Ranh giới cơ thể - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41
Vương Nhất Bác ngồi ở đầu cầu thang tầng hai, xương bả vai tựa tay vịn lan can, tay vốn cầm điện thoại tùy ý lật xem, lại bị tiếng nói dưới lầu vọng lên phân tâm, cậu buông điện thoại, nghe câu được câu mất một lúc, lại cầm điện thoại lên, chẳng để xem cái gì, chỉ là cho có cái gì đó trong tay thôi.

Cậu không thích Tiêu Chiến uống rượu, nhưng đây là không gian và sự săn sóc mà cậu nên nhượng bộ. Đối với chuyện của Tôn Oản và Du Du, cậu không có hứng thú, nhưng cậu biết, Chiến ca của cậu quá dễ đồng cảm với chuyện thương tâm của người khác, như thể chính mình cũng bị vậy.

Cậu bảo Tiêu Chiến không cần mang kỳ vọng đặt lên người người khác, cậu cũng không muốn biến thành mong chờ của người khác. Nhưng lòng người hướng về nơi nào, cậu không khống chế được. Chỉ là cậu không ngờ Tiêu Chiến sẽ bị ảnh hưởng đến cái mức này. Vương Nhất Bác tự mình kìm chế, lúc nghe Tiêu Chiến nói câu "Nhớ Vương Nhất Bác", liền như một lớp băng nứt toác, phát ra tiếng kêu trầm đục.

Con hổ trong người cậu đang hất đuôi táo bạo ở hàng rào, đằng đằng sát khí lượn qua lượn lại, tìm kiếm ánh sáng hừng đông để phá lồng thoát ra.
"Tiêu Chiến say rồi." Dưới lầu truyền đến giọng nói không mang độ ấm của Tôn Oản.

Vương Nhất Bác đầu gối còn chưa duỗi thẳng, đã nhảy thang xuống lầu.
Ánh sáng trong phòng khách dệt thành một tấm lưới lớn tinh mịn, vợt hết những tâm tư như có như không. Chiến ca của cậu ghé vào bàn trà, chiếc áo thun mặc nhà bình thường dán ở sau lưng, xương sống lưng gầy nhưng rắn chắc hơi hiện, như một con đường đá quanh co, lên cao thì lộ ra ở một bên cổ áo. Khuôn mặt và chiếc cổ đẹp như một đóa hồng liên nở trên núi muối.

Vương Nhất Bác lệch mắt, nhìn thấy Tôn Oản ngồi ở xa xa, khuỷu tay chống lên bàn trà, tay còn lại nhẹ xoa huyệt Thái Dương, tuy rằng hai má cũng hồng, nhưng ánh mắt sáng ngời, có thể thấy vẫn còn khá tỉnh, chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Chiến có một tia say ái muội mơ hồ.

Vương Nhất Bác bực bội muốn mắng người, hai ba bước đi qua.

Tôn Oản vẫn không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt xẹt qua vai Tiêu Chiến như gió phất lá cây: "Chiến ca của cậu uống say bộ dáng cũng thật là đẹp, một nữ nhân như tôi nhìn cũng động lòng."

Vương Nhất Bác nặng nề thở ra một hơi, không chút khách khí nói: "Anh ấy là của tôi."

Anh ấy là của tôi. Những lời này nhiều năm qua Vương Nhất Bác ở trong lòng niệm không biết bao lần, cắn ở sau răng không biết bao lần. Mỗi một người cố tình ở cạnh Tiêu Chiến, mỗi một đôi mắt kinh diễm đuổi đằng sau Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đều muốn lạnh lùng sắc bén nhìn bọn họ mà nói: Anh ấy là của tôi.
Lời này nói xong, như một hạt cơm gợi lên chứng háu ăn, Vương Nhất Bác liếm liếm môi, chưa đã thèm, cậu giơ tay lên, chìa mu bàn tay ra ngoài, trắng trợn khoe chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, nói: "Bọn tôi kết hôn rồi."
Tôn Oản lộ vẻ hơi giật mình, ngay sau đó như đã hiểu dụng ý của Vương Nhất Bác, cô chống tay lên mặt bàn chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng ánh mắt tựa mây mù kết sương của Vương Nhất Bác.

"Vội vàng tuyên bố chủ quyền đến thế kia à?" Tôn Oản hỏi.

"Đến thế đấy, tôi không thích người khác tơ tưởng bạn đời của mình."
"Cậu nếu quản Chiến ca của cậu nghiêm như vậy, tại sao lúc trước còn hào phóng cho anh ấy bồi tôi uống rượu?"

Tôn Oản đứng im không nhúc nhích, mặt đỏ bừng, mí mắt hơi giật giật, tay dùng sức nắm chặt đến đốt cũng trắng bệch, không vì sợ hãi, mà như đang hung hăng áp chế một thứ cảm xúc bản năng nào đó, thân hình nhỏ xinh phảng phất như chịu một dẫn dụ động binh. Vương Nhất Bác thậm chí còn cảm thấy, Tôn Oản ước gì có thể đánh nhau với cậu một trận.

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mi, cảm thấy cô gái ngày thường trông thì tỉnh táo lý trí, giờ phút này quả thực không thể nói lý. Phỏng chừng là vì thất tình đi, thất tình luôn khiến người ta phát điên, Vương Nhất Bác có thể hiểu được, Nhưng hiểu thì hiểu, không có nghĩa là cậu sẽ tiếp tục chịu đựng.
"Cô có sức như vậy không bằng đi tìm Du Du đi, ở chỗ này của bọn tôi phát điên làm gì." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

Nghe được tên Du Du, Tôn Oản mở to hai mắt, biểu cảm cứng rắn như sắt bỗng chốc tan tác.

Phòng như bị rót chì, trầm mặc muốn tung đòn sát thủ.

Lòng thụ thương, khó chịu nổi một kích. Cuối cùng, Tôn Oản vỡ nát mà nói: "Đôi lúc tôi cảm thấy những người trong tình cảm dùng toàn lực ứng phó như các người, thật sự mới là đáng sợ nhất. Vương Nhất Bác, các người lúc yêu có bao nhiêu liều mạng, lúc rời đi cũng có bấy nhiêu quyết tuyệt."

Vương Nhất Bác nghe xong, trong chốc lát không biết nên cười hay khóc, trong đầu có cả một cái ao đầy cá muốn ném vào mặt cô, nhưng nhất thời cũng không tìm thấy đòn nào có lực đánh lớn nhất. Cậu khép mở môi định nói, thì lúc này Tiêu Chiến trên bàn trà lại động đậy vai, có phản ứng. Vương Nhất Bác lập tức mất tập trung.

Tiêu Chiến mặt như thạch lựu dính trăng non, say lòng người mà không tự biết, say xỉn, vô thức, từ từ ngồi dậy, mắt đầy sương mù, miệng lẩm bẩm: "Vương Nhất Bác, tôi muốn đi tìm Vương Nhất Bác."

Lời này như roi quất trên người Vương Nhất Bác, cậu không thấy đau, chỉ thấy nóng.

42
Vương Nhất Bác ngồi xổm bên người Tiêu Chiến, một tay vói qua vớt đầu vai ca ca, một tay đỡ gáy, da anh nóng muốn phỏng lòng bàn tay cậu. Vương Nhất Bác gọi: "Ca, Chiến ca."
Ánh mắt người trước mặt nhìn mà không thấy, tan rã như khói trắng, bị đụng vào lập tức theo bản năng tránh thoát. Tiêu Chiến xoay đầu tránh tay Vương Nhất Bác, tay chống thảm dùng sức muốn đứng lên. Kết quả dĩ nhiên đầu nặng chân nhẹ, lại một lần nữa ngã đập xương cụt lên thảm. Vương Nhất Bác duỗi tay muốn đỡ anh, ai ngờ Tiêu Chiến như là không kiên nhẫn để ai đụng vào, đẩy cánh tay Vương Nhất Bác ra, eo dịch về phía sau, đôi tay chống trên mặt đất, muốn di chuyển về hướng ngược lại. Mồm vẫn lải nhải: "Đi tìm Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác cau chặt mày, cơ bắp dưới lông mày vốn cực ít dùng cũng giật giật, tim gan như thả chảo dầu sôi, răng hàm cắn chặt, quả thực là muốn chọc điên người ta mà. Cậu nghĩ, Tiêu Chiến về khía cạnh bức cho cậu phát điên, quả thực năng lực đa dạng, ùn ùn không dứt.

Vương Nhất Bác duỗi tay ấn mắt cá chân Tiêu Chiến vốn không có lực, sau đó giương mắt nhìn Tôn Oản đang nhất thời ngây người đứng xem, nói: "Khuya rồi, tôi đưa cô về."

Nghe được tiếng, Tôn Oản hoàn hồn, cô nhìn Tiêu Chiến đang cố giẫy giụa nhưng không cách nào thoát được Ngũ Chỉ Sơn, thức thời mà lùi về sau hai bước. Vừa rồi nguy cơ cùng Vương Nhất Bác va chạm đã qua, ý niệm hận không thể đánh nhau dứt khoát một trận đã tan, giờ chỉ còn cảm giác hư thoát, vừa chua vừa đắng.

"Không cần, đi chỉ mất vài phút." Tôn Oản nói.

Vương Nhất Bác cũng không nài nỉ, chằm chằm nhìn cái ót Tiêu Chiến, trong lòng ước lượng một chút.

Cậu đứng lên, nhìn trái phải một chút, cầm lấy di động của Tiêu Chiến, huơ huơ trong tay, nhìn Tôn Oản nói: "Cô về đến nhà gửi tin nhắn cho Chiến ca, tôi sẽ biết."

Tôn Oản gật gật đầu, mắt rũ thấp lại liếc Tiêu Chiến một cái, còn muốn nói gì thêm nhưng lại nhịn, xoay người đi ra cửa.

Cửa lớn mở, cửa sắt sân trước cũng lách cách đóng lại.

Tiêu Chiến cảm thấy không bị ai áp chế, động tác cũng ngừng, dựa nghiêng nghiêng trên sô-pha muốn ngủ luôn ở đó.

Vương Nhất Bác một lần nữa ngồi xổm trước mặt anh, bắt lấy bả vai Tiêu Chiến nhẹ nhẹ đung đưa hai cái, cổ Tiêu Chiến như miệng bình hoa không cắm đầy, lắc la lắc lư theo nhịp lắc vai của cậu, sau đó không thắng nổi sự phiền phức này mà căng mí mắt ra, đồng tử vẫn tản mác, nhìn mà không thấy Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lấy ý chí đàn áp, trấn trụ con mãnh thú đang lồng lên trong cơ thể, thanh âm vô cùng dịu dàng nói với Tiêu Chiến: "Ca ca, em ôm cứng anh như thế này rồi, anh còn đi được sao?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, tiếp tục lặng yên không nói, ánh mắt vừa vâng lời lại xa xôi.

Vương Nhất Bác phủ lên tai anh, từng câu từng chữ, thong thả lại rõ ràng, không giống đe dọa mà như dụ dỗ, nói: "Anh mà không đi được, em liền ở đây thượng anh."

Có lẽ là phản ứng của người cảm nhận được uy hiếp, lời này Tiêu Chiến lại thật sự nghe lọt, khuỷu tay chống lên sô-pha, ngón chân trượt trượt hai cái lên sàn nhà, cuối cùng nhờ Vương Nhất Bác đỡ mà lắc lư đứng lên.
Vương Nhất Bác vắt tay trái của anh qua vai mình, nửa khiêng anh ra khỏi phòng khách. Đến lúc sắp lên cầu thang, Vương Nhất Bác giương mắt nhìn hai mươi cái bậc thang có lẻ kia, nhanh chóng quyết định muốn an toàn bò lên cũng không có khả năng, thế là quay đầu, hướng phòng dành cho khách ở lầu một mà đi.

Phòng cho khách còn chưa sử dụng bao giờ, tất cả đồ đạc đều mới tinh. Vương Nhất Bác lùi lại đặt nhẹ Tiêu Chiến lên mép giường, bắt tay cánh tay anh, đỡ đằng sau cổ, để anh chậm rãi ngã lên nệm.

Tiêu Chiến nhắm hai mắt, trên giường cọ cọ hai cái, lệch góc áo, lộ ra cái eo trắng nõn. Anh hình như thấy nóng, duỗi tay kéo kéo cổ áo, một nửa xương quai hàm ửng đỏ như đóa phù dung sớm nở tối tàn. Vương Nhất Bác tham lam nhìn, cảm thấy Tiêu Chiến như một viên trân châu đỏ lớn lên trên bọt sóng, cậu muốn tháo xuống, nghiền nát, liếm sạch.

Nhưng cậu sẽ không chạm vào anh.
Mặc dù dục vọng trong ngực cậu đã biến thành một con ác long phun lửa, trên khắp người cậu tác loạn ngập trời.

Vương Nhất Bác giấu tay sau người, cúi xuống cái trán đang phủ một tầng mồ hôi mỏng của Tiêu Chiến, đặt nhẹ một nụ hôn, sau đó lập tức đứng thẳng, lùi về sau hai bước, đôi tay khẩn trương bóp lại, mắt nhắm chặt, móng tay cấu vào lòng bàn tay.

Mở mắt ra, cậu cảm thấy mình lại có thể chịu đựng thêm một chút nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx