88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Lam Hạo này cũng coi như là hy sinh vẻ ngoài của mình, nàng không mặc áo trên trông cực kỳ bắt mắt, Ngụy Hạ híp mắt, nếu là người bình thường đã sớm thấy đủ, nhưng Ngụy Hạ cũng không phủ nhận mình là người phụ nữ có lòng tham, cô liếm môi nói: "Chỉ cởi áo trên sao?"

Lời đã nói ra, cánh tay cởi áo trên của Quý Lam Hạo cứng đờ, quay đầu với gương mặt không cảm xúc: "Chị muốn xem em trần truồng sao?"

Biểu cảm của Ngụy Hạ có chút vi diệu, thái độ hơi không bằng lòng: "Tôi chỉ cảm thấy có một số việc đã làm thì phải làm cho hết."

Tuy rằng thái độ của cô vẫn ổn, nhưng về cơ bản đôi mắt của cô đã lộ ra màu xanh lục.

Quý Lam Hạo thấy cô như vậy thì nhún vai, nàng vừa nhún vai, ngực trước đầy đặn cũng đong đưa khiến tròng mắt của Ngụy Hạ rung động: "Muốn lộ cũng được, em chỉ sợ chị sẽ không nhịn được."

"Có cái gì mà không nhịn được chứ." Ngụy Hạ rất kiên trì.

Một khi đã như vậy, hai người đều là quan hệ này nên Quý Lam Hạo cũng cảm thấy không có gì phải che giấu, nàng dứt khoát cởi quần áo ở nửa người dưới, chồng ngay ngắn ở cuối giường, nàng không mặc bất kỳ quần áo gì lấy hai tay chống hông: "Ngụy tổng, như vậy chị hài lòng chưa?"

Hài lòng sao...

Ngụy Hạ nghĩ thầm nếu có thể làm tôi vậy thì càng hài lòng.

Nhưng cô cũng không một tấc lại muốn tiến một thước, cực kỳ kiêu ngạo: "Tạm được đi."

"Tôi có thể giúp chị lau mình không?" Cho dù toàn thân trần truồng nhưng Quý Lam Hạo vẫn nhớ rõ mình nên làm gì, hiện tại cuối cùng Ngụy Hạ cũng được thỏa mãn trong lòng, bây giờ cũng nên lau người rồi phải không?

"Vậy được." Ngụy Hạ cho phép.

Nếu Quý Lam Hạo quyết định cởi thì sẽ không che lấp cái gì, nàng đứng đắn mà làm việc, nhưng lại không chịu nổi một đôi mắt có thâm ý khác, sau khi Quý Lam Hạo chà lau xong thì vắt khăn lông, sau khi vắt sạch khăn lông ra rồi tiếp tục lau, ánh mắt của Ngụy Hạ cũng nhìn theo, hận không thể dán thẳng tròng mắt lên người Quý Lam Hạo.

"Tôi chải đầu cho chị." Quý Lam Hạo nhìn tóc Ngụy Hạ hơi rối, vừa rồi ở trên giường thoải mái đến mức đầu cô cọ vào gối, mái tóc đen như thác nước đã giảm đi không ít trong quá trình trị liệu, thời gian trước Ngụy Hạ cực kỳ đau lòng, Quý Lam Hạo phải liên tục khen đẹp thì tâm tình cô mới tốt lên.

Nàng nói phải chải đầu cho Ngụy Hạ, lược đặt tủ ở bên kia giường bệnh của Ngụy Hạ, nàng không do dự trực tiếp đứng lên cúi người ngang qua giường bệnh, duỗi tay kéo ngăn kéo, Ngụy Hạ nằm trên giường mở to mắt, nhìn đến cảnh tượng không cần nói cũng biết.

Nơi này là thiên đường sao?

Sau khi lấy lược về, Quý Lam Hạo thấy vẻ mặt Ngụy Hạ ngây dại, duỗi tay qua, nhẹ chống cằm Ngụy Hạ đẩy lên trên, đẩy miệng khép lại thay cô.

Sau đó Ngụy Hạ bày ra thái độ phối hợp xưa nay chưa từng có, lúc chải đầu mặc đồ bệnh đều cực kỳ nghe lời, Quý Lam Hạo thở dài, không nhịn được bắt đầu suy xét khả năng sau này khi vào phòng bệnh thì trực tiếp cởi đồ.

"Buổi chiều, tôi làm thêm đồ ăn cho chị được không?" Quý Lam Hạo nhìn thời gian đã là ba, bốn giờ, mỗi bữa cơm Ngụy Hạ không ăn nhiều lắm, bác sĩ nói nếu tăng cân cũng có lợi cho thân thể của Ngụy Hạ, cô quá gầy, nên Quý Lam Hạo thường đút cô ăn.

Ngụy Hạ nhìn thoáng qua phòng bếp nhỏ hơi mở ra, cách đó không xa lắm: "Được."

"Mở TV cho chị xem được không?" Quý Lam Hạo cầm chậu nước chuẩn bị đi lên hỏi cô.

"Không xem TV." Sao Ngụy Hạ còn xem tiết mục TV được nữa: "Tôi nhìn em là được rồi."

"...." Quý Lam Hạo vội đi.

Cô nhìn Quý Lam Hạo bắt đầu bận việc trong phòng bếp bên kia, dáng người rất đẹp, mông cực kỳ vểnh, Quý Lam Hạo là người không chịu ngồi yên, Ngụy Hạ lại thường sai nàng, đi lại tần suất cao cho kết quả là mông và đùi không có một chút thịt thừa, nhìn qua rất săn chắc, đường cong phía sau lưng cũng đẹp, đôi khi còn có thể nhìn thấy cơ bắp, khó trách có thể dễ dàng bế cô lên.

Ừm... Lúc ma sát cô cũng rất có lực...

Đủ các suy nghĩ bậy bạ, điện thoại của Ngụy Hạ vang lên, Quý Lam Hạo quay đầu liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục bận việc, Ngụy Hạ bắt điện thoại, Chu Lộ ở bên kia hô to gọi nhỏ.

"Ngụy Hạ! Tớ muốn đi thăm bệnh, cậu có ăn trái cây không? Đi thăm bệnh mang giỏ trái cây được không?" Trong âm thanh của Cho Lộ toàn là ý hỏi.

"Tới cái rắm, cút." Hiện tại Ngụy Hạ đang hưởng thụ thời gian tốt đẹp, sao có thể để Chu Lộ tới gây rối?

Chu Lộ bị từ chối thảm thương, lập tức bất mãn: "Nè! Chúng tớ vất vả lắm mới dành thời gian đi thăm cậu, cậu có thái độ gì chứ?"

Ngụy Hạ nhanh nhẹn bắt được chữ: "Chúng tớ? Còn ai muốn tới?"

Còn có thể là ai? Không đợi Trang Nhược Lan trả lời, Ngụy Hạ đã nói: "Thôi mặc kệ là ai, cũng đừng tới đây!"

Có ý gì? Quả thực rất quá đáng, tốt xấu gì hai người cũng lập tức giúp đỡ gọi xe cứu thương khi Ngụy Hạ xảy ra chuyện, sao bây giờ lại rơi vào đãi ngộ này?

Trang Nhược Lan cười rồi lại cười, khiến Chu Lộ ở một bên sởn tóc gáy, nghe Trang Nhược Lan nói: "Chúng ta lập tức qua đó."

Ngụy Hạ cực lực ngăn cản, hận không thể theo tuyến điện thoại qua đó tát mỗi người một cái, đáng tiếc là vẫn không ngăn cản được hai người ra sức chạy tới gây rối.

Quý Lam Hạo nghe Ngụy Hạ lại cãi nhau với bạn trong điện thoại, đồ vật trong tay rớt xuống mặt đất, nàng không nghĩ nhiều trực tiếp xoay người nhặt lại, sau khi cong lưng nhìn từ phía sau thật sự quá tuyệt vời, Ngụy Hạ lại trầm mặc vài giây trong điện thoại, lúc này mới lạnh giọng: "Không ai được đến đây!"

Bên kia là âm thanh tút tút cúp điện thoại.

Quý Lam Hạo thong dong bưng một chén đậu đỏ nếp than nhỏ và sữa dừa thơm nồng tới, bày bàn dùng cơm trên giường bệnh của Ngụy Hạ, ấm áp bưng lên, sau đó cầm quần áo ở cuối giường vào nhà vệ sinh tự mặc.

Nàng vừa vào nhà vệ sinh thì hai người bạn xấu kia đến, vì chạy đến nên cũng chưa mua giỏ trái cây.

Ngụy Hạ mắt lạnh nhìn các nàng, sao đột nhiên cô nhìn hai đứa bạn tốt kiểu gì cũng không vừa mắt nhỉ?

Chu Lộ vừa vào phòng bệnh đã nhìn xung quanh tìm kiếm, không thấy Quý Lam Hạo, cô ấy ép hỏi: "Con chuột nhỏ đâu? Chắc chắn các người đang chơi trò chơi đặc sắc gì đó phải không? Cậu là cái người thấy sắc quên bạn!"

Ngụy Hạ dùng gối đập vào đầu cô ấy: "Cậu biết mà còn dám đến đây!"

Vẻ mặt xấu xa của Chu lộ thật sự quá ác liệt, khi tìm được cửa nhà vệ sinh bị khóa thì gõ: "Lam Hạo! Có phải cô ở bên trong không? Mau ra đây~"

Cạch một tiếng cửa bị kéo ra, Quý Lam Hạo cao hơn Chu Lộ một chút đứng cạnh cửa, đứng rất gần với Chu Lộ vừa gõ cửa, nàng liếc nhìn Chu Lộ từ trên cao, rất nhanh đã tránh ra rời khỏi nhà vệ sinh.

Quần áo chỉnh tề.

Chu Lộ hơi giật mình nhìn bóng dáng của Quý Lam Hạo, quay đầu hỏi Trang Nhược Lan: "Vừa rồi tớ bị trừng mắt sao?"

Trang Nhược Lan mỉm cười: "Cậu là đồ mắt trắng, không trừng cậu thì trừng ai?"

Nút áo của Quý Lam Hạo đã gài đến trên cùng, nàng đi đến sửa lại chăn cho Ngụy Hạ, rồi cầm quần áo bên cạnh bắt đầu thu dọn, chuẩn bị tìm thời gian về giặt, tuy bệnh viện có máy giặt sử dụng được, nhưng Ngụy Hạ không bao giờ để Quý Lam Hạo dùng loại máy giặt công cộng này, cô chỉ mặc đồ bệnh, nên cô muốn quản lý quần áo thay của Quý Lam Hạo.

Trang Nhược Lan đi đến bên giường bệnh, nhìn kỹ thì thấy khí sắc của Ngụy Hạ đã tốt hơn nhiều: "Chừng nào cậu có thể xuất viện?"

Cô ấy hỏi Ngụy Hạ, nhưng người trả lời chính là Quý Lam Hạo, điểm này nàng rõ hơn Ngụy Hạ nhiều: "Bác sĩ nói tuần này có thể xuất viện, ngày mốt quay lại gỡ thạch cao."

Ngụy Hạ đã nằm viện vài ngày, cô là người cuồng công việc, hơn nữa cực kỳ chú ý chất lượng sinh hoạt, Quý Lam Hạo chăm sóc cô, trong lúc nằm viện ngoại trừ chuyện khẩn cấp thì hầu như Ngụy Hạ không có cơ hội đụng đến bút điện, Trang Nhược Lan nghe cô sắp xuất viện thì vui mừng cho cô: "Lần này vất vả rồi."

Vất vả sao?

Ngụy Hạ lập tức không thừa nhận mình được hầu hạ đến nỗi có hơi tiếc việc xuất viện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro