Gọi Ông xã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Hinh bỗng dưng từ một người bình thường trở nên nổi vụt sau đoạn clip ngắn , cô lưu về máy xem đi xem lại , nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia ...còn có bộ đồ ngủ ...Mất hình tượng chết đi được !
Nhâm Tống Sinh mấy ngày liên tục tâm trạng cao hứng , buổi tối vừa ăn no xong cho nên kéo Ninh Hinh đi vận động làm nóng cơ thể một chút .
Chuyện nên làm đều cũng đã làm rồi ...nhắc đến phải nói , Nhâm Tống Sinh thật sự đang giữ khoảng cách rất tốt , sau lần trước ngã cầu thang ở quán rượu , mỗi lần xxx đều sử dụng áo mưa .
Áo mưa mùa nhiều đến mức chất thành đống !
Nhâm Tống Sinh vừa xoa thắt lưng cho Ninh Hinh vừa ngọt ngào dụ dỗ .
" Gọi ông xã một tiếng ngày mai đưa em đi mua thứ em thích !"
"..."
Ninh Hinh mím môi , nhất quyết không chịu gọi , Nhâm Tống Sinh lại tiếp tục nói
" Chúng ta sớm muộn cũng sẽ cưới nhau , em sẽ là vợ anh ...vợ yêu của anh ..."
Nụ hôn của Nhâm Tống Sinh bất thình lình đáp xuống tai cô , Ninh Hinh rùng mình một cái rụt cổ lại , bởi vì hai từ " Vợ yêu " mà má đỏ ửng .
" Em mệt lắm rồi , muốn đi ngủ !!!"
Nhâm Tống Sinh kéo quần áo của cô lại chỉnh tề , nhẹ nhàng hôn một cái lên mũi của cô nhóc
" Ngủ đi "
Ninh Hinh nắm lấy cổ tay anh , chớp chớp mắt hỏi
" Anh đi đâu ?"
Nhâm Tống Sinh xoay người lại , nhìn cô gái đang có mong muốn ngủ cùng anh , kìm lòng không được cho nên Nhâm Tống Sinh nằm xuống bên cạnh cô , dịu dàng ôm cô vào lòng
" Sao ? Không có ông xã không ngủ được à ?"
Ninh Hinh bó tay với độ mặt dày của Nhâm Tống Sinh , miễn cưỡng phụ họa
" Phải phải , ông xã ngủ ngon !"
Nhâm Tống Sinh cười trầm thấp , siết lấy cô chặt hơn , ép cô nói lại
" Gọi lại một tiếng cho anh nghe "
Ninh Hinh bị anh ép sát , môi nhỏ lại nhẹ nhàng phun ra
" Ông xã ~"
CMN !!! Nghĩ đến viễn cảnh sau này mỗi ngày cô nhóc của anh gọi anh bằng Ông xã , chồng ơi , anh hạnh phúc sắp pháp điên rồi !
***
Dường như chuyện mà Nhâm Tống Sinh đề cập về nhà Wiliam anh đã lén giải quyết xong , mấy ngày trước Nhâm Tống Sinh đi sớm lại về muộn , trên người mang theo súng , anh cùng với Trần Hạo Nhiên sáng sớm đã biến mất , tối muộn mới về biệt thự.
Nhâm Tống Sinh không dám mạo hiểm mà mang Ninh Hinh theo , càng sợ cô phải chứng kiến cảnh giết người đầy kinh khủng kia .
Không có Ninh Hinh anh cũng sẽ không sợ cô bị tổn thương , đối với Nhâm Tống Sinh mà nói một khi đã lên kế hoạch sẽ không có tên nào có thể sống sót mà qua khỏi !
Buổi sáng , Ninh Hinh được người làm mới chuẩn bị thức ăn Trung , gần một tuần này ngoài ăn đồ Tây lại ăn đồ Nhật cô chán sắp chết rồi a !
Canh gà hầm được ninh nóng , vô cùng thơm , Nhâm Tống Sinh dịu dàng thổi nguội sau đó mới đưa sang cho cô nhóc , Mạn Mạn thấy cảnh này xong liền quay sang làm nũng với Tạ Chính
" Tạ Chính... Thổi thổi cho em !"
Tạ Chính liếc đến đĩa thức ăn của Mạn Mạn sau đó lại nhìn cô
" Mạn Mạn , cái này nguội rất lâu rồi "
"..."
Anh giả vờ thổi cũng được mà !!!
Ninh Hinh một bên ăn canh gà một bên lại muốn ăn thịt tôm .
Tay chưa bóc được con tôm màu đỏ xinh đẹp đã bị Nhâm Tống Sinh ngăn
" Uống canh xong !"
Tại sao phải uống xong mới được ăn chứ ??
Ăn sáng xong đã là gần 10 giờ, Ninh Hinh vẫn còn ở trong bếp ăn vụng , ngày hôm qua tiêu hao thể lực cho nên ăn bao nhiêu cô cũng cảm thấy còn đói .
Vừa ăn xong tay vẫn còn dính dầu mỡ chưa rửa sạch đã ôm lấy Nhâm Tống Sinh , áo sơ mi đen đắt tiền liền bị dính bẩn .
Nhâm Tống Sinh ngược lại không có tức giận , xoa xoa cái miệng đầy dầu mỡ của Ninh Hinh
" Gần đây hình như có thịt một chút rồi , như vậy ..."
Ninh Hinh nghe anh nói liền sững ra , có thịt ? Cô béo lên sao ?
Không thể nào ? Cô cảm thấy cơ thể vẫn rất nhẹ 
Nhâm Tống Sinh thấy phản ứng của cô , liền vội vàng giải thích
" Ý anh là da thịt mềm mại hơn lúc trước! "
Ninh Hinh hừ lạnh
" Vừa cầu hôn xong đã chê em , sao ? Muốn đổi ý à ?"
Nhâm Tống Sinh ôm cô ở trong ngực khẽ cười
" Anh làm sao có thể đổi ý chứ ? "
Haha ~
Mạn Mạn tổn thương tinh thần rất lớn , đối mặt với tình cảm thắm thiết của Ninh Hinh thì Tạ Chính suốt ngày ngoại trừ làm việc cũng chỉ ôm cô dỗ cô ngủ một lúc , cô cũng muốn được như Ninh Hinh !!!
Mạn Mạn xoa xoa lấy bàn tay , chu môi liếc đến Tạ Chính đang xem TV , bộ dạng cũng muốn anh nói chuyện với cô . 
Ninh Hinh thấy biểu tình của Mạn Mạn không được tốt , cho nên vỗ vỗ vào bàn tay của Nhâm Tống Sinh.
" Mạn Mạn , ra đây với chị một chút !"
Ninh Hinh ngồi ở ban công , nghe Mạn Mạn kể xong , trong lòng cũng có chút bất mãn , đối với người đàn ông dù luôn miệng nói yêu mình đến đâu thì phụ nữ thật ra chỉ cần hành động mà thôi .
Bởi vì Mạn Mạn chưa hiểu được tình yêu hay là Tạ Chính không biết cách yêu ? Cũng có thể là hắn ta vốn không yêu Mạn Mạn , đối với Mạn Mạn chỉ là xúc động nhất thời , là một cảm giác yêu thích không rõ , cái đó gọi là trách nhiệm. 
Ninh Hinh xoa đầu cô bé , nhẹ giọng an ủi
" Đừng khóc , sao em không thử nói với Tạ Chính? "
Mạn Mạn quệt mồm
" Anh ấy còn không có thời gian để nghỉ ngơi ..."
Nói chuyện với Mạn Mạn xong , Ninh Hinh lại đem chuyện kể cho Nhâm Tống Sinh nghe , chu môi kể rất hăng say
" Đàn ông các anh đều đáng ghét như vậy ...hừ !!!"
Nhâm Tống Sinh ôm cô ở trong ngực , vừa xoa xoa tấm lưng của cô nhóc
" Vậy anh có đáng ghét không ?"
Ninh Hinh nhìn anh mấy giây sau đó lí nhí đáp lời
" Không đáng ghét , ông xã tốt nhất !"
Nhâm Tống Sinh không kìm được ấm áp trong lòng , cưới vui vẻ hôn cô
" Ngoan , vợ của anh phải ngoan như vậy !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro