Untitled Part 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn vừa rọi tới, một miếng vải thô bị lồi lên ở giữa bày ra trước mắt Lụa. Có lẽ có cái gì đó ở dưới tấm vải chăng? Lụa nghĩ thầm. Không nén nổi tò mò, Lụa lật tấm vải lên. Hoá ra dưới tấm vải là một cái nắp đậy bằng gỗ lớn. Lụa nâng nắp đậy để sang một bên, em đưa cây đèn xuống phía dưới. Ánh mắt tò mò của em đảo quanh, dưới đây có lẽ là một căn hầm. Đứng ở phía trên, Lụa chỉ có thể nhìn thấy được một khoảng đất màu da cam.
Lụa không nén được lòng tò mò, trời vẫn đang mưa tầm tã, em rướn người xuống sâu hơn để quan sát phía dưới. Cũng vì rướn người quá sâu, Lụa bị trượt chân, lăn thẳng xuống dưới đó. May mà Lụa vẫn luôn cầm chặt cái đèn dầu trong tay cho nên ngọn đèn vẫn chưa bị tắt. Lụa đưa đèn dầu lên cao, đảo mắt quan sát căn hầm. Hai bên thành hầm được lát gạch đá xanh, nền đất cũng được san bằng.
Đi lần vào bên trong, Lụa hoảng hốt, suýt đánh rơi cây đèn xuống đất. Em thấy một cô gái ngồi bên cạnh cây đèn lớn gấp đôi cây em đang cầm trên tay. Cô gái ngồi trên cái ghế dựa bằng đá, đầu gục xuống, hai chân dạng ra hai bên, mỗi chân đạp lên một cái cong lớn, miệng bị bịt kín bởi nhựa cây.
Lụa ngã ngồi xuống nền đất. Sự tình trước mặt là sao đây? Cô gái này còn sống hay đã chết? Tại sao trong vườn trúc nhà chú Chiến lại có người con gái bị đối xử tàn nhẫn như thế này? Bao nhiêu câu hỏi chạy vòng vòng trong đầu Lụa.
Khi Lụa đang chưa hết ngạc nhiên, ngồi dưới đất trợn tròn mắt nhìn cô gái kia, em bỗng nghe thấy có tiếng "phịch" vang lên. Hình như có người nhảy xuống căn hầm này.
Lụa sợ hãi nắm chắc cây đèn ở trong tay. Mắt hết nhìn về đằng sau lại ngó về đằng trước. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, dáng người to lớn xuất hiện trong tầm mắt Lụa.
Lụa hoảng hồn kêu á một tiếng. Người kia đứng trước mặt em, mặt người ta đỏ ửng, gân xanh trên thái dương nổi hết cả lên, xem ra là tức giận lắm!
"Chú!" Lụa lỡ miệng.
Ông Chiến đi tới nắm tay Lụa, kéo Lụa đi về phía miệng hầm. Lụa vẫn chưa thôi hãi hùng, cứ mặc kệ ông ta kéo đi như thế. Ông Chiến thả tay Lụa. Ông rướn người, bật chân nhảy lên trên một cách dễ dàng. Xong xuôi, ông chìa tay về phía Lụa, thấy Lụa còn chần chờ, ông nhẹ giọng mắng: "Còn không mau lên?"
Lụa nhận mệnh, nắm lấy tay ông Chiến. Ông Chiến kéo Lụa lên, ông ta thở hắt ra, bảo: "Về nhà thôi!"
Ông ta nắm tay Lụa, muốn đưa em về lại chốn dừng chân khi trước. Lụa lại đứng chôn chân tại chỗ. Nhớ tới việc ông Chiến là người gốc Hạ, em bắt đầu lờ mờ hiểu ra mọi sự.
Lụa vẫn cầm cây đèn trên tay, em lí nhí: "Tôi muốn về nhà."
Mưa đã tạnh từ hồi nãy. Trong không khí thoang thoảng mùi đất ẩm sau mưa, mùi trúc non cùng mùi hương dịu nhẹ.
Ông Chiến quay đầu nhìn Lụa, "Ừ, chúng ta về nhà."
Lụa cố ngăn tiếng nức nở, em ngắc ngứ: "Tôi, tôi muốn về nhà của tôi."
Qua sự việc vừa nãy, Lụa bắt đầu thấy sợ ông Chiến. Hình ảnh cô gái ngồi trên trên cái ghế dựa trong ánh đèn le lói có lẽ sẽ trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng Lụa mãi mãi về sau.
Khi chân đã đặt trên nền đất, sống lưng Lụa vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Ông Chiến mỉm cười, dưới ánh đèn, nụ cười của ông trông có phần ghê rợn.
"Ngoan, đừng nghịch nữa. Nhà của chú cũng là nhà của em. Chúng ta đi về thôi!"
Lụa ngơ người, chân tay em run lẩy bẩy, nước mắt không khống chế được mà tứa ra. Ông Chiến kéo em đi về phía trước. Dọc đường đi, hoà cùng tiếng thân trúc cọ vào nhau là tiếng nức nở của cậu trai trẻ, nghe chua xót, thê lương đến lạ lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro