Chương 3: Anh, có phải anh có ý với Tiểu Ngư Nhi của em hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haizzz.. con nhóc này, mẹ đã nói với con rồi, chỉ là xem mắt thôi con có cần phải phá như vậy không? Hả? Hả? Hả? Haizzzz... tức chết mẹ rồi!"

Vương Ninh đỡ trán, cảm thấy thực mệt mỏi với con gái bảo bối của mình.

Hạ Ngư chu môi, cô mới là người cảm thấy ấm ức nha! Đâu phải cô muốn phá đâu chứ, rõ ràng là do hai anh em nhà họ Lục kia tự nhiên xuất hiện mà!! Nhưng ấm ức thì ấm ức, cô vẫn rất biết điều không lên tiếng phản bác. Còn đâu bóng dáng của một tiểu bá vương chứ? Được rồi, thực ra trong nhà này vẫn là mẹ cô to nhất.

"A Ninh, đừng tức giận. Dù sao Tiểu Ngư cũng không thích người kia, hỏng thì cứ hỏng đi thôi! Đâu phải chúng ta không nuôi nổi con bé chứ?"

Hạ Tước rất khí phách, đứng lên bảo vệ cục cưng của mình. Mặc dù trong nhà Vương Ninh là to nhất, nhưng chẳng qua đây cũng là do ông yêu thương vợ mình, không nỡ làm phật lòng bà ấy mà thôi.

" Được rồi! Được rồi! Ông cứ chiều con vậy đi. Nếu con mà hư thì tất cả đều là lỗi của ông đó!"

Vương Ninh xụ mặt, nghiêm túc mà có chút đáng yêu.

Hạ Tước đỡ trán, thấy bộ dạng này của vợ, ông quả thực là có chút đỡ không nổi, đương nhiên vẫn phải lẩm bẩm một câu: "Cứ làm như bà không chiều nó vậy."

" Hửm?"

Ông chồng kính vợ nào đó vội khoát tay, cười lấy lòng, trông rất chân chó: "Không có gì, không có gì đâu!"

***

Tại Lục Gia.

" Anh! Sao anh có thể bỏ lại em gái xinh đẹp đáng yêu của mình mà đi như vậy được chứ?"

Người đàn ông nào đó mặt không biến sắc, lạnh lùng lướt qua em gái mình. Lục Tĩnh dĩ nhiên không chịu bỏ qua, lập tức bám theo anh trai.

"Anh, anh khai đi, có phải anh có ý với Tiểu Ngư Nhi của em hay không, hả?"

Bước chân Lục Dạ Vũ khựng lại trong giây lát, lại làm như không có gì mà đi tiếp.

"Anh, anh nói đi, phải hay không phải nha~"

"..."

"Anh! Anh trai thân yêu à?"

"..."

"Một câu thôi đâu có khó khăn đến vậy đâu, anh trai?"

"..."

Người đàn ông trầm mặc, lúc sau mới thốt ra một câu:

"Em có thấy phiền hay không hả?"

Sau đó không đợi Lục Tĩnh nói thêm lời nào nữa, lập tức bỏ đi

Cô em gái không đuổi theo được, đành hậm hực giậm chân bước vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro