Phần 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sức khỏe đã khôi phục lại bình thường, đáng lẽ ra hôm nay Ninh Hinh sẽ cùng với Nhâm Tống Sinh đến công ty nhưng mà người bạn lâu năm gặp lại của Ninh Hinh trở về nước , hẹn cô đi ăn , đương nhiên cô nhóc không dám nói với Nhâm Tống Sinh người bạn này của cô là nam a .
Vĩ Phó cũng xem như là bạn thân của Ninh Hinh ở lúc đi học đi nhưng vì trục trặc gia đình cho nên cậu ta cùng bố mẹ chuyển đến London , rất lâu rồi mới gặp lại , hai người vừa gặp nhau từ bất ngờ chuyển sang vui vẻ , Vĩ Phó không đơn giản chỉ là vui mừng mà còn là một tia rung động trong mắt .
" Cậu hiện tại đã đi làm rồi sao ?"
Ninh Hinh gật đầu , bàn tay nhẹ nhàng khoáy tách cà phê
" Đúng vậy ...hơn nữa là làm cùng chỗ với bạn trai tớ "
Nhắc đến bạn trai ánh mắt cô nhóc liền vui vẻ đến ngập trời , Vĩ Phó trong chốc lát cứng nhắc, biểu tình cũng trở nên khó coi
" Cậu có bạn trai ? Là thật sao ?"
Ninh Hinh chớp chớp mắt làm vẻ mặt đương nhiên đáp lời
" Tất nhiên là thật rồi , bọn tớ cùng nhau cũng lâu rồi !"
Vĩ Phó hụt hẫng thoáng qua sau đó cười gượng một tiếng
" Như vậy thì tốt rồi !"
Nhâm Tống Sinh trong lòng tò mò liền mở điện thoại lên xem định vị hiển thị , mím môi chốc lát sau đó anh đứng dậy .
"..."
Dừng xe trước quán cà phê liền bắt gặp cô nhóc nhà anh đang nói nói cười cười với một tên đàn ông , cư nhiên dám nói dối anh !
Chuông điện thoại của Ninh Hinh vang lên , cô liền nhấc máy nghe
" Em đây .."
" Ra đây "
Hai tiếng lạnh nhạt truyền đến sau đó liền cúp , Ninh Hinh ngơ ngác nhíu mày nhìn ra cửa kính liền thấy chiếc xe quen thuộc ở phía trước , trong lòng cả kinh , lần này cô chết chắc rồi !
" Vĩ Phó a , bạn trai mình đến rồi , mình đi trước , xin lỗi lần sau giới thiệu anh ấy cho cậu "
Không đợi Vĩ Phó trả lời liền cầm túi xách chạy ra .
Ninh Hinh quan sát vẻ mặt của Nhâm Tống Sinh, hình như anh rất tức giận thì phải ...
" Thật ra ..em "
" Về nhà rồi nói " Nhâm Tống Sinh cắt ngang lời nói của cô .
....
Nhâm Tống Sinh trầm mặt kéo cô nhóc đi vào phòng , hung hăng đẩy cô lên giường , giây tiếp theo liền đánh lên mông Ninh Hinh một cái hơi dùng sức .
Ninh Hinh xoa xoa mông ấm ức nhìn Nhâm Tống Sinh giống như tố cáo anh lại đánh cô .
" Anh nghe em giải thích đã "
Quần áo bị người ta kéo phăng ra , Nhâm Tống Sinh trừng mắt đánh thêm một cái , dấu tay liền hiện lên , Ninh Hinh lần này thật bị anh đánh đau muốn chết
" Anh lại đánh em , anh cút đi ...cút "
Đuổi xong liền ôm mặt khóc hu hu , lúc này Nhâm Tống Sinh mới có chút tỉnh táo, kéo Ninh Hinh lại xem thì mới nhận ra vừa rồi đánh quá sức , cái mông trắng xinh đỏ chót
" Ngoan , đừng khóc , anh sai rồi "
Ninh Hinh giãy dụa
" Anh cút đi , lần nào cũng đánh em , anh không cho em giải thích.. "
Lau nước mắt trên mặt cô nhóc , đau lòng hôn lên
" Em nói dối anh là bởi vì em sợ anh tức giận , em nói với cậu ấy em đã có bạn trai rồi ."
Mặc dù vẫn còn tức giận nhưng Nhâm Tống Sinh lại sợ tổn thương đến cô , dịu dàng ôm lấy cô dỗ dành
" Tốt nhất không có lần sau !"
Dạy dỗ xong liền đến màn phạt , Nhâm Tống Sinh hôn lên từng nấc da thịt của cô nhóc , giống như đánh dấu cơ thể này là của anh , cô nhóc này cũng là của anh ._
" Không cần ...quá sâu !"
Ninh Hinh khó chịu vặn vẹo , thường Nhâm Tống Sinh sẽ không đem chôn sâu như vậy ...sâu đến Ninh Hinh cảm thấy nó đang ở bụng dưới của cô
" A...Nhâm Tống Sinh không được ah "
Nhâm Tống Sinh hôn lên gò má của cô nhóc một cái , vừa nhẹ vừa mạnh di chuyển , tay anh đặt ở bụng dưới của cô cảm nhận từng đợt ra vào , mà Ninh Hinh bị anh khiêu khích đến muốn khóc
" Nhâm Tống Sinh... Đừng vào sâu như vậy ..Á"
Nhìn cô nhóc dưới thân rên rỉ kiều mị , bên trong lại lớn thêm ra một vòng . Thấy Ninh Hinh sắp khóc , Nhâm Tống Sinh mới hài lòng đem kéo ra một chút .
" Không phải rất thoải mái sao ? Vì sao lại khóc ?"
Ninh Hinh mặt mũi đỏ bừng đẩy anh ra khỏi ngực mình
" Anh ...câm miệng ..ưm "
Ninh Hinh lần này bị anh làm đến cao trào bốn năm lần mà vẫn chưa buông tha
" Em sợ rồi , hu hu ...đừng vào nữa "
Nhâm Tống Sinh lúc này đâm rút thêm mấy chục lần , mới gầm nhẹ đem giao nộp ra hết .
Cảm giác tê dại khoái cảm đến mức cô nhóc ôm chặt anh , mơ hồ rên rỉ , Nhâm Tống Sinh đem phân thân rút ra , một cỗ ái dịch lớn liền chảy xuống ...
Khốn kiếp , anh là cầm thú !
Hai chân mềm đến đi không vững cho nên vẫn phải để Nhâm Tống Sinh bế đi
" Nhâm Tống Sinh em ghét anh !"
" Ừ " ngữ điệu lúc này đã vô cùng vui vẻ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro