Ra tay đánh người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ninh Hinh trở lại công ty , mọi người ai cũng vui mừng chào đón cô nồng nhiệt , nhất là trưởng phòng Lưu , chị vừa xúc động vừa mừng rỡ .
" Ninh Hinh , chúng ta hẹn một hôm đi ăn mừng đi ?"
Ninh Hinh ngồi ở phòng ăn dành cho nhân viên tán gẫu , nghe các cô gái nói Ninh Hinh cười trừ
" Vâng , hôm nào rảnh nhé , hôm sau em lại đi công việc cùng với tổng tài !"
Các cô gái nghe xong liền bật cười hâm mộ
" Ai nha , Ninh Hinh thật có phước quá đi , tôi cũng muốn như vậy đó ."
Trưởng phòng Lưu cũng cười nói đến
" Ninh Hinh của chúng ta xinh đẹp như vậy chẳng trách tổng tài lại động tâm ha ha "
Trong nhóm mọi người đang nói chuyện , có một người phụ nữ tên là Điềm Tử , cô liếc đến chiếc nhẫn trên tay Ninh Hinh sau đó cười nói
" Ninh Hinh , chiếc nhẫn nó đẹp quá , là tổng tài tặng em sao ?"
Cô nhóc Ninh Hinh sắc mặt thoáng đỏ khẽ gật đầu .
Điềm Tử càng cười tươi nhưng đáy che giấu cảm giác ghen ghét
" Có thể cởi cho chị xem không ? Chị cũng rất muốn mua một chiếc giống thế này ..ôi đẹp quá "
Ninh Hinh có chút không muốn , đây là nhẫn Nhâm Tống Sinh cầu hôn cô , cô không muốn tùy tiện cho người khác mượn nhưng trước mặt nhiều người cũng không thể làm như vậy .
Điềm Tử nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trong tay , đáy lòng nổi lên lòng tham , chiếc nhẫn này nhất định không phải đồ rẻ .
Huống chi Tổng tài bọn họ nhiều tiền như vậy !
" Cho phép chị mượn nó đi đặt được không ? Chị thích kiểu mẫu này quá !"
Ninh Hinh đứng dậy gọi Điềm Tử nhưng cô ấy đã đi ra khỏi phòng ăn
" Khoan đã ..."
Tại sao có thể vô cớ mượn đồ của cô chứ ? Ninh Hinh tâm tình bực dọc , đó là Nhâm Tống Sinh cầu hôn cô đó ...nếu như anh biết có phải rất tức giận không ?
Nghĩ đến anh tức giận Ninh Hinh lại không kìm được run sợ , bỗng nhiên sợ muốn khóc .
Đại sảnh công ty truyền đến một trận ồn ào , mọi người đều xúm xích nhau lại , Ninh Hinh cũng chạy đến .
Trước mắt cô là Điềm Tử vẻ mặt khóc ướt đẫm , quần áo có chút không ngay ngắn .
" Chị làm sao vậy ? "
Ninh Hinh hoảng hốt hỏi
Điềm Tử liền bật khóc nắm lấy tay cô
" Ninh Hinh chị xin lỗi ...thật sự rất xin lỗi , vừa rồi chị làm rơi chiếc nhẫn , tìm mãi không thấy .."
Ninh Hinh chết lặng , nhất thời cổ họng không phát ra tiếng gì , hốc mắt cô nóng lên  vội vã lay tay Điềm Tử
" Chị làm rơi nó đâu ? Em sẽ đi tìm ...Điềm Tử? "
Cô thực sự tức giận rồi .
Điềm Tử vẫn bộ dạng đáng thương không chút sơ hở
" Chị làm rơi ở đoạn đường gần đây , lúc ấy chị định đến cửa hàng trang sức để đặt nhưng khi đến phát hiện chiếc nhẫn không còn trong túi áo nữa !"
Ninh Hinh không nghĩ ngợi liền chạy vù ra ngoài , khẩn trương chạy đi , quanh quẩn thật lâu cũng không tìm thấy chiếc nhẫn , có thể người ta đã nhặt mất rồi , cô nhóc bất lực , trước mắt là một mảnh nhòe đi .
Cô đáng ra không nên cho Điềm Tử mượn ! Đó là thứ cô bảo vệ nhất mà !
Ninh Hinh ngồi xổm xuống bật khóc , chắc chắn đã mất rồi , Nhâm Tống Sinh sẽ rất tức giận , cô phải làm sao đây ?
" Két "
Tiếng bánh xe dừng lại tạo ra môt âm thanh , chiếc xe quen thuộc dừng ngay bên cạnh Ninh Hinh , bước xuống trên xe là Nhâm Tống Sinh, anh vừa đi gặp đối tác và trên đường liền thấy cô nhóc này ngồi xổm vẽ vòng tròn .
Nhâm Tống Sinh đi tới kéo cô ôm vào trong lòng
" Làm sao vậy ? Tại sao em ở đây ? "
Ninh Hinh siết chặt lấy anh oa oa khóc , cô không biết phải giải thích thế nào nữa !
Nhâm Tống Sinh ôm Ninh Hinh tiến lên văn phòng , trong lòng khẩn trương , rốt cục cô nhóc này xảy ra chuyện gì ?
" Ngoan , nói cho anh nghe được không ?"
Ninh Hinh thút thít ở trong ngực anh , nhỏ giọng thì thào
" Nhưng ...em sợ anh tức giận !"
Nhâm Tống Sinh lau nước mắt cho cô , dịu dàng an ủi
" Anh sẽ không tức giận , nói cho anh nghe .."
Ninh Hinh đem loạt chuyện nhắc lại sau đó liền cách xa Nhâm Tống Sinh một bước mà bật khóc .
Nhâm Tống Sinh thở dài một hơi , khóe môi cong lên
" Ngốc , anh làm sao có thể vì chuyện này giận em , ngoan , đừng khóc "
Ninh Hinh ngẩng đầu ấm ức nói
" Nhưng đó là nhẫn anh tặng em , em không muốn mất ....em sợ anh tức giận "
Nhâm Tống Sinh cúi đầu đối diện với cô nhóc , bàn tay lại lau đi nước mắt trên mặt cô
" Anh không tức giận , không nên khóc "
Anh tuyệt đối không vì chuyện này mà tức giận , nhưng đối với cô nhóc này cô rất xem trọng chiếc nhẫn đó .
" Em sẽ không dễ dãi như vậy nữa ..."
Nhâm Tống Sinh đau lòng nhìn cô khóc , chiếc nhẫn kia anh không quan tâm , chỉ là anh không muốn thấy cô khóc lóc , nếu như cô thích anh có thể mỗi ngày cầu hôn cô .
Ninh Hinh ngốc nghếch vừa thút tha thút thít nói
" Anh ...sẽ vẫn cưới em chứ ?"
Cô nghĩ anh sẽ không cưới cô ?
Nhâm Tống Sinh véo mũi nhỏ của cô
" Ngốc sao , anh làm sao không cưới em , ngoan , đừng khóc , khi có cơ hội tốt anh cầu hôn em thật đàng hoàng được không ?"
Ninh Hinh lau nước mắt , cái đầu nhỏ ngọ nguậy trong lồng ngực anh , cô nhất định tìm Điềm Tử tính sổ !!!!
Nhất định !
Nhâm Tống Sinh ôm cô hướng đi vào phòng nghỉ giúp cô rửa mặt , sau đó cưng chiều hôn lên
" Đừng buồn , anh không trách em , Hinh Hinh ngoan , nghe lời"
Ninh Hinh vẫn chưa bỏ tảng đá trong lòng xuống , Điềm Tử từ trước đến nay cùng cô không có bài xích gì , tại sao lại làm mất chiếc nhẫn của cô ?
Rõ ràng chị ta cũng biết là nhẫn Nhâm Tống Sinh tặng , Ninh Hinh càng nghĩ càng thấy không đúng .
" Em đi xuống tìm Trưởng phòng Lưu .."
Nhâm Tống Sinh gật đầu , ánh mắt nhu hòa nhìn cô nhóc đi ra khỏi phòng .
Ninh Hinh đánh một vòng đi sau đó trời xui đất khiến thế nào cô lại bắt gặp Điềm Tử lén lút ở gần lối thoát hiểm gọi điện thoại , lối thoát hiểm ở công ty là nơi cuối cùng của dãy tầng đó , Ninh Hinh nhẹ nhàng đi lại , liền nghe Điềm Tử khẩn trương nói
" Anh nói sao ? 46 triệu USD ư ? Nhanh chóng bán đi ...được được , chúng ta giàu to rồi !!"
Ninh Hinh siết chặt tay , trong lòng sớm đã nổi sóng lớn , không hề nẫn nhịn mà bước thẳng xuống cầu thang thoát hiểm nơi Điềm Tử đang đứng , thẳng tay tát xuống .
Cái tát này cô dùng hết sức để đánh , điện thoại trong tay Điềm Tử chưa kịp hạ xuống cũng bị cô làm rớt xuống .
Điềm Tử trợn to mắt , nhất thời trắng bệch cả khuôn mặt , cô không ngờ Ninh Hinh sẽ nghe lén , càng không nghĩ Ninh Hinh dám xuống tay với cô .
" Chị đã đem chiếc nhẫn của tôi đi đâu ? Mau trả lời !"
Ninh Hinh hiền lành đáng yêu thường ngày đã không còn , khuôn mặt vẫn còn đó nhưng biểu tình lại hung hăng đến kinh người , cô nhóc thấp hơn Điềm Tử một cái đầu , nhưng khí thế bức người , có lẽ đã bị lây nhiễm Nhâm Tống Sinh rồi !
" Tôi ..tôi làm rơi nó sau đó không tìm thấy , tôi đã xin lỗi cô rồi , nếu như muốn tôi sẽ bồi thường... "
Ninh Hinh càng siết chặt cổ áo sơ mi của Điềm Tử bộ dáng muốn hung hăng đánh người sau đó trên bả vai của cô nhóc , một bàn tay nhẹ nhàng đặt xuống .
" Chị dâu , chuyện gì vậy ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro