83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ Quý Lam Hạo đã vào Ca Vũ Ti, nàng gần như là lớn lên trong cung.

Cuộc sống trong cung đơn điệu mà nhàm chán, lịch trình huấn luyện ca múa mỗi ngày vô cùng chặt chẽ, Ca Vũ Ti không thường xuyên được gọi nhưng luyện tập huấn luyện chưa bao giờ dừng, nếu có người bị thương hoặc biểu hiện không tốt sẽ bị đuổi ra khỏi cung.

Đêm tối, đám vũ nữ được sắp xếp trong một gian phòng chung giường lớn, không có bao nhiêu riêng tư, thứ duy nhất thuộc về Quý Lam Hạo chỉ có một cái giường gỗ trải chăn mềm, dưới gầm giường gỗ có một cái rương không lớn đựng chút đồ vật cá nhân.

Đồ dùng cá nhân của Quý Lam Hạo lại càng ít, ngay cả một cái rương nhỏ cũng không đựng đầy được.

Bên trong rương có chút đồ trang sức đơn giản, một hoặc hai bộ thường phục, còn lại là một chiếc khăn nhỏ nhìn qua chất liệu vô cùng tốt.

Chiếc khăn này là bước ngoặt trong cuộc đời nàng, nếu như không vì chiếc khăn này, hiện tại rất có thể nàng sẽ lưu lạc trên đường phố ăn xin hoặc là đã sớm bán rẻ tiếng cười sống trong thanh lâu.

Quý Lam Hạo vẫn luôn nhớ trong lòng, tiểu công chúa điện hạ đó là ân nhân của nàng, tuy ký ức thời thơ ấu mơ hồ nhưng nàng vẫn luôn nhớ đến điện hạ đó.

Mà tiểu công chúa hoạt bát luôn tới tìm nàng trước mắt rất có thể chính là ân nhân đó.

Mặc dù Quý Lam Hạo cảm thấy dáng vẻ này không giống với trong ấn tượng của nàng, trong ký ức của nàng, tiểu công chúa có khuôn mặt trắng bệch, giọng nói lạnh lùng như khối băng vỡ vụn, mấy chuỗi rèm châu che chắn ngũ quan lại nhưng lại không chặn được ánh mắt sắc bén đó.

Mà tiểu công chúa trước mắt này lại không có bất kỳ cảm giác lợi hại nào, giống như một chú chim công nhỏ vui vẻ.

Đáy lòng Quý Lam Hạo có chút do dự, nhưng Quý Lam Hạo cũng không ghét tính tình hoạt bát đó, lập tức có mấy lần trò chuyện với tiểu điện hạ.

Không ngờ, Quý Lam Hạo đột nhiên bị đưa vào hậu cung của nữ hoàng, nhảy vọt trở thành sủng thiếp duy nhất trong hậu cung, địa vị siêu nhiên có thể nói là độc chiếm cả hậu cung, mỗi ngày nữ hoàng đều triệu nàng đến hầu hạ, lôi kéo nàng ca hát suốt đêm, vì hầu hạ nữ hoàng, nàng đã phải tập luyện cách hầu hạ nữ nhân rất nhiều lần, càng không có cơ hội xuất cung, chuyện của tiểu điện hạ cũng làm cho nàng quên mất.

Mà chớp mắt đã trôi qua mấy năm.

Cho đến một ngày, nữ hoàng bệ hạ đột nhiên cao hứng bảo nàng xuất cung một chuyến, Quý Lam Hạo cũng không có bạn bè gì, cũng chỉ có tiểu công chúa điện hạ thỉnh thoảng có thư qua lại, nên khởi hành đến đó làm khách, hai người họ đã thương lượng việc này nhiều năm, chỉ tiếc luôn không có cơ hội thực hiện, vừa hay hôm nay tụ tập.

Không biết xuất phát từ tâm thái gì, nàng đã mang theo chiếc khăn nhỏ đó.

Có lẽ là muốn cởi bỏ nghi hoặc từ trước đến giờ.

Hôm nay quan binh trong cung hình như hơi nhiều...

Quý Lam Hạo chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mơ, nàng không quá thoải mái, nàng đang ngồi trên ghế chờ bệnh viện, nghiêng nửa cổ khiến cho sau khi tỉnh lại cổ nàng vô cùng đau nhức, nhưng lập tức bật dậy khỏi ghế: "Ngụy Hạ!"

Bên cạnh nàng là Chu Lộ và Trang Nhược Lan, trên người hai người họ đều mặc quần áo khi tham gia bữa tiệc, mà trên người nàng cũng là chiếc áo mới đó, vừa mua bộ quần áo này về thì đã gặp nhiều tai ương, bị Ngụy Hạ túm đến nhăn nhúm, hiện tại còn dính máu bẩn.

Ngụy Hạ vẫn đang chữa trị bên trong, Quý Lam Hạo phản ứng lại từ trạng thái có chút mờ mịt, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn cấp cứu còn sáng.

Trang Nhược Lan ở bên cạnh, tai nạn nghiêm trọng khiến trên mặt mọi người đều lộ ra mệt mỏi, nhưng cô ấy vẫn nhẹ nhàng nói với Quý Lam Hạo: "Trông cô rất mệt mỏi, vừa rồi quá kích động, mới ngủ được năm phút, có thể nhắm mắt thêm chút nữa."

Quý Lam Hạo cũng đã mấy ngày không ngủ ngon giấc, hơn nữa vừa rồi quá kích động, sau khi đến bệnh viện yên tĩnh lại thì tinh thần đã không chịu nổi.

Vừa rồi Chu Lộ và Trang Nhược Lan đã chứng kiến Quý Lam Hạo suy sụp, quỳ gối trên đường vừa hét vừa kêu bên cạnh Ngụy Hạ quả thực là thảm thiết, có dáng vẻ không biết làm sao, muốn ôm lấy Ngụy Hạ lại sợ trên người cô có vết thương không thể đụng vào, cho dù động tác nhẹ không thể tưởng tượng nổi, cẩn thận đụng nhẹ lên người Ngụy Hạ, muốn đánh thức cô dậy.

Hai tay nàng đều dính máu của Ngụy Hạ, trên người cũng vậy, sau khi Chu Lộ và Trang Nhược Lan đuổi kịp, nhìn thấy tư thế này đều hoảng sợ, thật sự cho rằng Ngụy Hạ đã chết nhưng vừa tới gần thấy hô hấp và nhịp tim đều ổn định thì vội vàng liên lạc xe cứu thương đưa người đến bệnh viện.

Quý Lam Hạo đi theo xe cứu thương, luôn túm lấy tay của Ngụy Hạ không chịu buông, nước mắt không ngừng, hiện tại mắt sưng lên, đầu cũng căng ra đau đớn.

Chỉ với dáng vẻ này, còn ai dám nói Quý Lam Hạo không yêu Ngụy Hạ, vừa rồi có chút thất thố nhưng Trang Nhược Lan và Chu Lộ đều không nói gì, chỉ tiếc Ngụy Hạ không tỉnh lại giữa đường, cho dù chỉ nhìn một cái có lẽ đời này cô cũng sẽ không bất an nữa.

Vừa rồi hai người họ đã tìm hiểu tình hình với bác sĩ, bởi vì vừa rồi tốc độ xe bật đèn xanh cũng không nhanh, trên người Ngụy Hạ không có vết thương quá lớn, khả năng chấn động não rất nhỏ, nghiêm trọng nhất là một chân bị gãy xương, bó thạch cao cố định mấy tháng, từ từ hồi phục thì sẽ bình thường như chân mới.

Váy cao cũng khiến cho đùi có tiếp xúc thân mật vô nhân đạo với mặt đất, một mảng da thịt bị rách, có lẽ sẽ để lại vết sẹo không đẹp.

Nhưng cũng may thương tích không quá nghiêm trọng.

Quý Lam Hạo chán nản vùi mặt vào tay, tất cả đều là lỗi của nàng, nàng biết rõ Ngụy Hạ cố chấp với nàng, chắc chắn sẽ đuổi theo sau, nghĩ đến lúc đó nàng áp sát đếm ngược chạy qua vạch vằn, chắc chắn Ngụy Hạ không quan tâm mà đuổi theo sau... sau đó thì...

Ảo não xoa tóc trên đầu đến lộn xộn, từ trước đến giờ Quý Lam Hạo chưa từng hối hận như vậy.

Nhưng hai người bên cạnh nàng lại là người ngoài cuộc tỉnh táo, thật ra vừa rồi tất cả mọi người đều không bình tĩnh, Quý Lam Hạo và Ngụy Hạ đã mấy ngày không ngủ ngon, vừa nãy cãi nhau cũng hơi kích động, sự việc trở nên nghiêm trọng như vậy thật ra Trang Nhược Lan và Chu Lộ cũng cảm giác bản thân có hiềm nghi quạt gió châm lửa, quả thật không khiến cho trận cãi vã này giảm xuống mà càng diễn càng kịch liệt.

Chu Lộ thấy Quý Lam Hạo chán nản không ra dáng vẻ gì, trực tiếp đưa tay vỗ lên lưng Quý Lam Hạo xem như an ủi.

Sau đó rốt cuộc đèn cũng tắt, Ngụy Hạ được đưa về phòng bệnh cá nhân, lúc cô đang cấp cứu, lễ phục màu đen xinh đẹp đã bị cắt bỏ, hiện tại cô đang mặc quần áo bệnh nhân, một chân quấn thạch cao treo lên, nằm trên giường nhắm mắt lại bất lực, trên tay còn đang tiêm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Cô vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, bác sĩ nói để bệnh nhân nghỉ ngơi đừng làm phiền cô, nhưng không nhiễm trùng nên có thể vào phòng bệnh thăm bệnh nhân.

Quý Lam Hạo không phải là người mít ướt yếu ớt, nhưng nhìn thấy Ngụy Hạ nằm trên giường, nàng lại cảm thấy hốc mắt hơi chua xót, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng thương.

Mấy người họ vây quanh giường bệnh nhìn Ngụy Hạ, Trang Nhược Lan nói với Quý Lam Hạo: "Cô mau quay về sửa sang lại, chút nữa ba mẹ của Ngụy Hạ sẽ đến đây, cô cũng nên thay áo quần rồi, tiện thể lấy chút quần áo qua đây."

Cô ấy và Ngụy Hạ là bạn tốt chí cốt, lúc nãy luôn cầm túi xách cho Ngụy Hạ, bây giờ còn trực tiếp móc chìa khóa biệt thự trong túi của Ngụy Hạ ra: "Bác trai bác gái qua đây chắc chắn sẽ rất lo lắng, đừng làm cho bọn họ có thêm lo lắng khác nữa."

Nếu Quý Lam Hạo mặc bộ đồ cũ này, chắc chắn ba mẹ Ngụy Hạ sẽ cảm thấy không đúng.

Quý Lam Hạo nhìn chìa khóa hơi do dự, nhưng Trang Nhược Lan lại nói với nàng: "Đều đã như vậy rồi, cô còn không hiểu tâm ý của cô ấy sao? Còn muốn ầm ĩ đến khi nào nữa? Bản thân cô đối với tình cảm này như thế nào cô không nhìn rõ sao?"

Quý Lam Hạo rũ mắt xuống nhận lấy chìa khóa, thái độ của nàng cũng mềm mại hơn, có lẽ cũng do mệt rồi, nàng gật đầu quay đầu về rửa mặt và lấy đồ dùng.

Trước khi đi, nàng không yên tâm quay đầu: "Chăm sóc Ngụy Hạ giúp tôi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi."

"Biết rồi biết rồi, trước khi cô quay lại chúng tôi không đi là được." Chu Lộ gật đầu đồng ý, thầm nghĩ vẫn là hai người nhiều trò, rải thức ăn cho cún mới là tàn khốc hằng ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro