8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lụa ngủ tới khi mặt trời đổ bóng mới dậy. Chiều tà nhuốm đỏ cả một khoảng trời. Nắng không còn gắt như hồi ban trưa, nhưng từng sợi nắng vẫn le lói qua những đường chân mây, hòng chiếu xuống thế gian màu sắc tươi tắn của sức sống tràn đầy. Lụa đứng ở cửa nhà, vừa che miệng ngáp ngủ vừa lơ mơ nhìn về phía cổng. Em hơi giật mình khi thấy có hai người đàn ông cao to cường tráng canh giữ ở hai bên cổng. Liếc mắt quan sát xung quanh, ở cuối hành lang cũng có một người, ở đầu hành lanh cũng có một người, lại thêm hai người đứng ở đằng sau nhà. Thế là cả một ngôi nhà ngói đỏ ba gian cùng cái sân nhà không lớn mà đã có cả thảy sáu anh con trai canh giữ.
Lụa buồn chán đi vào trong nhà, nằm bò trên bàn.
Ông Chiến đúng lúc bước vào, trông thấy dáng vẻ buồn chán của em. Ông khẽ cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Lụa, hỏi: "Em mới dậy đấy à?"
Lụa gật gật đầu.
Ông Chiến xoa đầu Lụa, cẩn thận vén hai hàng tóc mai loà xoà của em ra đằng sau tai cho gọn.
"Sao nom em buồn thế? Em ở trong này chán lắm hả?"
Lụa vẫn không đáp, cũng chẳng lắc, chẳng gật.
Ông Chiến nằm áp mặt xuống bàn, đối diện với đôi ô cửa sổ tâm hồn trong vắt như hồ nước lặng của Lụa. Ông đưa tay áp lên gò má Lụa, mỉm cười bảo: "Em đỡ ốm rồi này."
Lụa cọ cọ má vào tay ông Chiến, em tiếp tục nghe thấy ông nói: "Nào Lụa khỏi hẳn thì ông dẫn Lụa đi chơi nha!"
Đôi mắt ảm đạm của Lụa tức thì sáng ngời, như có ai ném sao vào mặt hồ phẳng lặng. Em nói như reo lên: "Thật ạ?"
Ông Chiến nhích người lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mềm của em.
"Thật. Ông đã bao giờ nói dối em chưa?"
Lụa vui sướng ôm chầm lấy cổ ông Chiến. Em thích thú lặp đi lặp lại: "Đi chơi, đi chơi, đi chơi."
Em hôn rải rác lên môi, lên má, lên cằm của ông Chiến.
"Em yêu ông nhất."
Ông Chiến giả bộ giận dỗi: "Ông đưa Lụa đi chơi thì Lụa mới yêu ông đúng không? Sao bình thường chả thấy Lụa nói yêu ông như thế này?"
Lụa bối rối: "Đâu có, em có nói mà."
Ông Chiến hỏi vặn Lụa: "Thật không?"
"Thật mà..aa!" Lụa nũng nịu kéo dài miệng.
Ông Chiến cười khì khì vòng tay qua ôm eo Lụa.
"Ông biết cách này để Lụa khỏi ốm nhanh này!" Ông Chiến thần thần bí bí nói.
Lụa tò mò: "Cách gì vậy ạ?"
Ông Chiến cười tủm tỉm, "Lụa muốn biết lắm sao?"
Lụa gật đầu như gà mổ thóc, em ngoan ngoãn đáp: "Dạ muốn."
Ông Chiến vói tay vào trong áo của em, lần sờ làn da lưng trơn nhẵn mềm mại. Xúc cảm xa lạ lại thân thuộc ập đến, Lụa chưa quen, hơi uốn éo thân mình hòng tránh khỏi bàn tay hư đốn của ông. Ông Chiến cắn lên đầu vú Lụa qua lớp áo mỏng. Lụa khó nhịn kêu "ưm" một tiếng.
Ánh mắt ông Chiến nhìn Lụa như con sói đói nhìn mồi. Lúc này ông mới lộ rõ bản chất hạ lưu vô sỉ của bản thân: "Giờ ông với Lụa vận động một chút, cho ra mồ hôi là sẽ khoẻ ngay ấy mà!"
Lụa ngây thơ, em vẫn chưa hiểu rõ sự tình.
"Ý là mình chạy bộ ấy ạ?" Em hỏi.
Ông Chiến tự dưng đứng dậy, bế bổng em lên. Lụa vội vòng tay ôm lấy cổ ông. Chỉ nghe thấy ông vừa đi vừa nói: "Lụa ngốc quá! Chạy bộ ra mồ hôi có chút xíu à. Thế thì bao giờ mới khỏi được bệnh? Để ông dẫn em đi cưỡi ngựa, cưỡi ngựa mất sức, mình mới ra mồ hôi nhiều chứ!"
Lụa vui lắm! Lâu rồi em chưa được nhìn thấy đồng cỏ xanh mướt mắt cùng những chú ngựa với những thớ cơ chắc khoẻ. Em vội bảo: "Thế thì ông để em xuống đi. Để em đi thay quần áo đã."
Ông Chiến đặt Lụa lên giường, vừa cười khà khà một cách đê tiện vừa nói: "Em cứ nằm yên đấy. Để ông thay quần áo cho em."
Lụa ngoan ngoãn nằm yên. Ông Chiến nhanh chóng cởi từng chiếc cúc áo của em. Ông tụt quần em xuống, để lộ ra thân thể trắng nõn nà, xinh đẹp như đoá hoa đang thời kì nở rộ. Nhịp thở của ông Chiến nặng nề hơn, khoé môi cong lên hết cỡ.
Ở ngoài cửa, có bàn tay thô kệch thò vào, đem cánh cửa chính khép lại. Ánh sáng từ cửa sổ nằm bên hông trái gian nhà chỉ có thể khiến cho người ta nhìn thấy nhau. Ánh đỏ khiến không gian thêm phần lờ mờ, đậm sắc ái tình.
Ông Chiến cúi đầu xuống, tách hai trái đào thơm ngon mọng nước ra hai bên, để trông thấy rõ lối vào mềm mại với những nếp uốn hồng hào mê người. Lụa hoang mang khép chân, lại bị ông Chiến không chút lưu tình banh hai chân em ra. Em ngờ nghệch hỏi gã đàn ông đang bị quỷ tà dâm lấn chiếm tâm hồn kia: "Ông... Ông làm cái gì thế?"
Ông Chiến hơi ngẩng đầu, cặp mắt sắc nhìn chằm chằm em. Bóng tối cuồn cuộn nơi đáy mắt ông, căn phòng nửa tối nửa sáng, khoé môi cong lên trông kì dị khôn tả từ góc nhìn của Lụa. Tim Lụa đập thình thịch, không phải do thích, mà là do sợ.
Ông Chiến chẳng nói chẳng rằng, ông vục đầu vào lối vào mềm mại kia, liếm láp hăng say. Lụa hoảng hốt đặt tay lên đầu ông Chiến, luôn miệng khuyên can: "Ông, đừng mà... ưmm... đừng, bẩn lắm! Á..."
Khoái cảm ập tới như nước sông dâng, nhấn chìm Lụa trong biển cả dục vọng. Đầu lưỡi ông Chiến tham lam lách vào trong nơi tế nhị của lụa, tinh ranh đóng giả dương vật đàn ông mà thò ra thụt vào, nghịch ngợm, liếm một vòng tròn quanh nếp uốn rồi lại đâm thẳng vào trong.
Lụa vừa khóc vừa cong người ôm ghì đầu ông Chiến, "Ông, ông ơi!"
Tay ông Chiến cũng không rảnh rỗi. Bàn tay thô ráp tuốt dương vật nhỏ nhắn hồng hào kia. Dương vật cậu trai đầu tiên còn ngại ngùng, e ấp chẳng dám thể hiện bản thân. Một lát sau đã hừng hực khí thế, lớn nhanh như thổi trong lòng bàn tay ông Chiến. Ông Chiến vừa hì hục liếm láp, vừa không ngơi tay tuốt dương vật cậu trai, lại nghịch ngợm trêu chọc hai trái lạ nơi gốc rễ. Thấy dương vật cậu trai oai phong dựng thẳng, ông Chiến liền há miệng ngậm lấy. Lụa đã buông đầu ông từ lâu. Ánh mắt em mê man, em nằm ngửa trên giường, tay bấu chặt tấm trải giường, chân co quắp, đầu ngón chân, khớp ngón tay trắng bệch. Em đang bị sóng tình đánh cho ngã bổ ngửa trên biển lớn dục vọng. Ông Chiến là một tay già dặn kinh nghiệm trong chuyện tình ái, ông ta vớt em từ dưới biển, đưa em lên trên tận chín tầng mây.
Một tay ông Chiến khéo léo vân vê hai trái tròn tròn, một tay ông chen lên nắm chặt lấy tay Lụa.
Lụa không kìm được những tiếng ngân nga trong cổ họng. Căn phòng nửa sáng nửa tối bị tiếng liếm láp, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, bị những âm thanh dâm đãng của tình dục ken đầy ứ ự.
Lụa đang sung sướng đến nhũn cả thân, ông Chiến bỗng bật người ngồi dậy. Dương vật Lụa thấm đẫm nước miếng của ông Chiến, bóng loáng dựng đứng. Lụa ngơ ngác bị ông Chiến kéo dậy. Trong lúc em vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông Chiến đã dùng ngón tay bịt kín lỗ niệu đạo của em. Dương vật của Lụa truyền tới nơi đại não tiếng kêu gào thảm thiết. Lụa hoảng hốt nắm chặt cổ tay ông Chiến, em khẩn khoản: "Kìa ông, ông cho em bắn."
Ông Chiến thở dốc, mặt ông ta đỏ lựng như vừa mới uống rượu xong.
Ừ, ông ta đang say!
Ông Chiến cười tươi, Lụa nghe thấy ông nói bằng giọng khàn khàn: "Em hôn ông đi! Rồi ông cho em bắn."
Lụa đâu có chịu được nữa. Em rướn người tới ngậm lấy cánh môi dầy của gã đàn ông. Gã đàn ông nhiệt tình đáp lại em. Ông ta đạt được sở nguyện, rốt cuộc cũng chịu rút ngón tay về. Tay ông vừa rút về, Lụa đã ngay lập tức bắn tinh. Từng dòng tinh dịch phun lên trong lúc hai cánh môi vẫn đang hoà quyện. Tinh dịch khiến bụng dưới của Lụa với ông Chiến ướt đẫm. Lụa ngửa đầu về đằng sau. Em lử lả, thở dốc. Lại khoái trá khi đã giải thoát bản thân khỏi cơn hứng tình.
Ông Chiến cắn lên vành tai non mềm của Lụa. Ông thì thầm bên tai em: "Thích không?"
Lụa bật cười, "Thích." Em khẳng định.
Ông Chiến dán sát môi vào vành tai của em mà nói: "Lụa hài lòng với ông như vậy, thích những gì ông làm cho em như vậy. Thế giờ ông sẽ được thưởng gì nào?"
Khi ông Chiến nói, có luồng nhiệt phả vào tai Lụa, ngưa ngứa. Sau khi lên đỉnh, Lụa vẫn chưa câu hết được ba hồn bảy vía của bản thân trở lại. Đôi mắt long lanh của em như bị làn sương mờ của nhục dục che phủ. Em mềm mại đáp lời ông Chiến: "Để em sờ cho ông."
Ông Chiến cười tủm tỉm: "Ông không cần em sờ. Ông đã nói rồi, để ông dẫn em đi cưỡi ngựa."
Tới lúc Lụa ngồi trên người ông Chiến, dương vật to lớn của ông ta vùi trong người em. Lụa bị ông ta liên tiếp thúc hông, cả người nhộn nhạo, mắt như muốn hoa lên theo mỗi nhịp lên xuống dồn dập kia, em mới hiểu được ý nghĩa của từ "cưỡi ngựa" mà gã đàn ông nói.
Cái lão dâm dục này khốn nạn thật chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro