Chương 18 : Ám sát Tại nhà Tỉnh Đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




- Chị Momo...chị có thể tháo mặt nạ ra cho em nhìn chị được ko? Đã lâu em ko được nhìn thấy chị - Đó là giọng nói phát ra từ phía 1 cô gái. Mái tóc uốn xoăn màu vàng xoã dài ngang lưng và ko ai khác đó chính là Đa Hiền

Đa Hiền yêu Tỉnh Đào từ lâu rồi nhưng chị chưa 1 lần đáp trả lại tình cảm của nhỏ nhưng nhỏ vẫn quyết tâm theo đuổi chị bằng được.

- Cô đến đây làm gì mau về đi - Tỉnh Đào lạnh lùng xua đuổi. Chị ko chấp nhận tình cảm của nhỏ vì nhỏ có quá nhiều tham vọng khác nhau và hơn nữa nhỏ lại là em của Thạc Trân - người đã đâm 1 nhát dao vào tim Nhã Nghiên để đến giờ Nhã Nghiên vẫn đang bị tổn thương nặng nề vì cái ngày ấy

- Chị Momo...chị biết em nhớ chị lắm ko? Em yêu chị lắm ko? Sao chị cứ phải xa lánh em thế, em làm gì sai sao chị nói đi - Đa Hiền hét lên

- Cô để tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa đây tôi ko yêu cô nên cô đừng làm phiền. Về đi - Tỉnh Đào hơi giận dữ và có chút to tiếng so với bản chất lạnh lùng của chị. Chị quay lưng vào trong nhà và ra lệnh cho vệ sĩ đóng cổng

- Đừng bao giờ đến đây tìm tôi nữa - Tỉnh Đào bước được vài bước và nói vọng lại

Đa Hiền buồn bã đứng ngoài 1 mình nhìn vào trong. Tỉnh Đào ở kia...gần nhỏ lắm nhưng sao khoảng cách cho nhỏ và chị lại xa đến thế...như ko bao giờ chạm vào nhau

Cùng lúc đó...Nhã Nghiên đi tới. Tay có xách thêm vài túi hoa quả và thức ăn nhẹ

- Đa Hiền..bạn làm gì ở đây thế này?

- Tôi làm gì liên quan bạn sao? Thế bạn làm gì ở đây? - Đa Hiền kênh kiệu hỏi lại

- Mình đến chơi với chị mình

- Chị....à ừ thôi tôi về đây - Đa Hiền như nhớ ra điều gì đó " À phải rồi...anh hai có nói Momo tên thật là Tỉnh Đào chị gái của Nhã Nghiên.... Chị cứ như vậy thì con em của chị càng khổ hơn. Chị nhớ em đấy. Nhớ em là Kim Đa Hiền chưa bao giờ chịu bỏ qua cho ai. Lâm Nhã Nghiên...cứ đợi đấy..chị mày làm tao tổn thương tao cho mày tổn thương gấp 10 lần - Đa Hiền đứng lẩm bẩm 1 mình. Gương mặt xinh đẹp mà lòng dạ xấu xa... rồi nhỏ hất tóc ra phía sau rồi leo lên ô tô phóng đi

Vào bên trong...Tỉnh Đào nhìn thấy cô em gái yêu quý của mình liền nở nụ cười dành riêng cho Nhã Nghiên. Một nụ cười chỉ xuất hiện khi ở riêng với Nhã Nghiên.

Nhã Nghiên nhìn Tỉnh Đào và cười lại...mặt chị giờ đã đỡ hơn nhiều rồi ko còn chảy máu như mấy hôm trước nữa

- Chị...em mua hoa quả chị thích nè.

- Nayeon...mắt em...- Tỉnh Đào nghi hoặc nhìn vào mắt Nhã Nghiên. Mắt cô đỏ đỏ...đó chính là dấu hiệu của khóc.

- Mắt em sao chị...em có thấy gì đâu? hơ hơ - Nhã Nghiên vuốt vuốt mắt và nhấp nháy. Cười trừ để tránh chị " giáo huấn " thêm về việc khóc

Chả là vừa rồi Nhã Nghiên đi mua hoa quả ở siêu thị bất ngờ gặp Thạc Trân đang chơi bôling cùng 1 em xinh tươi ăn mặc sexy lại còn ôm hôn nhau nữa nên cô hơi chạnh lòng...và cô khóc 1 lúc

- Nayeon ...em khóc

- Đâu đâu có anh...em...à bụi bay vào mắt thôi chị hiihi ngoài kia gió to quá - Nhã Nghiên cười trừ, tay chỉ ra ngoài

- Gió to...chị đâu thấy...em đừng hòng dối chị. Chị đã bảo em bao lần rồi chị ko cho phép em khóc vì bất kì chuyện gì. Em hiểu ý nghĩ của cái tên Nayeon chứ? Em cũng biết vì sao chị mới gọi em như vậy. Nếu lần sau em mà khóc thì đừng để cho chị nhìn thấy

- Nhưng chị....

- Nói...

- Thế thì bao giờ em mới có thể khóc để chị biết.

- Việc này thì....

- Thì sao chị?

- Đến khi nào em có bạn trai hết lòng yêu thương em hơn chị - Thiên Kỳ nói đại ra

- Thế chứ gì, được chị chờ em đấy - Nhã Nghiên nói rồi cười

- À mà achị. Sao vừa rồi em thấy Đa Hiền đứng trước cổng nhà chị vậy? Hai người có quen nhau sao?

- Ừ chỉ hơi biết nhau thôi

- Đa Hiền học chung lớp với em đó chị

- Ừ kệ.

Thiên Kỳ nói rồi kéo Thiên Anh vào nhà bếp để hai anh em tự chế thức ăn

- Hay chị Đào nè. Em chuyển qua đây sống với chị cho vui nhé. Chứ ở mình em chán lắm - Nhã Nghiên vừa nấu canh vừa nói. Tỉnh Đào đứng cạnh phụ

- Thôi...em cứ sống đó đi thỉnh thoảng chị vẫn ghé mà

- Nhưng...

- Nghe chị...

Thật sự Tỉnh Đào cũng rất muốn được sống và tự tay chăm sóc người em gái của mình nhưng tối nào chị cũng đi họp bang và dây dưa vào mấy chuyện giang hồ ( bang của chị chỉ hoạt động về đêm là chủ yếu thôi mà còn ban ngày hầu như ko có ). Chị chỉ sợ Nhã Nghiên lo lắng và ngăn cản chị bởi vì cô nhóc rất sợ chị làm dân giang hồ, sợ chị gặp nguy hiểm bởi giang hồ chỉ toàn đâm chém nhau ko tốt 1 tẹo nào. Nếu cô biết chị là trùm cả 1 bang lớn thì cô sẽ bất ngờ biết nhường nào.

- Vâng...- Nhã Nghiên tiếp tục đun nấu, có 1 cảm giác hụt hẫng chạy xẹt qua người cô nhưng cô ko muốn buồn trước mặt chị gIá. Cô phải học tập chị gái lạnh lùng chăng? Hay cứ sống theo cách vô tư của cô?????

________

Tối...

Màn đêm luôn đi kèm với màu đen tối của bầu trời. Khi những vì tinh tú lên cao cùng với ánh trăng sáng thay thế mặt trời. Bầu trời thật yên tĩnh nhưng dưới thế gian lại ồn ào biết nhường nào

Nhã Nghiên ra về. Lúc này đồng hồ điểm 21p.m

Tỉnh Đào đợi em gái khuất bóng sau cánh cửa. Chị lập tức trở thành 1 người hoàn toàn khác, 1 người của thế giới bóng đêm với chiếc mặt nạ nửa bên làm chị cảm thấy khó chịu nhưng lại tăng phần bí ẩn cho chị. Với chiếc quần jean và áo da, đôi bao tay đen hình đầu lâu xương chéo. Chị đến bang...Bạch Long của mình

Tỉnh Đào vừa đi được 1 lúc thì có vài chiếc xe khác màu đen trắng phía sau cứ bám theo. Chị biết có điều chẳng lành sắp diễn ra nên chị sẽ thử chúng xem chúng muốn mạo hiểm đến đâu.

Tỉnh Đào lái xe với tốc độ nhanh như tên lửa. Mấy chiếc xe phía sau cũng phóng nhanh theo. Tỉnh Đào tập trung vào lái cứ lượn hết đường này đến đường kia. Thỉnh thoảng chị mới nhìn qua gương chiếu hậu để theo dõi mấy chiếc xe phía sau mình thế nào...

- Chết rồi, điện thoại mình đâu rồi...ở vừa đây mà...à để quên ở nhà chị hai rồi...quay lại lấy vậy - Nhã Nghiên lảm nhảm 1 lúc rồi quay lại nhà Thiên Kỳ

Đến nơi...biệt thự của Tỉnh Đào chỉ toàn 1 màu đen tối tăm là chủ yếu pha thêm vài chiếc đèn to bên ngoài nên có thêm cả màu đỏ và vàng

- Sao tối vậy...chẳng lẽ chị hai ngủ rồi sao. Vẫn sớm mà

Nhã Nghiên thấy đám vệ sĩ canh cổng nhà chị liền hỏi

- Các anh cho em hỏi chị hai em đâu rồi. Chị ngủ chưa?

- Cậu chủ đã ngủ rồi. Có gì sáng mai cô chủ hãng đến - 1 tên nói

- Nhưng điện thoại em để quên ở đây. Có thể cho em vào trong lấy ko?

- Nhưng mà....

- Sao ạ...

- Vâng...cô chủ vào đi

Hai tên vệ sĩ mở cổng cho Nhã Nghiên vào. Nhã Nghiên tươi cười cảm ơn rồi vào bên trong

Tìm mãi mới thấy điện thoại của mình còn để trên bàn ăn . Căn phòng của Tỉnh Đào tối om. cô ngỡ chị đã ngủ lên ko muốn làm phiền đến anh thế là cô lặng lẽ ra về

- Mẹ kiếp lại là người của con Jungyeon - Tỉnh Đào đập mạnh tay vào vô lăng và chửi thề. Ánh mắt chị tràn ngập sự thù hận.

Tỉnh Đào nhận ra đó là người của Jungyeon vì biết tổ chức Hắc Long do Trịnh Nghiên đứng đầu luôn luôn đi xe màu đen trắng và có cửa kính sọc thành hình con bọ cạp....

Mấy chiếc xe phía sau lao nhanh đuổi kịp xe chị. Tỉnh Đào hơi quay mặt ra ngoài cửa xe. Lũ kia thì cứ cầm côn phớ phang mạnh vào cửa kính xe của Tỉnh Đào

Tỉnh Đào chỉ đi tay ko và có 1 mình nên chắc chắn muốn đánh lại chúng thì sẽ thua trăm phần trăm, bọn chúng có vũ khí và đông người nên chị quyết định lái xe nhanh đến bang rồi tính sau

Xe Tỉnh Đào cứ lao vun vút trong bóng tối như siêu nhân với vận tốc kinh khủng và mấy xe phía sau đột nhiên dừng lại và quay đầu xe về phía bang Mãnh Long

Tại bang Mãnh Long...

- Tụi mày làm tốt lắm ! - Tiếng Thạc Trân ranh mãnh vang lên nhìn vào mặt mấy thằng đàn em

- Ko uổng công tao thiết kế mãi mới được mấy chiếc xe giống của con Jungyeon...haha. Bây giờ Momo còn thù con Jungyeon hơn...hhaaa - Thạc Trân cười man rợ và cộng thêm tất cả sự hưởng ứng của đàn em lên tiếng cười càng man rợ hơn

- Anh hai. Anh làm gì chị Momo - Đa Hiền ở trong nghe thấy Thạc Trân nhắc đến tên người nhỏ yêu nên vội chạy ra xem sao

- Anh làm gì đâu em. - Thạc Trân vẫn cười

- Anh đừng làm gì chị Momo đấy ko thì em ko tha cho anh đâu - Đa Hiền nói rồi ngồi xuống như 1 đàn chị

- Chị Momo...xe chị bị sao thế này

- Chị bị thương ko?

- Chị sao thế ?

....

Tỉnh Đào vừa lái xe đến bang thì đám đàn em xúm lại hỏi thăm vì nhìn thấy chiếc xe vỡ cả kính và xước sát hết của chị

- Lại là con Jungyeon, muốn ám sát tao - Tỉnh Đào nói phẫn nộ

- Lại là bọn chúng....- Mấy tên đàn em bắt đầu nhốn nháo hết cả lên

--------------------------------------------------

Hôm qua thất tịch mọi người có ai ở cùng không tui thì vẫn cudon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro