CHương 3 - Tinh Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại não Tinh Trạch tạm thời ngưng hoạt động một lúc. Hắn nghĩ quán cafe là trong mơ nên dù trong mơ có trải qua thời gian lâu như thế mà bên ngoài mới ba mươi phút nhưng trên tay lại có đồ trong mơ hắn cầm. Chuyện này là sao? Hắn nhớ hắn ở quán cafe rất lâu, ít nhiều cũng tầm một hai giờ không tính thời gian ngủ nhưng Lâm ca nói từ lúc Tiểu Ngôn gọi điện cho mình tới giờ mới ba mươi phút. Ba mươi phút, xe chạy từ sân bay tới khách sạn này cần hai mươi phút, hắn làm sao chạy tới đây được? Còn nữa, vì sao trên người hắn có mùi chanh? Tinh Trạch nhìn về phía cửa kính khách sạn lờ mờ nhìn thấy bản thân. Được phản chiếu là một hắn mặt mày hồng hào, tóc tai gọn gàng, quần áo lịch sự đang ôm hộp đen. Đúng là nhìn qua cứ như vừa từ kì nghỉ về ấy.

"Lâm ca. Em nghĩ mình có vấn đề." Tinh Trạch nghiêm túc nhìn đại diện của mình. Hắn có khi bị hoang tưởng hay mất trí gì đó rồi.

Hiển nhiên Lâm ca bị vẻ mặt này của hắn làm cho hoảng hồn, nhìn xung quanh không có mấy ai liền nói hắn im lặng sau đó đến lễ tân xác nhận phòng rồi đưa hắn lên phòng. Vừa vào phòng Lâm ca liền để hắn ngồi xuống rồi tìm chỗ rót cho hắn ly nước, xong xuôi mới ngồi đối diện hắn, vẻ mặt như lâm đại địch. Nghệ sĩ này của hắn(LC) biết co biết giãn, có tài có sắc phải nói là một nghệ sĩ điển hình kiểu mẫu không cần tốn sức dẫn dắt bao nhiêu. Trước giờ chưa có tin đồn xấu, dù là tin đồn xấu cũng là để kéo nhiệt sau đó liền được đính chính, hắn(TT) lại nổi thêm một lần. Bây giờ hắn(TT) lại nghiêm túc nói mình có vấn đề Lâm ca, hắn (LC) còn không kinh nghi sao?

"Em từ từ nói." Làm ca sợ làm hắn hoảng liền dịu dàng nhất hỏi.

"Em nghĩ mình có khi mắc chứng hay quên hay hoang tưởng gì đó rồi." Tinh Trạch mím môi nói.

"Em kể cho anh nghe rõ ràng chút." Lâm ca hít một hơi, sẵn sàng đón nhận kích thích.

"Lúc em trốn fan chạy lung tung ấy, khi mà phát hiện mình chạy thoát rồi liền thấy mình ở trong một quán cafe được bày trí rất đẹp, ở ngay mặt tiền sát đường, bên trong còn mùi chanh với nhạc piano em chưa nghe bao giờ nữa. Chủ quán là một cô gái nhuộm tóc trắng đeo lens tím trông cực kì xinh đẹp, dù là tiểu hoa hay đại hoa cũng không đẹp bằng cô ấy đâu. Em ở bên trong đó không hiểu sao lại ngồi ở bàn cạnh cửa thủy tinh ngắm người qua đường khoảng gần ba mươi phút, chủ quán cho em một ly sữa chocolate rồi em ngủ quên. Sau đó em tỉnh lại, ăn một bữa cơm, lại ngẩn người tầm một giờ ở đấy. Lúc đi chủ quán còn đưa em hộp đen này nói em mặc trong ca khúc áp chót của concert sắp tới." Tinh Trạch xắp xếp từ ngữ rồi nói liền mạch. "Anh nói có phải em bị làm sao không? Nếu không em ở đó lâu như thế sao chỉ qua ba mươi phút, còn ở đó đến không phòng bị gì nữa!"

"Chắc là không có vấn đề gì đâu." Lâm ca nghe xong có chút trầm ngâm suy nghĩ, nghĩ đến cái gì đó lại mím môi cuối cùng hạ quyết định nói cho hắn nghe. "Em nói chủ quán tóc trắng mắt tím nhìn cực đẹp, vậy tên quán là gì?"

"Để em nghĩ xem..." Tinh Trạch mơ hồ nghĩ lại rồi nói. "Tiệm tiếp đón những ngôi sao lưu lạc."

"Vậy thì đúng rồi." Lâm ca nghe xong cái tên này liền thở phào một hơi. Sau đó mừng rỡ nói. "Anh kể em nè."

"Ừ?" Tinh Trạch không hiểu rốt cuộc đại diện nhà mình bị gì mà nghe câu chuyện hoang đường của hắn xong lại vui vẻ đến thế.

"Anh nghe khá nhiều người mơ hồ nhắc tới cái tiệm này rồi, bọn họ đều nói người gặp được tiệm này sau đó liền nhận được một món quà quý giá vô ngần. Nhưng mà cái tiệm này khá kì lạ, thời gian bên trong dù qua bao lâu thì bên ngoài mới ba mươi phút, hơn nữa tiệm đó không chỉ là tiệm cafe, có lúc là nhà hàng Tây, lúc là tiệm cơm, khi là tạp hóa, khi lại là xe hàng ăn vặt. Nói chung đó là một cái tiệm rất thần kì nhưng món quà của tiệm đó đều không thể không khiến người ta bất ngờ. Ảnh đế Giang cũng vào tiệm đó một lần sau đấy được tặng cho kịch bản bộ 'Phỉ Thúy' đấy! Trời ơi, sao em có thể may mắn như thế hả?!" Lâm ca càng nói càng kích động, sau đó hai mắt sáng quắc nhìn Tinh Trạch. "Nói xem, em được tiệm đó tặng cho thứ gì?"

Tinh Trạch có chút không ngờ, não 'đông' một tiếng lần nữa ngưng hoạt động. Ảnh đế Giang Hoài là ảnh đế có lượng fan đông đảo vô cùng, nhân khí cao, cũng có quốc dân độ, tính tình tốt, ít tin xấu, ít xào cp là một tiền bối được người trong vòng tôn trọng, người ngoài vòng tán thưởng. Vốn cũng chỉ là một tiểu sinh nhỏ nhoi, đột nhiên nhận được nam chính bộ điện ảnh dân quốc 'Phỉ Thúy' sau đó bạo hồng, dựa vào vai diễn lấy được cúp ảnh đế. Một đường thuận lợi cứ thế mở ra.

Không ngờ kịch bản tốt như thế lại là quà của 'tiệm tiếp đón những ngôi sao lưu lạc', Bạch Tiếu rõ ràng là một cô gái nhìn qua yếu đuối mềm mại không có thế lực gì nhưng lại có thể đem thứ như này ra làm quà ư? Tinh Trạch có chút không rõ, Bạch Tiếu thật bí ẩn, cảm giác đem lại cũng chỉ là dịu dàng ấm áp... Cái tiệm này nghe sao cứ như tiệm của thần tiên vậy?

"Tinh Trạch, làm sao thế?" Lâm ca nhìn nghệ sĩ nhà mình ngơ ngẩn liền nhắc một câu.

Cũng không có dị nghị gì, phải biết lầm đầu hắn nghe còn khịt mũi coi thường, coi đó là trò mê tín. Nhưng càng lâu sau lại nghe được phong phanh càng nhiều điều liên quan tới tiệm kia, tuy là mơ mơ hồ hồ nhưng Lâm ca hắn vẫn đoán được một hai. Không ngờ nghệ sĩ của mình lại đi vào được cái tiệm kia. Phải biết người đã vào đó một lần thì gần như không thể vào lần hai còn địa chỉ thì không ai biết cũng là trong lúc vô tình đi vào sau đó đi ra đã là một nơi khác quay đầu cũng không thấy tiệm kia ở phía sau. Nhiều người còn nghĩ mình mắc hoang tưởng. Nhưng đây chỉ là thông tin nội bộ, không nhiều người biết cũng ít người tin.

"Không sao. Không có gì." Tinh Trạch bị gọi liền hồi thần lại, nhìn hộp đen suy tư.

"Anh hỏi chú đấy, tiệm kia tặng em cái gì?" Lâm ca thấy người đã tỉnh liền cười hề hề sáp qua.

"Cái hộp này." Tinh Trạch đặt hộp trên tay xuống bàn, cũng không mở ra. "Bạch Tiếu nói đến lúc hát bài áp chót trong concert sắp tới rồi mới mở."

"Bạch Tiếu?" Lâm ca hồ nghi hỏi.

"Là chủ tiệm đó đấy. Lam ca anh nghĩ sao?" Tinh Trạch quay qua hội ý với đại diện của mình, vừa dứt lời liền trầm ngâm lại nói. "Hay anh thử liên lạc với người đã vào tiệm giúp em đi, em muốn hỏi ý kiến người ta chút."

"Cũng được, để lát anh hỏi cho chú." Lâm ca gật đầu nói, dù sao tiệm kia thần bí như vậy lỡ làm sai thì chi bằng không làm nhưng mà chờ concert sắp tới... Bây giờ Tinh Trạch còn là tiểu thịt tươi mới nổi, mở concert kiểu gì a. "Lịch trình ngày kia mới bắt đầu nên chú cứ nghỉ ngơi chút đi, anh đi hỏi người cho chú, tối anh gửi số cho."

Tinh Trạch gật đầu, Lam ca thấy vậy cũng ra ngoài cho nghệ sĩ nhà mình nghỉ ngơi thầm oán trách công ty. Cũng chỉ là không xào cp cho tiểu hoa đán kia cọ nhiệt thôi mà có cần ác vậy không... Tinh Trạch thấy người cũng đi rồi liền vào phòng kiếm quần áo đi tắm. Hắn không nghi ngờ đại diện của mình sẽ không chuẩn bị đồ cho hắn, công ty dù ác thì đại diện của hắn cũng không ác với hắn, hành lí không kịp mang thì đại diện sẽ chuẩn bị luôn đồ mới cho hắn. Tắm rửa xong Tinh Trạch cũng không thấy buồn ngủ nên lấy điện thoại ra, lên mạng. Hắn thử gõ tìm kiếm 'tiệm tiếp đón những ngôi sao lưu lạc' lại tìm được khá nhiều chỗ nhưng không có chỗ nào giống với hắn nghĩ cả. Dù Lam ca có nói nó không đơn thuần là tiệm cafe còn có loại khác nữa thì hắn cũng thấy không đúng, đây hẳn là do trực giác đi. Không tìm thấy thông tin hữu ích hắn lại ngồi dậy kiểm tra nhạc phổ cùng bài hát và luyện giọng một chút. Sau đó linh quang chợt lóe, Tinh Trạch vội vàng lấy giấy bút, cầm ghita bắt đầu gảy gảy rồi lại vẽ trên giấy lại gảy rồi sửa, bắt đầu chìm trong dòng linh cảm dịu dàng. Không biết qua bao lâu Tinh Trạch mới ngừng bút, không thể tin được nhìn nhạc phổ chi chít dấu vết sửa chữa mơ hồ lộ ra một bản nhạc hoàn chỉnh.

Hắn... Đang nghĩ tới không gian trong quán cùng chuyện ngày hôm nay thế mà lại có linh cảm còn một hơi viết ra bài hát gần hoàn chỉnh... Thật không thể tin được... Hắn làm sao viết ra hay thế? Tinh Trạch ngơ ngơ ngác nhìn điện thoại nhấp nháy liên tục rồi cầm lên mới phát hiện bây giờ đã mười giờ đêm... Lúc hắn đến khách sạn đại khái chín giờ sáng, qua lâu vậy rồi sao. Mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn của Lâm ca. Đại khái là nói với hắn Tiểu Ngôn được đón tới rồi, không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi nên Lâm ca đem người đi rồi, sáng mai sẽ đưa tới. Còn một số điện thoại là số của ảnh đế Giang, mấy người nghe đồn được vào tiệm đó đều không liên lạc được, trợ lí của ảnh đế nghe đến tiệm liền gửi số riêng của ảnh đế cho Lâm ca. Tinh Trạch chép miệng, đi rót một cốc nước uống một hơi rồi do dự giữa gọi hay không. Sau một hồi đắn đo hắn liền bấm số, gọi!

"Xin chào, cậu là Tinh Trạch?" Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng hơi gấp gáp hỏi.

"Vâng, xin chào tiền bối Giang, muộn như vậy còn làm phiền thật ngại quá." Tinh Trạch lễ phép chào hỏi.

"Không sao, dù sao bây giờ tôi khá rảnh." Giang ảnh đế ở bên kia mặt không đổi sắc cắt ngang cảnh quay còn không thấy có lỗi mà chạy biến nói. "Cậu gọi có chuyện gì không?"

"À, tôi nghe người đại diện của mình có nói tiền bối đã từng được 'tiệm tiếp đón những ngôi sao lưu lạc' tiếp đón đúng không?" Tinh Trạch có chút chần chờ hỏi.

"Đúng vậy, cậu có vấn đề gì sao?" Giang ảnh đế hơi nhíu mày hỏi, nhìn qua còn khá nôn nóng.

"Là chủ tiệm tặng tôi một món quà nhưng nói là chờ sau này hãy mở. Không biết..." Tinh Trạch ngập ngừng đôi chỗ, đủ để người ta hiểu ý hắn.

"Vậy thì sau này rồi mở, Bạch Tiếu sẽ không nói những thứ vô ích đâu." Giang Hoài ngừng một chút rồi hỏi. "Không biết Bạch Tiếu hiện giờ thế nào?"

"Cô ấy nhìn qua tràn ngập sức sống, thập phần dịu dàng ấm áp." Tinh Trạch không nhiều lời thuật lại.

"Sống tốt a..." Giang ảnh đế bên kia mỉm cười nhẹ nhõm nói. "A, tôi còn có việc, tắt máy trước nhé."

"Tiền bối bảo trọng." Tinh Trạch trả lời xong liền nghe thấy tiếng máy ngắt.

Hắn không hề cảm thấy gọi thẳng tên Bạch Tiếu thì có vấn đề gì giống như trước giờ gọi như thế mới đúng còn gọi người khác thẳng tên liền thấy không được lịch sự lắm. Nhưng mà hắn với cô cũng đâu có thân thiết? Cứ mỗi lần muốn gọi cô liền bật thốt ra là Bạch Tiếu không hề suy nghĩ.

Không để bản thân rối rắm quá lâu, Tinh Trạch quyết định sửa lại bài hát mới của mình, sửa nhạc điền từ hát thử. Hắn muốn đổi mv chính trong album mới!

Còn về phần quà kia Tinh Trạch quyết định nghe theo lời Giang ảnh đế không đụng vào, chờ sau này mửo concert rồi mặc nó áp chót. Chỉ là không biết bao giờ thì hắn có thể mở concert của mình được, lần này đắc tội công ty, sau này không biết có còn thuận lợi như vậy nữa hay không. Album lần này hắn nhất định phải làm cho thật tốt, tốt đến nỗi muốn áp cũng áp không nổi để rồi sớm ngày mở concert.

Ôm theo tâm tình háo hức Tinh Trạch chuyên tâm sửa lại bản nhạc, tranh thủ ngày mai để Lâm ca nói với công ty, dù gặp trắc trở hắn cũng nhất định phải sửa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro