85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại trừ mấy ngày đầu Ngụy Hạ choáng váng khó chịu, sau đó tình trạng hồi phục càng lúc càng tốt hơn, ngay cả bác sĩ cũng nói Ngụy Hạ hồi phục tốt hơn cả dự đoán, tình trạng đầu óc choáng váng cũng dần nhẹ hơn, xương cốt khôi phục cũng không tệ, rất nhanh Ngụy Hạ đã thoát khỏi chậu tiểu đáng chết kia, được Quý Lam Hạo dìu đỡ, đã được quay lại với nhà vệ sinh.

Thật sự bác sĩ không hiểu được chuyện này, các trị số của Ngụy Hạ thật ra đều khá thấp, lúc nhập viện thể trọng cũng vì mấy ngày không ngủ mà bị giảm xuống, vốn dĩ bác sĩ dự kiến Ngụy Hạ có lẽ sẽ phục hồi chậm hơn, nào ngờ căn bản lại quá nhanh.

Chu Lộ âm thầm tỏ vẻ, bác sĩ này không hiểu rồi, còn có thứ gì hiệu quả hơn tình yêu được chứ?

Thời gian này, có thể nói là Quý Lam Hạo đã dốc hết sức lực, vì thân thể khó chịu, Ngụy Hạ đã nâng mức làm nũng, ỷ lại lên mức độ mới, lúc không thấy Quý Lam Hạo thì rất khó chịu, còn không chịu hợp tác với y tá hay hộ lý giúp đỡ, khí thế cô rất mạnh mẽ, vẻ mặt lạnh xuống đã khiến nhiều y tá trẻ ngay cả phòng bệnh cũng chẳng dám vào, mấy hộ lý kia làm một ngày cũng chẳng dám làm tiếp.

Đối với bệnh nhân không phối hợp như vậy, Quý Lam Hạo cũng hết cách, chỉ đành đưa yêu cầu nghe lời từ mẹ Ngụy, Ngụy Hạ cũng chậm chạp nói: "Em đã đồng ý với mẹ sẽ chăm sóc tôi."

Một lời đã định, nếu Quý Lam Hạo không tự mình chăm sóc cô, thì sao cô phải nghe lời?

Lại nghe thấy Quý Lam Hạo rời khỏi bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, ngoài đến bệnh viện, còn chạy đi làm đồ uống gì đó, Ngụy Hạ lại càng trở nên khó phục vụ.

Quý Lam Hạo chỉ đành giải thích với bà chủ một hồi, cũng may lúc này trường học cũng đang kỳ nghỉ, rất nhiều học sinh đều bắt đầu tìm cơ hội làm thêm trong kỳ nghỉ, bà chủ cũng không thiếu người, nghe thấy Quý Lam Hạo nói người nhà bị thương, bèn dứt khoát đồng ý cho Quý Lam Hạo nghỉ việc, ngay cả phòng trọ Quý Lam Hạo cũng trả phòng.

Vì vậy Quý Lam Hạo cũng không lấy lại được tiền cọc và tiền thuê tháng này, biến cố tới tới lui lui quả thực rất phiền.

Lại qua mấy ngày trường cũng cho nghỉ học, Quý Lam Hạo năm tư đạt được thành tích cao, bài luận của nàng được giáo sư chấm điểm A+, nhưng đây không phải trọng điểm, hiện tại cuối cùng nàng có thể một ngày hai mươi tư tiếng ở trong bệnh viện trông coi Ngụy Hạ khó chiều kia.

Thật không hiểu nổi một chân bó bột mà còn gây khó dễ như vậy được?

Hôm nay nàng vừa phục vụ Ngụy Hạ ăn cơm xong, Ngụy Hạ lại nói cơm bệnh viện có đánh chết cũng không ăn, Quý Lam Hạo chỉ có thể dùng phòng bếp nhỏ trong phòng bệnh để làm.

Phòng bếp dù có cao cấp hơn thì cũng không thể tiện lợi như bếp nhà mình, Quý Lam Hạo lại không phải đầu bếp gì, thức ăn làm ra cũng chỉ là mấy món nhẹ đơn giản, dù sao bản thân Quý Lam Hạo so ra thì cảm thấy bữa cơm bệnh viện cao cấp của Ngụy Hạ trông còn ngon hơn, nhưng cách nhìn của nàng không đại biểu cho cách nhìn của Ngụy Hạ.

Bữa cơm bệnh viện đầy mùi hương màu sắc thì không đụng vào một miếng, mấy món nhỏ thanh đạm mà Quý Lam Hạo làm thì lại ăn sạch, tuân thủ tinh thần không lãng phí, Quý Lam Hạo vẫn phụ trách ăn hết bữa cơm bệnh viện mà Ngụy Hạ đã vứt bỏ như vứt đôi giày rách kia.

Ăn no uống đủ rồi còn đi vệ sinh, Ngụy Hạ còn yêu cầu Quý Lam Hạo lau người cho cô, không khí mát mẻ thoải mái dễ chịu, Ngụy Hạ thoải mái nằm trên giường bệnh, hai tay để trên bụng, chăn cuộn tròn đệm dưới chân, Quý Lam Hạo ngồi bên giường lau tay chân cho Ngụy Hạ.

Bởi vì Ngụy Hạ không thích thân thể đau nhức nằm trên giường lâu ngày.

Sức lực rất vừa phải, Ngụy Hạ khép hờ mắt hưởng thụ Quý Lam Hạo hầu hạ mình, bây giờ là buổi sáng, thời tiết đã chuyển lạnh, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cành cây bắt đầu khô héo, Ngụy Hạ thưởng thức một lúc tàn dư sắp vào đông, đột nhiên quay đầu, nhìn Quý Lam Hạo.

"?" Quý Lam Hạo đang cẩn thận tránh vết thương đã đóng vảy ở chân và không cần băng bó, cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng, nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên trong mắt Ngụy Hạ có chút ẩn ý.

Quý Lam Hạo không thể không hiểu, nhưng Ngụy Hạ đang bị thương còn chưa khỏi bệnh, mà còn muốn sao?

"Không được." Nàng lập tức từ chối, huống hồ, bệnh viện là nơi làm mấy chuyện này sao?

Nhưng Ngụy Hạ rõ ràng đã rất hào hứng, cô thả lỏng người, hợp tình hợp lý nói: "Bao lâu rồi chúng ta chưa làm? Cãi nhau xong không làm như vậy thì sao được?"

Quý Lam Hạo khiến cô dở khóc dở cười: "Cãi nhau với lên giường thì có liên quan gì?"

Thấy Quý Lam Hạo xoa bóp cho cô xong rồi lại đi rửa chén bát và dọn dẹp đồ đạc, phần cứng của Ngụy Hạ bây giờ đang bị vô hiệu hóa một nửa, muốn cứng rắn cũng không được, cũng may Quý Lam Hạo trước giờ đối xử với cô đều mềm mỏng.

Cô trực tiếp bày ra thái độ tủi thân: "Có phải em chê tôi rồi không? Chân tôi bị thương, em chê tôi xấu phải không?"

Cứ vậy, Quý Lam Hạo tức giận nhìn cô: "Đừng giả vờ đáng thương, không được là không được."

Như vậy vẫn không mắc lừa, Ngụy Hạ thật sự rất muốn rồi, rũ mắt thầm nghĩ trong lòng đợi chân mình tốt rồi sẽ làm Quý Lam Hạo thế này thế kia... A không phải, là ép Quý Lam Hạo làm với cô thế này thế kia.

Trong đầu cô đầy suy nghĩ tà ác, không cẩn thận đã đắm chìm, có chút thất thần chìm đắm vào trong ảo tưởng của chính mình.

Quý Lam Hạo bên kia cuối cùng cũng xong, rửa sạch chén đĩa của Ngụy Hạ, cũng dọn dẹp thuốc mỡ xoa bóp cho Ngụy Hạ, quay về ngồi bên giường, Ngụy Hạ trông có chút tủi thân lại tức giận liếc nhìn nàng, ánh mắt như ấn dấu móc câu, rất mê người.

Nhìn cô như vậy, Quý Lam Hạo chỉ đành thở dài, trước giờ đều không làm được gì Ngụy Hạ, xem như lùi một bước: "Chỉ được một lần."

Đương nhiên với dáng vẻ hiện tại của Ngụy Hạ thì hai người muốn quấn quýt trên giường là không thực tế, nhưng Quý Lam Hạo vẫn có cách khiến Ngụy Hạ vui thích, nàng đi khóa cửa trước, còn kéo nắm cửa thử xem đã khóa kỹ chưa rồi mới quay về, thuần thục lột sạch phần dưới của Ngụy Hạ.

Vốn dĩ, để tiện cho phần dưới Ngụy Hạ nên dùng đai buộc, bây giờ lại càng tiện cho Quý Lam Hạo, hai ba bận đã cởi bỏ quần áo lên tủ đầu giường: "Áo trên có cởi không?"

Đây là sao chứ? Muốn tùy cơ ứng biến?

Ngụy Hạ đương nhiên không chịu cho nàng cơ hội này, chỉ có một lần mà còn làm nửa đường sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, lập tức tự mình kéo quần áo bệnh nhân trên người xuống.

Bộ đồ này cô chưa bao giờ tự mặc hay cởi ra, là Quý Lam Hạo giúp cô mặc vào cũng như thay giúp, sau đó còn cột dây, nàng kéo nút nhỏ càng chặt hơn, không dễ gỡ, Quý Lam Hạo chỉ đành giữ lấy tay cô: "Được rồi, đừng kéo."

"Em mau lên!" Ngụy Hạ gấp gáp không đợi được, đã mấy ngày không làm rồi, bây giờ vừa nhắc đến đã muốn không ngừng được.

Cứ như vậy người trần như nhộng nằm trên giường bệnh, Quý Lam Hạo thì chưa cởi bỏ gì, rõ ràng nàng không định lên giường, Ngụy Hạ vẫn chưa hài lòng, muốn để Quý Lam Hạo cũng lên giường, nhưng chân cô vẫn còn để trên giá, làm gì có chỗ trống nào, kéo Quý Lam Hạo muốn để nàng lên đây.

"Đừng tùy hứng." Quý Lam Hạo nhẹ nhàng nói, hai tay giữ tay Ngụy Hạ, khẽ nhéo hai cái trên mu bàn tay, sức lực khiến người ta cảm thấy như làm nũng.

Ngụy Hạ vẫn không chịu từ bỏ, Quý Lam Hạo chỉ đành giữ lấy cô, giữ lấy sau đầu Ngụy Hạ trực tiếp dán môi lên!

Hai người lúc ở bệnh viện tuy có hôn, nhưng hôn môi gì đó cũng chỉ là khẽ chạm vào hôn môi buổi sáng mà thôi, hay hôn tạm biệt và hôn chúc ngủ ngon... Đều là hôn nhẹ mà thôi, cách hai tháng môi lưỡi giao nhau, Ngụy Hạ lập tức mặc kệ mọi thứ, mở miệng đưa lưỡi tấn công, giữ lấy đầu lưỡi Quý Lam Hạo, đôi môi hai người khẽ mở thấy rõ đầu lưỡi ẩm ướt đang vờn nhau mãnh liệt.

Quý Lam Hạo ngoài miệng nói không được không được, nhưng nàng so với Ngụy Hạ còn gấp hơn, rất nhanh Ngụy Hạ đã không theo kịp tiết tấu của nàng, gương mặt khẽ ửng hồng, Quý Lam Hạo quấn quýt cô, ngay cả cơ hội hít thở cũng không tha cho cô.

Khó chịu... Ngụy Hạ thầm oán trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro