Nhóc Ninh sợ biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày công ty tổ chức đi chơi , hơn nữa Nhâm Tống Sinh biết rõ cô không thể dậy sớm còn sắp xếp thời gian xuất phát là buổi sáng .
Sắp xếp thời gian buổi sáng nhưng buổi tốt lại không để cô ngủ ...
Ninh Hinh bị anh ép đến muốn ngất , Nhâm Tống Sinh giống như cổ máy không biết mệt mõi đem hai chân cô để bên hông , bên dưới dùng sức công kích . Cô nhóc Ninh Hinh khóc lóc cầu xin anh cũng không buông tha
" Nhâm Tống Sinh, anh bỏ em ra....ah...."
Lời chưa nói hết Nhâm Tống Sinh ác ý đâm mạnh một cái , làm cho Ninh Hinh quên mất mình định nói cái gì !
Hai người quấn quýt cho đến nữa đêm , cuối cùng là ở trong phòng tắm
" Nhâm Tống Sinh anh là cầm thú !"
Nhâm Tống Sinh bóp cái mông đang vểnh lênh của cô , hung hăng đẩy vào
" Em nói cái gì ...Hả ?"
Hả một cái liền đâm thật mạnh , Ninh Hinh bị anh ép vào bồn tắm , ngực chạm vào mặt tường lạnh băng
" Ah ...anh khi dễ em ...um "
Thỏa mãn phun ra , Ninh Hinh liền không tự chủ được trượt xuống , hai chân mềm nhũn vô lực .
" Ngoan , đừng khóc , anh cho em đi ngủ ..."
Nhâm Tống Sinh chính là một con sói bị bỏ đói hai mươi mấy năm, mỗi lần đều đòi hỏi đến khi cô sắp ngất , thật không có lương tâm !
8:00 Ninh Hinh ngủ gà ngủ gật trên xe , miệng không ngừng mắng Nhâm Tống Sinh , giận hờn không chịu ăn sáng .
Nhâm Tống Sinh day day trán , thấy hành động của anh , Ninh Hinh tức giận nói
" Anh hối hận rồi chứ gì ? A ..em trẻ con hay tức giận như vậy đấy , anh kiếm chị gái trưởng thành mà yêu đi !"
Nhâm Tống Sinh bất ngờ trước một loạt lời nói của cô , anh cảm thấy cô có chút trẻ con thật nhưng mà anh rất thích , Nhâm Tống Sinh đưa tay hôn lên chóp mũi của Ninh Hinh
" Không có , anh yêu em "
Trong mắt toàn là cảm động , Ninh Hinh mới chịu ngoan ngoãn ăn sáng .
Nhâm Tống Sinh rất quan tâm đến việc Ninh Hinh ngồi xe cho nên thức ăn chuẩn bị là thức ăn nóng và lỏng .
Nhâm Tống Sinh không đi cùng với mọi người .
Ninh Hinh cảm thấy thật thương bạn trai nhà mình , ngã xuống cái ghế mềm mại Ninh Hinh hôn lấy lòng Nhâm Tống Sinh
" Yêu anh nhất nga !"
Nhâm Tống Sinh mỉm cười , đưa tay nhấn cửa sổ cách ly tầm nhìn của tài xế , sau đó cuối người hôn Ninh Hinh .
Nhâm Tống Sinh thật sự muốn cô ở trên xe ? Ninh Hinh gỡ bàn tay đang dò dẫm ở trong váy mình , nhỏ giọng nói
" Không thể đợi đến nơi sao ?"
" Không thể !"
Nhâm Tống Sinh cúi người , đem miệng khẽ liếm láp bầu ngực thơm tho của Ninh Hinh, cô nhóc này ngồi ở trên đùi anh ,răng cắn chặt không dám kêu thành tiếng .
Nhâm Tống Sinh liền nói với tài xế
" Dừng ở một chỗ vắng "
Tài xế kia liền hô hấp dồn dập , anh ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy đường tắt , là người có kinh nghiệm, tài xế này dừng ở một khu rừng nhỏ , sau đó bản thân tự biết điều mà chạy đi xa. Đợi tổng tài ....xong anh ta quay trở lại cũng không sao .
Ninh Hinh đỏ bừng cả mặt mũi , không gian trong xe có chút chật hẹp , Ninh Hinh chỉ cảm thấy vật dưới mông mình cọ cọ , len lút đi vào
" A...đau "
Một cái vô cùng mạnh , Ninh Hinh nhóng người
" Tống Sinh... Sâu quá.."
Vỗ vỗ cái mông tròn trịa , Nhâm Tống Sinh thở dốc
" Ngoan , một lát sẽ thoải mái "
Không biết qua bao lâu , tên tài xế đáng thương gọi điện cho ông chủ , run run hỏi
" Ông chủ , chúng ta đi tiếp được chưa ?"
Nhâm Tống Sinh ừ một tiếng , đem Ninh Hinh mềm nhũn mặc quần áo vào . Ai bảo tiểu yêu tinh này hư hỏng quyến rũ như vậy .
Lần này đến Thanh Đảo thưởng thức thì Ninh Hinh lại nghĩ đến cảnh mọi người ép cô xuống biển .
Nhâm Tống Sinh cúi đầu thấy Ninh Hinh còn nghĩ gì đó , dịu dàng vuốt tóc cô
" Ngủ đi , chưa đến nơi đâu "
Thật sự kỳ diệu , Ninh Hinh ngủ vừa tỉnh cũng vừa đến nơi , bên phía công ty đã đến đặt khách sạn trước, bọn họ cũng nghĩ tổng tài sẽ không ở khách sạn giá trung bình này .
Ninh Hinh có chút bỡ ngỡ với vẻ đẹp nơi này , Thanh Đảo là thành phố nằm ở phía đông tỉnh Sơn Đông, trên bán đảo Sơn Đông, Trung Quốc. Diện tích thành phố vào khoảng 10.654 km², dân số xấp xỉ 7,5 triệu người. Từ thời Tuỳ Đường trở đi, ThanhĐảo đã trở thành một hải cảng quan trọng của Trung Quốc. Bãi biển số 1 ở Thanh Đảo , bãi tắm số 1 nằm trên vịnh Huệ Tuyền được đánh giá là một trong những bãi tắm đẹp nhất thế giới vì sở hữu đường bờ biển trải dài 580 mét cùng những bờ cát mịn và làn nước trong xanh. Hằng năm, có rất nhiều khách du lịch trong và ngoài nước ghé thăm nơi đây để tắm biển, tham gia các trò chơi và tận hưởng giây phút tuyệt vời tại khu nghỉ dưỡng sang trọng .
Nhâm Tống Sinh giúp Ninh Hinh mặc áo khoác , sau đó ôm cô đi vào khách sạn , người tài xế đáng thương phía sau kéo theo hai vali khóc thầm .
Khách sạn này là cao cấp nhất ở trong khu vực , Ninh Hinh có chút ão não , có bạn trai nhiều tiền khổ quá đi !
Ninh Hinh không mang theo đồ bơi , cô cũng không biết bơi , lại sợ biển , cô nhóc ôm lấy Nhâm Tống Sinh
" Tống Sinh ...em không biết bơi !"
Nhâm Tống Sinh cởi áo sơ mi , tay dịu đang xoa đầu cô nhóc
" Thì anh ôm em !"
Ninh Hinh liền lắc đầu , khuôn mặt lúc này rất đáng thương
" Ngô ...em sợ biển sâu ..."
Nhâm Tống Sinh trong lòng suy nghĩ sâu xa , bàn tay vẫn vuốt tóc của cô , sau đó nói
" Vậy đến chơi là được , không ai bắt em xuống biển !"
Trần Hạo Nhiên đã đến tới bãi biển , nhảy lựng cựng trên bãi cát vui vẻ gọi cho Nhâm Tống Sinh
" Cậu đang ở đâu vậy , mau đến đây !"
Nhâm Tống Sinh ừ một tiếng sau đó nhấc máy , Ninh Hinh mặc một cái áo lửng ngang rốn cùng quần short . Còn tổng tài thì hôm nay mặc có chút đơn giản , trên là áo phông , dưới là quần đen .
Mọi người vừa thấy tổng tài đến , tiếc nuối nói
" A ...tổng tài không tắm biển rồi ...vẫn chưa xem được cơ bắp thế nào !"
Trần Hạo Nhiên mặc cái quần pikachu , tăng động chạy đến bên cạnh Nhâm Tống Sinh
" Hai người không xuống biển à ?"
Ninh Hinh cười lắc đầu , hiện giờ ở đây không đông người lắm , chỉ có nhóm người ở công ty cùng một vài cô mỹ nữ chân dài mặc bikini hai mảnh đi tới đi lui
" A ..anh chàng kia đẹp trai quá !"
Đúng vậy nga ...Đẹp quá đi !
Trưởng phòng Lưu hôm nay vui vẻ hơn thường ngày
" Chào Tổng tài , anh không xuống biển ạ ?"
Nhâm Tống Sinh lắc đầu , trong mắt chỉ có hình bóng của Ninh Hinh đang đứng ở phía trước , Trưởng phòng Lưu còn tốt bụng nói
" A , Tổng tài , Hinh Hinh rất sợ biển sâu , ngài xem chừng cô ấy nhé !"
" Cảm ơn cô "
Nhâm Tống Sinh khẽ cười .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro