Chương 5: Triền miên (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ sau ngày hôm ấy, mỗi tối sau khi duyệt xong tấu chương, Lý Minh Tâm lại thay thường phục lên đỉnh núi gặp Lệ Phi Hương. Hắn mỗi ngày đều nói muốn uống trà rồi cùng nàng nói chuyện, tới nửa đêm mới trở lại tẩm cung. Cứ như vậy, cũng đã nửa tháng trời.

"Ta nói ngày nào ngươi cũng tới đây, tẩu tử không hỏi gì sao?" Lệ Phi Hương ngồi xuống bên cạnh hắn, vẻ mặt khó hiểu. Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận bản thân cùng hắn nói chuyện rất hợp, nửa tháng qua tâm trạng đã tốt hơn một chút.

"Nàng không quan tâm." Ánh mắt hắn trầm xuống. Thực ra không phải vậy. Mỗi lần nhìn thấy Hạ Chi Linh, hắn đều cảm thấy vừa đau lòng vừa chán ghét. Đau lòng nàng ngày ngày chạy đi tìm hắn, tìm mọi cách làm hắn thị tẩm nàng, mắng chửi hắn vô tâm, mắng chửi hắn không đáng mặt nam nhân. Chán ghét nàng ở sau lưng hắn hồng hạnh xuất tường, còn đem ngân lượng của hắn cho nam nhân đó, không trách tên Lâm thái y năm đó ngang ngược như vậy, thì ra là do nàng chống lưng. Càng nghĩ, biểu tình của hắn càng lạnh lẽo.

"A Tâm, ngươi giống như bằng hữu của ta. Mặc dù ta nhỏ hơn ngươi, nhưng cũng không ngốc đến mức không cảm nhận được tâm tư của ngươi." Lệ Phi Hương thở dài nhìn hắn, sớm phát hiện nam nhân trước mặt nội tâm đặc biệt sâu kín, sẽ không tùy tiện nói chuyện cho người ngoài biết.

"Ngươi chắc chắn?"

"Ân!" Nàng cười nhẹ, gật đầu đầy chắc chắn với hắn, ánh mắt kiên định buộc hắn phải tin tưởng.

"Ta và nàng gặp nhau khi mười lăm tuổi, lưỡng tình tương duyệt. Nhưng bởi vì sự nghiệp còn đang dang dở, ta không thể để nàng chịu khổ, không dám cưới nàng vào cửa, nàng lại nói sẽ chờ ta. Đến năm bọn ta mười tám, cuối cùng cũng có ngày ta mang được sính lễ đến nhà nàng. Lúc ấy, cứ ngỡ là ý trời, ta vô cùng hạnh phúc. Thanh xuân của nàng là vì ta." Nói đến đây, trong mắt hắn lại lặng lẽ lóe lên hàn quang. "Cứ ngỡ sẽ là giai thoại viên mãn, vậy nhưng chỉ sau ba tháng thành thân, ta phát hiện nàng ở bên ngoài có nam nhân, còn dùng bạc của ta để dưỡng hắn. Vậy mà ta lại không thể hưu nàng, đem toàn bộ sự thật chôn vùi đi. Nhìn thấy nàng liền thấy chán ghét, không nhìn thấy nàng lại không chịu được."

"Vậy nên, ngươi khổ tâm?"

Lý Minh Tâm cúi mặt không nói.

"Có khi nào ngươi nghĩ, chỉ là ngươi cố chấp hay không?"

Hắn ngẩng đầu, tròn mắt nhìn nàng. Hắn vẫn luôn trốn tránh hai từ "cố chấp", vậy nhưng nàng lại nói thẳng ra như vậy, là cố ý nhắc hắn hay là nàng quá thẳng thắn. Nữ nhân trước mặt thật ra sâu sắc hơn hắn tưởng. So với vẻ ngoài non nớt như tiểu hài tử, nàng tinh tế hơn nhiều. Con ngươi đen nhánh, sâu không thấy đáy của nàng dưới ánh trăng tản ra tinh quang lấp lánh, chứa đựng khuôn mặt kinh ngạc của hắn, lúc này khiến hắn có một loại mông lung khó tả.

"A Tâm, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã có cảm giác thân thiết với ngươi." Lệ Phi Hương giọng nói trầm trầm, dùng ánh mắt thâm tình nhìn hắn. Chính xác, là thâm tình. Điểm này của nàng làm hắn có chút kì quái. Nàng lại nghiêm túc nhìn hắn :"Ta thích ngươi."

Lần này, nàng chính thức làm hắn cảm thấy kinh ngạc. Vậy mà nàng lại thích nam nhân khô khan như hắn. Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của hắn, nàng tiếp :"Không cần thắc mắc, ta nhìn trúng ngươi là lẽ bình thường. Nam nhân như ngươi, trên đời chỉ sợ không có người thứ hai."

"Nam nhân như ta là nam nhân như thế nào?"

"Một đời một kiếp một đôi nhân. Vừa vặn, ta lại là nữ nhân ích kỷ, không muốn chia sẻ nam nhân của mình với nữ nhân khác." Nàng cười đến sáng lạn, thẳng thắn nói với hắn. Hắn lại không nghĩ tới trên đời lại có nữ nhân nói chuyện này mà mặt không biến sắc, biểu cảm hoàn toàn là thản nhiên cùng bình tĩnh, càng không thể nhìn ra nửa điểm đùa bỡn của nàng, tất cả đều là nghiêm túc.

"Ngươi biết ta đã thành thân."

"Thành thân, ta có thể chờ đợi ngươi hưu nàng. Ta cũng có thể từ từ theo đuổi ngươi, làm ngươi cảm động mà đến với ta." Nàng có đủ tự tin để nói vậy. Nàng càng có đủ tự tin để theo đuổi hắn. Nhưng trước nay chuyện nữ nhân theo đuổi nam nhân vốn đã ngược đời. Đâu có nam nhân nào lại muốn bị chinh phục. Chinh phục là thiên tính của nam nhân, nhưng thiên tính ấy lại thể hiện rõ ở trên người nữ nhân nhỏ nhắn này. Từ ngày hắn gặp nàng, vốn đã có rất nhiều kinh ngạc.

"Kỳ thực, ngươi có rất nhiều điểm hơn nương tử ta, nhưng, nữ tử tốt như ngươi, ta không có phúc phần được bầu bạn. Có thể làm bằng hữu với ngươi đã là đãi ngộ lớn rồi."

"Ta và ngươi có thể hay không, chẳng phải ta nói là được rồi sao. Ngoại nhân không hiểu chuyện, không thể nói."

"Nha đầu, ngươi..."

"Ta là người rất cố chấp. Để ta theo đuổi ngươi đi. Kết quả như thế nào ta cũng chấp nhận."

Lý Minh Tâm có thể dễ dàng thấy được ánh sáng lấp lánh trong mắt nàng. Đôi mắt này thực sự rất đẹp, thâm nhập vào tâm trí hắn ngay từ lần đầu nhìn thấy. Nếu không phải vì đôi mắt này, có lẽ hắn đã không nhớ tới nàng mà quay trở lại.

"Đã lâu... ta không hôn một người..." Hắn chăm chú nhìn nàng, đáy mắt có một chút mong đợi, tựa như theo bản năng tiến đến gần, chạm lên cánh môi đỏ như bỉ ngạn. Xúc cảm mềm mại nàng đem lại càng lôi kéo hắn đến gần, cuối cùng áp môi mình lên, trằn trọc hôn nàng, cả người run rẩy khó kiểm soát. Đến khi hắn giật mình dứt ra, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. "Xin lỗi, ta..."

Nàng đưa tay chặn môi hắn, chính mình lại chủ động chạm đến, cùng hắn dây dưa triền miên, giống như có quỷ đem nàng và hắn xích lại gần, kết quả chính là trầm luân không dứt.

Đêm đó bỉ ngạn tỏa hương thơm nức trời, sắc đỏ càng thêm tươi tắn yêu diễm. Hơi ấm lan tràn khắp tẩm phòng, hương vị hoan lạc thấm đẫm lên từng nếp rèm trướng. Lệ Phi Hương nằm trong lòng hắn an tĩnh ngủ, hắn lại nhìn nàng, đem từng đường nét trên khuôn mặt nàng phác họa.

Một khi đã trầm luân, vạn kiếp bất hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro