Phần 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì vết thương còn chưa khỏi hẳn cho nên Ninh Hinh không đến công ty cùng với Nhâm Tống Sinh mà ở nhà làm ổ heo để xem phim .
Sau khi làm tiểu phẫu xong Ninh Hinh bắt buộc phải nằm nghiêng để tránh vết thương
Nhàm chán xem xong một bộ phim , Ninh Hinh với lấy điện thoại vẻ mặt buồn bã gọi điện cho Nhâm Tống Sinh, ba hồi chuông vang lên người bên kia liền nghe máy
" Sao vậy em ?"
Âm thanh dịu dàng truyền đến
" Tống Sinh , khi nào mới về vậy ?"
...Nhâm Tống Sinh hơi im lặng 3 giây sau đó mới trả lời " Ngoan, đợi anh về với em "
Cuộc nói chuyện qua đi , Ninh Hinh lại cuộn người nằm trên ghế , ánh mắt mong chờ nhìn ra cửa . Cô nhớ anh yêu chết đi được!!!!
Mơ màng thiếp đi , bỗng bên ngoài cửa có tiếng chuông , vệ sĩ hai bên liền mở cửa , mà Ninh Hinh từ bên trong nhìn ra ngoài liền thấy Dương Chử Hân đang đi vào , trên người cô ta mặc một bộ váy màu trắng .
Ninh Hinh liền ngồi dậy , chỉnh lại tóc tai
" Dương Chử Hân cô đến đây tìm cái gì a?"
Dương Chử Hân vẻ mặt vẫn là đáng thương như vậy , hừ , có đáng thương chết cô ta Ninh Hinh cũng sẽ không thương hại đâu !
" Tôi đã theo đuổi Nhâm Tống Sinh rất lâu rồi , cô cũng hiểu đúng không ? Cô rõ ràng không yêu cậu ấy bằng tôi !"
Ninh Hinh nghe xong liền tức giận , hung hăng hỏi
" Cô làm sao biết được tôi không yêu anh ấy bằng cô ? Nếu cô nói cô yêu Nhâm Tống Sinh rất lâu rồi vậy tại sao anh ấy không yêu cô ?"
Lần này chọc phải chỗ đau của Dương Chử Hân cho nên khẩu khí của cô ta cũng không còn ôn nhu nữa
" Cô lấy cái quyền gì cướp đi tình yêu của tôi ? Cô đã từng cùng cậu ấy trải qua thời thanh xuân sao ? Cô không xứng !"
Ninh Hinh lấy lại bĩnh tĩnh , bắt chéo chân , trong đầu đều nhớ lại những gì Hàn Mạt đã dạy dỗ cho cô
" Cô nói đúng , tôi không cùng Nhâm Tống Sinh trải qua thanh xuân gì gì đó , nhưng mà bây giờ anh ấy vẫn yêu tôi đấy thôi !"
Dương Chử Hân tức giận đến mặt mày vặn vẹo " Cô ...Nhâm Tống Sinh không hề yêu cô đâu , chẳng qua cậu ấy chưa  tỉnh ngộ mà thôi , chớ vội đắc ý "
Ninh Hinh không để ý cô ta tức giận nhàn hạ đáp lời
" Tùy cô nghĩ vậy , a...anh ấy đã cầu hôn tôi rồi , hôm đám cưới nhất định mời cô "
Dương Chử Hân trợn tròn mắt nhìn chiếc nhẫn lấp lóe trên tay Ninh Hinh, lòng đố kỵ đã dâng cao đến đỉnh điểm , giơ tay lên liền tát Ninh Hinh một cái nhưng lực đạo không mạnh quá .
Ninh Hinh siết chặt tay đứng dậy
" Còn có loại tiểu tam như cô sao ? Đến đây còn muốn đánh vợ hợp pháp"
Không khách khí liền giơ tay lên cao hạ xuống , cái tát này rất mạnh , Ninh Hinh dùng hết sức bình sinh để đánh , đánh xong tay cũng thấy đau .
Vệ sĩ thấy hai người đánh nhau liền chạy vào
" Chị dâu , không sao chứ ?"
Ninh Hinh lắc đầu nhìn Dương Chử Hân chật vật khóc dưới đất
" Đem cô ta cút ra ngoài , lần sau phải có sự cho phép của tôi mới được cho người lạ vào "
Âm thanh lạnh nhạt từ phía sau vang lên , Nhâm Tống Sinh ánh mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn vào Dương Chử Hân mà hai chữ người lạ này đối với cô ta quá tàn nhẫn
" Nhâm Tống Sinh cậu là đồ vô ơn , nếu tôi không giúp cậu , cậu chắc chắn mất mạng !
Nhâm Tống Sinh tiến đến ôm lấy Ninh Hinh, thấy bên má phải hơi đỏ liền hiểu chuyện xảy ra
" Cô ta đánh em ?"
Ninh Hinh liền gật đầu ấm ức vùi mặt vào trong ngực anh , Nhâm Tống Sinh cúi đầu hôn lên mấy cái nhẹ nhàng vuốt tóc cô
" Tại sao để cô ta đánh ? Cô ta làm cái gì em ?"
Ngữ điệu vô cùng tức giận , Ninh Hinh ngẩng đầu nhìn Nhâm Tống Sinh, ánh mắt anh dịu lại một chút
" Em không chịu ấm ức đâu , em cũng đánh cô ta !"
Nhâm Tống Sinh ngồi xuống ghế , kéo Ninh Hinh ngồi lên đùi mình rồi ôm lấy cô nhóc . Ninh Hinh liền chồm đến ôm lấy mặt anh hôn
Thật lâu sau mới buông ra , Ninh Hinh  nhéo nhéo lấy mặt Nhâm Tống Sinh
" Đừng tức giận mà ...hôn em .."
Nếu như không phải Ninh Hinh bị thương ngay phần hông.  Nhâm Tống Sinh chắc chắn không tha cho cô !
Nhẫn nhịn chỉ có thể hôn tới hôn lui , quấn quýt cũng đến hơn buổi trưa. 
" Em đói bụng muốn chết , đừng hôn nữa "
Trên mặt đều nước miếng luôn rồi !!!!
Trên bàn cơm đều là món ăn yêu thích hơn nữa còn là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, Ninh Hinh ngồi ở bên cạnh Nhâm Tống Sinh dựa qua vai của anh , bộ dạng là buồn ngủ rồi , cô nhóc này lần nào ăn cơm cũng buồn ngủ .
" Ngoan , ăn xong phần của em sau đó có thể ngủ rồi "
Ninh Hinh hé mắt ngoan ngoãn nghe lời ăn hết mà ăn xong cơn buồn ngủ cũng tan đi chút ít .
Nhâm Tống Sinh nằm trên giường nhắm mắt Ninh Hinh liền bò lên người anh
" Người ta không ngủ được !"
Nhâm Tống Sinh cả thân thể nóng rực , nhưng mà bác sĩ đã nói phải đợi vết thương hoàn toàn hồi phục...
" Đừng lộn xộn "
Ninh Hinh nghe âm thanh khàn khàn của anh , liền bò xuống yên lặng nằm bên cạnh
" Tống Sinh hôn em "
Giây sau đó liền triền miên hôn , hôn đến choáng váng .
" Ngủ đi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro