Cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc đó, Hyun Woo nhận ra rằng mọi quyết định anh đưa ra đều dựa trên sự sợ hãi và tổn thương, thay vì nhìn vào tình yêu thực sự mà cả hai từng có. Cảm giác tội lỗi và hối hận dâng trào, khiến anh như muốn đứng dậy ngay lập tức, làm điều gì đó để kéo cô trở lại bên mình. Nhưng đồng thời, anh cũng nhận ra rằng sẽ không dễ dàng để hàn gắn những vết nứt mà chính anh đã tạo ra.

Khi video phỏng vấn kết thúc, Hyun Woo cảm thấy như được đánh thức từ cơn mơ. Từng từ, từng ánh mắt của Hae In trong đoạn video như gió cuốn mọi sự mơ hồ ra khỏi tâm trí anh. Quyết định của anh, sự lưỡng lự và sự tổn thương dường như trở nên nhỏ bé và vô nghĩa khi so với tình cảm mà Hae In vẫn dành cho anh.

Không một phút chần chừ, anh quyết định ngay lập tức. Anh mở ứng dụng đặt vé máy bay trên điện thoại, tìm kiếm chuyến bay sớm nhất đến Đức. Từng thao tác đều được thực hiện với một quyết tâm mạnh mẽ, và chỉ sau vài phút, vé máy bay đã được đặt.

Trời đã về khuya, nhưng ánh sáng của quyết định mới lại sáng lên trong lòng anh. Hyun Woo thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho chuyến đi. Anh không thể chờ đợi thêm nữa. Anh biết mình cần phải sửa chữa mọi thứ, và nếu còn một cơ hội để làm điều đó, anh sẽ không để nó vuột mất.

Khi xe dừng lại trước cửa sân bay, Hyun Woo nhìn lại thành phố một lần nữa. Những ánh đèn phố xá đang nhấp nháy, nhưng chúng không còn có ý nghĩa với anh nữa. Mọi thứ giờ đây đã đổi thay, và anh cảm thấy mình đang trên con đường đúng đắn.

Trên chuyến bay, anh ngồi yên lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ khi máy bay cất cánh. Lòng anh tràn ngập sự hồi hộp và lo lắng, nhưng cũng là niềm hy vọng và quyết tâm. Mỗi phút trôi qua, anh càng cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến Hae In, đến cơ hội cuối cùng để hàn gắn mối quan hệ của họ.
Bên Đức :
Hae In mặc bộ đồ bệnh nhân đơn giản, và ngay lập tức cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cô. Cô nằm trên chiếc giường bệnh cứng ngắc, sự lạnh lẽo của nó không chỉ đến từ vật lý mà còn từ sự cô đơn sâu thẳm trong lòng cô. Những tia sáng từ đèn huỳnh quang chiếu xuống, làm nổi bật thêm sự trống vắng và cảm giác bị bỏ rơi.

"Việc kiểm tra đã hoàn tất, cô có thể về. Chúng tôi sẽ gửi kết quả xét nghiệm cho cô sớm thôi," vị bác sĩ nói với giọng nhạt nhẽo, nhưng lời của ông dường như chỉ là một tiếng vọng mờ nhạt trong không gian tĩnh lặng và lạnh lẽo của cô.

Khi Hae In bước ra khỏi bệnh viện, không khí bên ngoài cũng không thể làm giảm đi cảm giác cô đơn sâu thẳm trong lòng cô. Dù những con phố tấp nập và ánh đèn rực rỡ của thành phố xung quanh đang diễn ra sôi động, cô lại cảm thấy như mình đang di chuyển trong một thế giới khác biệt, nơi mọi người chỉ là những hình bóng mờ nhạt.

Cô đi trên những con phố, nhưng sự nhộn nhịp xung quanh chỉ làm tăng thêm nỗi cô đơn trong lòng cô. Ánh mắt cô nhìn ngắm những cảnh vật, nhưng tất cả chỉ như những mảnh ghép của một ký ức đẹp đẽ mà giờ đây đã xa vời.Mỗi bước đi dọc theo con phố dường như chỉ làm tăng thêm khoảng cách giữa cô và thế giới xung quanh, càng làm nổi bật sự đơn độc và cảm giác bị bỏ rơi trong lòng cô.

Hae In ngồi xuống một băng ghế ven đường, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước. Dưới ánh đèn đường yếu ớt, cô cảm thấy như mình đang lạc lõng trong những ký ức đã qua. Lòng cô tràn ngập sự trống rỗng và cô đơn, nhưng bất chợt, hình ảnh tuần trăng mật của họ hiện lên trong tâm trí cô.

Những ngày đó, cả hai đã cùng nhau khám phá những vùng đất mới, những buổi tối lãng mạn dưới ánh trăng, và những khoảnh khắc chia sẻ yêu thương đầy ngọt ngào. Hae In nhớ lại cách họ đã cùng nhau cười đùa, trò chuyện, và tận hưởng từng giây phút bên nhau. Cô nhớ đến nụ cười của Hyun Woo, ánh mắt ấm áp của anh khi nhìn cô, và những lời hứa hẹn về một tương lai tràn đầy hạnh phúc.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má cô khi nhận ra một điều đau đớn. Trong suốt thời gian qua, cô đã để nỗi đau và sự tổn thương cá nhân chiếm lĩnh tâm trí mình, quá chú trọng vào cảm giác bị bỏ rơi và cô đơn, mà không hề để ý đến những cảm xúc của Hyun Woo. Cô đã không nhận ra rằng anh cũng đang chịu đựng, đang cảm thấy bị tổn thương và đơn độc theo cách của riêng mình.

Hae In cúi đầu, những hình ảnh ngọt ngào từ tuần trăng mật giờ đây chỉ càng làm nổi bật sự thất vọng và nỗi buồn hiện tại. Cô nhận ra rằng, trong nỗi đau của chính mình, cô đã quên mất việc lắng nghe và thấu hiểu những cảm xúc của người bạn đời của mình. Cô cảm thấy nặng nề và hối hận vì đã không quan tâm đến Hyun Woo, vì đã không chia sẻ gánh nặng và cảm xúc của mình với anh.

Sự nhận thức này khiến lòng cô nặng trĩu. Hae In tự hỏi liệu có còn cơ hội để sửa chữa mọi thứ, để tìm lại sự kết nối và tình yêu mà họ từng có. Cô tiếp tục ngồi đó, lặng lẽ trong đêm tối, cố gắng tìm kiếm một con đường dẫn đến việc chữa lành cho chính mình và cho mối quan hệ của họ.

Hyun Woo đáp máy bay đến Đức vào buổi chiều muộn. Khi bước ra khỏi sân bay, ánh đèn đường đã được bật lên, làm sáng lên những con phố trong đêm. Mặc dù thành phố đang tất bật quay về nhà sau một ngày dài, Hyun Woo không có thời gian để dừng lại và ngắm nhìn. Trái tim anh đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc tìm thấy Hae In.

Chap tiếp theo của mn đây ✌️
Cam xam mi ta 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro