Nhâm Tống Sinh nổi điên vô cùng đáng sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Hinh giận lẫy , đến lúc đi ăn tối một câu cũng không nói với Nhâm Tống Sinh , anh cũng không còn cách nào khác
" Hinh Hinh , giận sẽ mau già đó "
Ninh Hinh trừng anh " Mặc kệ em !"
Nhâm Tống Sinh hôn cô một cái lấy lòng
" Làm sao mặc kệ em được , ngoan , không nên giận , anh đưa em đi mua đồ ?"
Ninh Hinh có chút phấn khởi nhưng mà cô đành phải nén sự phấn khởi đó
" Em mới không cần , anh đừng dụ dỗ em..."
Nói thì nói thế cuối cùng Ninh Hinh cũng theo chân Nhâm Tống Sinh đến khu thương mại lớn .
" Ngô...anh đừng sờ lung tung ở đây có camera "
Ninh Hinh kéo váy thấp xuống , đỏ bừng mặt lườm Nhâm Tống Sinh , Ninh Hinh thử một chiếc váy màu trắng , Nhâm Tống Sinh vừa thấy đã muốn bay lại xé xác cô
" Mau thay "
Ninh Hinh nhìn tới nhìn lui cũng thấy không có điểm gì lạ nhíu mày
" Có cái gì ....Á"
Mông bị người ta sờ một cái , Ninh Hinh xoay người chưa kịp nhìn thấy người sau lưng đã bị Nhâm Tống Sinh kéo mạnh ra phía sau , Ninh Hinh mất thăng bằng ngã xuống , cô nhân viên giật mình vội đỡ Ninh Hinh đứng dậy
" Tiểu thư , cô có sao không ?"
Nhâm Tống Sinh khuôn mặt tựa như Hung Thần , làm cho mấy nhân viên sợ chết khiếp , nhân viên nam cũng không dám lại can ngăn , Nhâm Tống Sinh nắm tóc của tên đàn ông , đá hắn ta nằm rạp dưới đất , mũi giày dẫm lên bàn tay vừa rồi .
Ninh Hinh từ phía sau ôm lấy anh
" Tống Sinh... Đừng đánh nữa ..đừng "
*******
Nhâm Tống Sinh vừa về đến khách sạn bỗng dưng nổi điên đem cô hung hăng quăng lên giường , cô nhóc này không biết bao nhiêu lần , người phụ nữ của anh những tên khác đừng hòng mơ tưởng , bằng không nhất định sống không bằng chết .
Ninh Hinh lồm cồm bò dậy
" Nhâm Tống Sinh , anh làm em đau rồi "
Ninh Hinh xoa xoa khủy tay , nước mắt tuôn rơi như mưa , Nhâm Tống Sinh lấy lại bĩnh tĩnh , đưa tay đỡ lấy Ninh Hinh
" Xin lỗi , thật xin lỗi ..."
Ninh Hinh vừa lúc rồi bị anh kéo một cái khủy tay bầm tím ,về đến khách sạn còn hung hăng đẩy cô mấy cái , Nhâm Tống Sinh hối hận xanh cả ruột
" Hinh Hinh , anh sai rồi , thật xin lỗi em "
Ninh Hinh nằm sấp trên giường , bỉu môi chùi mấy chỗ Nhâm Tống Sinh vừa hôn
" Nhâm Tống Sinh em không muốn tắm bằng nước miếng của anh !"
" Ba " một tiếng , cái mông tròn bị người ta vỗ một cái , Ninh Hinh bất mãn chu môi
" Anh lại đánh mông em !!"
Nhâm Tống Sinh hận không thể một ngụm cắn cái mông tròn này , dữ tợn nói
" Sau này không cho phép ra đường mặc đồ trên đầu gối ...còn nữa , không cho phép mặc đồ ôm sát nữa ".
Ninh Hinh biết phản kháng cũng vô tác dụng
" Ngô ...em cũng không dám nữa , anh đừng tức giận nữa !"
Nhâm Tống Sinh hôn lên sống lưng của cô nhóc một cái , bàn tay lại xoa xoa cái mông của Ninh Hinh.
" Đưa tay anh xem "
Nhâm Tống Sinh dịu dàng bôi thuốc , trong lòng áy náy
" Thật xin lỗi , còn đau hay không ?"
Ninh Hinh lắc lắc đầu.
Hai người bọn họ quấn nhau một lúc sau đó liền ôm nhau ngủ , hôm sau còn phải trở về .
Sáng sớm , đoàn nhân viên của công ty và Trần Hạo Nhiên đi ăn sáng , Nhâm Tống Sinh và Ninh Hinh đến trễ hơn một chút
" A tổng tài , cái này là đặc sản nha .."
Trần Hạo Nhiên uống cạn một ly rượu , vẻ mặt thỏa mãn.
Trưởng phòng Lưu cũng cụng ly , mọi người đều vô cùng vui vẻ .
" Lâm Huyên , uống thử không ?"
Lâm Huyên cười cười xua tay
" Không đâu , tôi không biết uống rượu"
Ninh Hinh cụng cái ly nhỏ với Trần Hạo Nhiên cười ha ha vui vẻ
" Tống Sinh uống một chút không ?"
Nhâm Tống Sinh kéo ly rượu trên tay Ninh Hinh uống một hơi cạn , mặc dù hành động này đối với Ninh Hinh vô cùng bình thường nhưng mà mọi người đều rất hâm mộ
" Ninh Hinh thật là có phúc , tôi ghen tị quá đi mất !"
Nhâm Tống Sinh hôm nay lại phá lệ cười cười với nhân viên còn cùng nhân viên nói đùa mấy câu , đúng là ...có người yêu rồi tâm tình thật khác nha !
Lên xe khởi hành , Nhâm Tống Sinh cho Trần Hạo Nhiên mua thức ăn vặt lên xe cho mọi người , Ninh Hinh cũng được ké một phần
" A...cảm ơn mọi người , em xuống xe đây !"
Ninh Hinh bỏ mấy bịch snack vào ba lô , sau đó vẫy tay với Trưởng phòng Lưu và mọi người.
Xe bắt đầu chạy , Ninh Hinh mở điện thoại đang chơi Cung Đấu liền bị Nhâm Tống Sinh giật lấy điện thoại
" Chơi điện thoại trên xe sẽ chống mặt"
Ninh Hinh hừ một cái , cắn cắn môi
" Nhâm Tống Sinh , anh không đem đồ ăn theo cho em !"
Nhâm Tống Sinh vuốt mái tóc của cô
" Muốn ăn cái gì ?"
Ninh Hinh mặt ủ mày chau
" Muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên !"
Nhâm Tống Sinh liền thu tay lại
" Nằm mơ cũng không có đâu !"
Ninh Hinh khinh thường liếc anh , không cho cô ăn cô không biết lén ăn hay sao ?
Xe chạy một quãng đường dài , Ninh Hinh cũng đã ngủ một giấc dài , lúc này Trần Hạo Nhiên cùng với nhân viên dừng ở một quán ăn , đợi Ninh Hinh với Nhâm Tống Sinh .
" Đói bụng chưa ? Ngoan ...uống một ít nước ấm đi "
Dạ dày của Ninh Hinh không tốt , cho nên Nhâm Tống Sinh đã đề phòng sẵn
" Ngô ...chân em tê quá "
Nhâm Tống Sinh kéo cái chân nhỏ của Ninh Hinh xoa xoa sau đó đỡ cô đứng xuống đất .
" Tống Sinh, cậu nhanh lên , mọi người đói muốn chết rồi !"
Trần Hạo Nhiên gọi một loạt món ăn , còn hô hào nói là anh ta sẽ thanh toán .
Trưởng phòng Lưu rất phấn khởi , liên tục cụng ly với mọi người
" Ninh Hinh ,không uống sao ?"
Ninh Hinh lắc đầu
" Em không uống đâu !"
Buổi ăn trôi qua rất bình thường, ăn xong mọi người lại lên xe tiếp tục hành trình đi về .
Về đến nơi đã là hơn nữa ngày , ai nấy đều mệt rã rời.  Ninh Hinh cũng không ngoại lệ , cô buồn nôn chết đi được , xe vừa ngừng , Ninh Hinh liền lao xuống chạy vào nhà vệ sinh .
" Ọe ....khụ khụ ...ọe "
Nhâm Tống Sinh cho người chuẩn bị nước ấm xong , liền vội vàng chạy đi vào
" Thế nào rồi ...có sao hay không ?"
Ninh Hinh súc miệng xong , lắc lư đầu
" Em mệt ..muốn ngủ "
Nhâm Tống Sinh ép cô uống nước ấm xong mới yên tâm cho Ninh Hinh đi ngủ
Thật là ...không hiểu làm sao anh lại yêu thích con người người này nữa , đến dây áo lót cũng gài chéo !
Thay cho Ninh Hinh bộ đồ ngủ , Nhâm Tống Sinh còn lại đi vào phòng tắm , tắm rửa sạch sẽ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro