ngụy Hạ nghe máy một lần thôi, hai người nói ra hết mọi chuyện là có thể trở lại như lúc trước rồi, vì sao cô còn muốn đi đường vòng như vậy?

Ngụy Hạ dùng hai tay nắm lấy cánh tay Quý Lam Hạo, hình như là sợ nàng quay đầu đi mất, cô nhất quyết không cho nàng đi: "Em gấp cái gì? Phải nói ra những lời khó nghe như vậy sao, khi nào tôi nói em là đồ chơi? Nếu không phải em định dọn đi trước thì tôi làm gì phải dùng tới biện pháp này."

Ngụy Hạ cảm giác được Quý Lam Hạo đang cố rút tay ra, càng dùng sức giữ chặt tay nàng hơn.

Quý Lam Hạo lại hất tay cô ra, sức lực quá lớn khiến Ngụy Hạ phải lùi về phía sau vài bước.

Cô đi giày cao gót rất cao, bị đẩy lui về phía sau như vậy loạng choạng vài bước suýt té ngã, nếu không có Chu Lộ đứng sau đỡ thì Ngụy Hạ thật sự đã ngã rồi.

Ngụy Hạ chật vật cố đứng vững, Quý Lam Hạo thấy cô suýt bị ngã xuống đất thì cũng sửng sốt một chút, sau đó lại thấy cô không có chuyện gì mới xoay đầu đi, trên mặt là vẻ tức giận khó bình ổn lại.

"Chị..." Quý Lam Hạo còn muốn nói gì đó, nhưng nàng vốn dĩ không biết nói lời gì hay, một chữ vòng qua lại lại trong miệng cả buổi cũng chưa thể nói ra được, đành phải cắn răng nói một chữ: "Thôi."

Giờ khắc này nàng thật sự muốn dứt khoát kết thúc mối quan hệ này luôn, nàng cảm giác được bản thân mình và Ngụy Hạ vốn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, nàng tội gì phải ở lại đây để rước nhục vào người: "Chị muốn đi tìm ai thì tìm, tôi mặc kệ."

Nói xong hốc mắt của nàng đột nhiên nóng lên, trong lòng cũng có chút ấm ức, xoay người sang chỗ khác muốn đi luôn, không ngờ có một đồ vật nào đó bay thẳng đến, đập lên lưng nàng, Quý Lam Hạo đau đớn đến mức kinh ngạc, nước mắt vừa mới trào ra khô luôn rồi...

Thứ vừa đập lên người nàng, là chiếc giày cao gót của Ngụy Hạ.

Nàng còn chưa quay đầu lại, một chiếc giày cao gót khác đã bay về phía nàng.

Không cần phải nói cũng biết là do ai ném, Quý Lam Hạo không hiểu nổi, nàng còn chưa nói gì, thế mà Ngụy Hạ đã động tay động chân trước rồi?

Trang Nhược Lan và Chu Lộ cũng có chút xấu hổ, trơ mắt nhìn Ngụy Hạ tháo hai chiếc giày ném ra ngoài, biểu tình của cô có thể nói là dữ tợn, bọn họ lập tức muốn giữ Ngụy Hạ lại, bởi vì đây là dấu hiệu cho thấy Ngụy Hạ sắp nổi điên.

Đáng tiếc bọn họ chưa kịp làm gì, Ngụy Hạ đã lao đến chỗ Quý Lam Hạo, dùng sức đánh lên người Quý Lam Hạo, sức lực mạnh đến nỗi giống như là đang đánh kẻ thù của cô vậy!

Quý Lam Hạo bị cô đánh bộp bộp bộp lên lưng, không hề có chút nào gọi là nhẹ tay cả, làm nàng đau đến mức vặn vẹo cả khuôn mặt, nửa cong eo lại vẫn không thể tránh né được, nàng lại không muốn đánh nhau với Ngụy Hạ, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác để trốn, muốn giữ chặt tay Ngụy Hạ lại.

Mà Ngụy Hạ giống như một con mèo nhỏ đang tức hộc máu, vươn móng vuốt ra cào mặt nàng, thấy nàng muốn xoay người trốn liền dứt khoát đấm lên ngực nàng, không phải là đấm kiểu đánh yêu làm nũng, mà thật sự là đấm người! Trái tim của Quý Lam Hạo cũng bị cô đánh cho ngừng đập.

Cô còn vừa đánh vừa mắng: "Cái đồ không có lương tâm! Lại còn muốn chạy! Em còn muốn chạy à!"

Quý Lam Hạo bị những cú đánh che lấp trời đất làm cho xây xẩm mặt mày, Ngụy Hạ kéo cổ áo cô lắc tới lắc lui, bộ quần áo mới mua cũng nhanh chóng trở nên nhăn nheo dúm dó, Quý Lam Hạo thật sự không thể hiểu nổi, tại sao Ngụy Hạ lại còn hung hăng hơn cả nàng vậy.

Nàng túm chặt tay của Ngụy Hạ, nhíu mày nói: "Chị buông tay ra!"

"Tôi không buông!" Ngụy Hạ thật sự đã phát điên lên, mấy ngày nay cô cũng cảm thấy nghẹn khuất, cô vốn không phải người có thể chịu được ấm ức, hiện tại càng dùng sức phát tiết hết mọi chuyện bị dồn nén trong lòng.

"Tôi coi em như món đồ chơi? Em cũng dám nói vậy! Tôi cho em ăn cho em mặc cho em biết bao nhiêu tiền, tiêu tốn bao nhiêu tâm tư? Không tôn trọng em? Em còn mặt mũi để nói như vậy hả! Từ lúc ở bên cạnh em tôi chưa bao giờ bắt em phải làm gì! Há mồm ngậm miệng đòi chia tay là em! Từ trước tới này toàn là tôi níu giữ lấy em không chịu bỏ! Coi em như cái gì! Chính tôi mới là người phải hỏi em coi tôi như cái gì thì có!"

Cô oán giận một hồi, càng mắng càng tức giận hơn, hai tay đã đấm phát đau lên.

"Tôi đã tiêu tốn bao nhiêu tiền với em rồi! Tôi đã tiêu tốn bao nhiêu tâm tư trên người em rồi! Đưa em đi gặp người nhà! Sắp xếp cho em gái em đi học! Em không muốn làm tình tôi cũng chủ động yêu cầu! Tôi tính kế em thì sao nào!? Tôi tính kế nhiều như vậy, làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy chẳng qua chỉ là muốn nghe em chủ động nói một câu yêu tôi mà thôi!" Ngụy Hạ coi Quý Lam Hạo như một kẻ phụ tình mà đánh đập, sau khi nói xong câu cuối cô còn tát cho Quý Lam Hạo một cái không nhẹ.

Quý Lam Hạo cảm giác những chỗ bị Ngụy Hạ đánh đều trở nên đau đớn, Ngụy Hạ tát nàng một cái, không quá đau, ít nhất sau khi đánh xong cái tát này Ngụy Hạ cũng chịu dừng lại, lúc này Quý Lam Hạo mới thấy rõ khuôn mặt của Ngụy Hạ. Một tháng không gặp, Ngụy Hạ đã gầy hơn trước rất nhiều, gương mặt đẫy đà cũng teo tóp đi, lớp trang điểm trên mặt không thể giấu đi quầng mắt màu xanh lá, càng chưa nói đến sau khi tẩy lớp trang điểm đi thì gương mặt cô sẽ tiều tụy như thế nào.

Đáy lòng không biết sao lại nổi lên cảm xúc đau lòng, tâm lý nàng trở nên mâu thuẫn, vừa đau lòng cô lại vừa không muốn cúi đầu tha thứ cho cô, huống chi hiện tại Ngụy Hạ vẫn muốn nàng xin lỗi cô trước. Nàng quay đầu đi, ngữ khí hạ xuống: "Trước tiên chúng ta đừng nói chuyện với nhau nữa."

Trang Nhược Lan và Chu Lộ cũng nhích lại gần, trên mặt là biểu tình không đành lòng, lời nói vừa rồi của Ngụy Hạ thật sự đã đổi mới thế giới quan của bọn họ. Ai biết bề ngoài của cô có vẻ cao ngạo, nhưng dính đến tình yêu lại có thể hạ mình đến thế? Hiện tại cô còn lớn tiếng nói ra, làm cho hai cô bạn đứng bên có chút không thể tưởng tượng được.

"Đúng thế, mọi người yên lặng một chút, bình tĩnh một chút." Chu Lộ nói: "Lúc kích động muốn nói cái gì cũng không thể nói ra hết được."

Ngụy Hạ lại không chịu nghe: "Bình tĩnh? Sao lúc bình tĩnh thì tên đầu gỗ ngu ngốc này chỉ biết nghĩ đến chuyện chia tay với tôi thôi! Quý Lam Hạo! Hôm nay tôi nói cho em biết, muốn rời khỏi tôi? Đời này đừng mơ! Kiếp sau cũng không có khả năng! Em vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi!"

Quý Lam Hạo nhìn thấy bộ dạng tức giận đến bốc khói này của Ngụy Hạ có chút khó thở, lùi về phía sau vài bước, khuôn mặt của Ngụy Hạ nháy mắt trùng hợp với khuôn mặt của nữ hoàng đã lâu không xuất hiện trong giấc mơ của nàng, nàng theo bản năng lùi về phía sau, bởi vì không biết phải sao để đáp lại sự mê luyến đến cuồng nhiệt của người kia, Quý Lam Hạo trở nên luống cuống.

Nàng chưa kịp hồi phục tinh thần, thân thể đã chạy ra khỏi nhà hàng.

Nàng chạy ra khỏi sảnh chính, chạy ra khỏi nhà hàng, chạy qua vạch đi bộ, nghĩ đến chuyện về nhà, nàng chạy về phía trạm xe bus đối diện, giống như là có thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang đuổi theo sau lưng, nếu bị bắt được sẽ bị chìm sâu trong đó.

Nàng không muốn quay đầu lại, chợt nghe thấy từ phía sau vang lên tiếng thắng xe chói tai, còn có âm thanh va chạm ngã xuống đất đập vào tim nàng.

Trong nháy mắt ấy, nàng không dám quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro