84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Hạ ngủ một giấc đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, cô chậm rãi mở mắt, miệng có chút khô khốc, hình ảnh đầu tiên trước mắt cô là cha mẹ đứng bên mép giường, cô chớp mắt, thoáng nhìn qua mẹ Ngụy vừa khóc, vừa thấy cô tỉnh dậy đã nở nụ cười.

"Tiểu Hạ, có nhận ra mẹ không?" Mẹ Ngụy đi lên nhẹ giọng hỏi.

Cha Ngụy ở một bên cũng ấn chuông gọi để bác sĩ đến xem tình trạng thân thể của Ngụy Hạ như thế nào sau khi tỉnh lại.

Ngụy Hạ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô yếu ớt nhìn xung quanh phòng bệnh, không thấy người thật sự muốn gặp, cô có chút ủ rũ chẹp miệng, nhưng hiện tại cô không thể động đậy, cha mẹ lại ở bên cạnh, nên cô cũng không làm gì, chỉ là giống như không có sức, không nói gì cả, lẳng lặng nằm trên giường, giương mắt trông rất không có tinh thần.

Mẹ Ngụy có chút lo lắng sờ mặt con gái.

Một lát sau Quý Lam Hạo mới đi ra từ phòng tắm, trong tay nàng cầm một cái bồn, trong bồn có nước ấm và khăn lông, thấy Ngụy Hạ tỉnh lại nàng lập tức bước nhanh tới, duỗi tay sửa sang lại tóc cho Ngụy Hạ, lại quan sát từng li từng tí, lúc này mới rũ mắt xuống.

Lúc đang muốn nói gì, bác sĩ đã vào trong.

Sau đó là một đợt kiểm tra bận rộn, thoáng nhìn Ngụy Hạ mềm như bông, đầu óc cô mơ hồ, đôi mắt thoáng có hơi nước mang vẻ đáng thương vẫn luôn dõi theo Quý Lam Hạo, nàng hết cách với cô, chủ động dựa vào vươn tay tới, tay Ngụy Hạ nhẹ nhàng mở ra, Quý Lam Hạo cũng đưa mấy ngón tay cho Ngụy Hạ nắm.

Chỉ là hiển nhiên Ngụy Hạ không quá thoải mái, lực nắm yếu ớt, Quý Lam Hạo lập tức buộc chặt tay, đổi thành chủ động nắm bàn tay lạnh lẽo của Ngụy Hạ.

Thân thể của Ngụy Hạ không có vấn đề gì, nhưng cần nghỉ dưỡng tốt một thời gian, cuối cùng cha mẹ Ngụy mới yên lòng, về việc vì sao Ngụy Hạ bị thương, Ngụy Hạ chỉ nói là có chuyện ngoài ý muốn, không nói quá nhiều về tình huống cụ thể, Ngụy Hạ vẫn luôn giữ dáng vẻ không muốn nói, cha mẹ cô cũng không ép được, đành nói lời thấm thía: "Hai con sinh hoạt thật tốt, đừng làm loạn."

Dường như hai người biết gì đó, chỉ là mọi người không nói trắng ra.

Hôm qua cha mẹ Ngụy đã ở lại cả đêm, còn bị chuyện này làm kinh sợ không nhẹ, biết được Ngụy Hạ vẫn ổn, Quý Lam Hạo để hai người về nhà nghỉ ngơi, nàng sẽ phụ trách chăm sóc Ngụy Hạ cho tốt.

Vì dáng vẻ tận tâm tận lực của Quý Lam Hạo đêm qua, nên cha mẹ Ngụy tỏ ra cực kỳ yên tâm, vô cùng dứt khoát về nhà, còn nói Ngụy Hạ phải nghe lời Quý Lam Hạo nói, đã sinh bệnh rồi thì không được tùy hứng, tĩnh dưỡng cho tốt.

Ngụy Hạ nhẹ nhàng nằm xuống giường đáp một tiếng, thoáng nhìn có chút lười biếng, cô còn niết ngón tay của Quý Lam Hạo trong tay, vẻ thong dong không chút hoảng sợ lại hiện lên.

Cuối cùng phòng bệnh cũng chỉ còn hai người, Quý Lam Hạo liếc nhìn Ngụy Hạ một cái, chưa nói gì đã rút ngón tay mình về, Ngụy Hạ thấy nàng đi vào phòng tắm, trong tay trống trơn có chút bất mãn, lại thấy Quý Lam Hạo quay lại rất nhanh, trong tay có thêm cái bồn vừa nãy mới nhìn qua.

Nàng bưng nước ấm đến, vắt khăn lông rồi lau người cho Ngụy Hạ.

Thân thể Ngụy Hạ không thoải mái còn choáng váng, cơ thể rất dễ bị lạnh đổ mồ hôi, đêm qua nhân lúc Ngụy Hạ còn hôn mê Quý Lam Hạo đã lau cho cô một lần, hiện tại Ngụy Hạ tỉnh lại, tất nhiên phải lau một lần nữa, nếu không trên người dính dính chắc chắn cô sẽ không thoải mái.

Cửa đã khóa lại, Quý Lam Hạo cởi bộ đồ bệnh nhân của Ngụy Hạ ra, bởi vì vết thương của Ngụy Hạ không quá nặng, nên vẫn có thể tự đi vệ sinh, chỉ là mấy ngày hôm này phải giải quyết trên giường, đành phải dùng chậu tiểu, Quý Lam Hạo thấy đã cởi quần áo, nàng hỏi Ngụy Hạ: "Chị muốn đi vệ sinh không?"

Lúc này Ngụy Hạ còn chưa biết chuyện chậu tiểu, cả đêm cô không phát tiết tự nhiên có nhu cầu này, nên cũng gật đầu.

Kiểu ôm công chúa trong tưởng tượng không hề xuất hiện, thứ xuất hiện chính chậu tiểu khiến sắc mặt Ngụy Hạ thay đổi lớn.

Quý Lam Hạo lấy thứ này từ dưới giường ra lên, Ngụy Hạ phản ứng trong nháy mắt: "Tôi không muốn dùng cái này!"

Chỉ tiếc hôm nay cô không thể hưởng thụ kiểu ôm công chúa, bác sĩ nói, hiện tại chân cô đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng, không thể vận động mạnh, không phải chậu tiểu thì là ống tiểu, Quý Lam Hạo cũng không hy vọng Ngụy Hạ dùng đồ vật có tính xâm nhập này, chỉ có thể dỗ dành: "Chỉ dùng mấy ngày."

"Không!" Ngụy Hạ rất kháng cự.

Quý Lam Hạo đành phải nói: "Mẹ bảo chị nghe lời."

Chỉ câu mẹ kia, Ngụy Hạ đã được vuốt lông, xưng hô này khiến cô có chút lâng lâng.

Phía sau Quý Lam Hạo bình tĩnh hầu hạ Ngụy Hạ đi WC, loại cảm giác này chỉ cần là người bình thường đều sẽ cảm thấy thẹn, huống chi là Ngụy Hạ đặc biệt sĩ diện, cách đi như vậy thật sự muốn mạng cô, toàn bộ khuôn mặt trắng nõn hồng hào nóng lên.

Nhưng Quý Lam Hạo lại không hề có câu oán hận nào mà rửa sạch sẽ chậu tiểu, còn trở về sửa sang Ngụy Hạ cho sạch sẽ, thái độ như vậy không thể nghi ngờ là khiến người ta thoải mái, xem dáng vẻ Ngụy Hạ còn giống như muốn chết, đạm nhiên nói: "Có gì mà phải thẹn? Chị là người bệnh, điều này rất bình thường."

Một hồi lâu Ngụy Hạ mới hòa hoãn lại, nghĩ đến Quý Lam Hạo cũng không phải người khác, cô cũng bình tĩnh lại.

Thấy Quý Lam Hạo cẩn thận mặc cho mình đồ bệnh mới, cô cũng cử động thân mình phối hợp với động tác của Quý Lam Hạo, cơ thể di động lại đụng đến mảng bầm tím lớn trên đùi, da thịt non mịn đâu chịu nổi loại đau đớn này, lập tức hít hà một hơi.

"Đau sao?" Quý Lam Hạo thấy cô nhăn mũi, có chút tức giận: "Để xem lần sau chị còn dám xúc động như vậy không."

Không để tâm gì hết chỉ chạy theo phía sau nàng, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không nhìn, trong lời nói của nàng có ý trách cứ, nhưng động tác lại càng thêm mềm nhẹ.

Ngụy Hạ liếc nhìn nàng một cái, hừ một tiếng nói: "Vậy em còn chạy sao?"

Đều lúc này rồi còn nói cái này, Quý Lam Hạo ném khăn tay vào chậu nước và ngồi xuống bên mép giường, thái độ của nàng khiến Ngụy Hạ có chút căng thẳng, lại nghe Quý Lam Hạo nói: "Không chạy nữa."

Giọng điệu có hơi nhụt chí, hình như là rốt cuộc cũng từ bỏ việc giãy giụa.

Đây cũng coi như một biến tướng của lời hứa hẹn đi, Ngụy Hạ vui vẻ, cuối cùng vui đến mức bật cười.

Thấy cô cười vui vẻ như vậy, biểu cảm của Quý Lam Hạo cũng trở nên dịu dàng, nhưng không đại diện nàng sẽ cho phép hành vi lần này của Ngụy Hạ, nàng nhìn cái chân vẫn nằm trong nẹp của Ngụy Hạ, nói: "Lần sau nếu chị còn làm loạn, thì sẽ không phải đơn giản như vậy đâu."

Ngụy Hạ thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, còn không sợ hãi: "Em còn có thể như thế nào?"

Quý Lam Hạo không nóng không lạnh liếc nhìn cô một cái, nàng đã sớm quen cách đối phó với Ngụy Hạ, nàng nói thẳng: "Tình huống này sẽ chia phòng ngủ riêng ba tháng."

Ngụy Hạ vừa nghe thật đúng là không biết nên tức giận hay vui vẻ, một bên là Quý Lam Hạo đã đồng ý ngủ cùng cô, một bên còn lại là Quý Lam Hạo lại dám nói muốn chia phòng ngủ!

Dù sao lần này cô cũng hơi quá đáng, khi đuổi theo ra ngoài còn không đi giày cao gót đã cởi ra, dưới cái nhìn gần của Quý Lam Hạo, Ngụy Hạ chỉ có thể ngoan ngoãn bắt đầu tự suy nghĩ lại, thề sẽ không để xảy ra hành vi nguy hiểm như vậy nữa, nếu lại có hành vi dữ dội này, cô sẽ mặc cho Quý Lam Hạo xử trí.

Đây chắc là lần đầu tiên Ngụy Hạ cúi đầu trước mặt Quý Lam Hạo, thái độ của cô không quá tự nhiên, hiển nhiên là không quen với chuyện này, nhưng vẫn còn xem như đúng.

Hơn nữa sau khi tự nhận sai cô cũng muốn tính sổ, để Quý Lam Hạo bảo đảm sẽ không nhắc đến chuyện chia tay, đã đến nông nỗi này, Quý Lam Hạo cũng chỉ có thể bảo đảm tương đối, hơn nữa nàng nghi ngờ vừa rồi thái độ Ngụy Hạ tốt như vậy rất có thể là để khiến nàng không có lựa chọn, yêu cầu sau đó mới càng có thể hợp lý hợp tình.

Cả hai đều phải ở bệnh viện một thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro