Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức ảnh chụp từ kết quả MRI hiện lên trên màn hình, và bác sĩ nhìn chăm chú vào đó, ánh mắt nghiêm trọng. Hae In không dám thở mạnh, chờ đợi từng lời nói từ miệng ông. Sau vài giây im lặng kéo dài như vô tận, bác sĩ quay sang nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông.

"Cô Hae In," ông bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn không thể che giấu sự lo ngại. "Kết quả vẫn y như cũ, không có tiến triển."
Lời nói của bác sĩ như đè nặng lên đôi vai của Hae In, khiến cô cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ. Những lời ấy dội vang trong đầu cô, làm cô không thể tin được những gì mình vừa nghe. Mọi thứ trở nên mờ mịt, tương lai dường như bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc.

Nhưng Hae In không cho phép mình chìm đắm quá lâu trong nỗi buồn. Cô biết rằng cảm xúc của mình sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Cô khẽ sờ vào bức ảnh siêu âm của đứa bé - một sinh linh bé nhỏ đang phát triển trong bụng cô. Suy nghĩ đầu tiên của Hae In là trở về nhà để đưa cho Hyun Woo tấm ảnh này. Lẽ ra Hyun Woo đã đi cùng cô hôm nay, nhưng vì công việc bận rộn, anh không thể.

Khi Hae In về đến nhà, Hyun Woo vẫn chưa trở về. Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay, giờ đã quá giờ tan làm rồi. Hae In đặt tấm ảnh siêu âm lên bàn làm việc của Hyun Woo, nhưng cảm giác bất an lại ập đến. Một mảnh giấy gấp lại, đặt cẩn thận ở góc bàn, lọt vào tầm mắt của cô. Cảm giác tò mò xen lẫn lo lắng bắt đầu len lỏi trong lòng.

Cô do dự một lúc, nhưng rồi không kiềm chế được, Hae In vươn tay cầm mảnh giấy lên. Khi mở ra, từng dòng chữ hiện lên trước mắt cô. Hơi thở của Hae In chợt ngưng lại khi nhận ra đó là đơn ly hôn, đã được chuẩn bị từ trước. Những con chữ lạnh lùng như nhấn chìm cô trong biển cảm xúc hỗn loạn.

Trái tim Hae In như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập trở nên nặng nề hơn. Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang dần sụp đổ. Mọi lời nói, mọi hy vọng, mọi cố gắng để hàn gắn mối quan hệ giữa hai người bỗng chốc trở nên vô nghĩa.

Đôi tay cô run rẩy, vô thức vuốt nhẹ lên tờ giấy, như thể muốn xóa đi tất cả những gì được viết trên đó. Những kỷ niệm đẹp, những lời hứa ngày nào giờ đây bị thay thế bằng sự thất vọng và nỗi đau. Ánh mắt cô dừng lại trên dòng chữ "Ly hôn," như bị khóa chặt vào đó.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Hae In. Nỗi đau sâu sắc trong lòng cô bắt đầu trỗi dậy, nhưng cô cũng nhận ra rằng điều này có thể đã xảy ra từ lâu. Cô từ từ gấp lại tờ đơn, đặt nó trở lại chỗ cũ, nhưng lần này, cảm giác trống rỗng trong lòng cô còn lớn hơn bao giờ hết.

Cô cúi đầu, cố gắng kìm nén cơn nấc nghẹn, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô tình cờ nhìn thấy một ngăn kéo để hờ. Trong cơn hoảng loạn, cô mở ngăn kéo đó và nhìn thấy một lọ thuốc. Nhãn thuốc rõ ràng: "Thuốc điều trị trầm cảm." Cô cầm lọ thuốc lên, cảm giác bàng hoàng dâng tràn khi hiểu rằng Hyun Woo đã phải âm thầm chống chọi với bóng tối của riêng mình mà không để lộ ra ngoài. Tất cả những giận hờn, hiểu lầm, và những lần cô thấy anh lạnh lùng, giờ đây hiện rõ dưới một ánh sáng mới, đau đớn và cay đắng hơn nhiều.

Hae In đặt lại lọ thuốc vào ngăn kéo, đóng nó lại, nhưng nỗi lo lắng và cảm giác bất lực vẫn còn hiện hữu. Cô bước về phòng mình, từng bước chân nặng nề hơn bao giờ hết. Khi cánh cửa phòng khép lại, cảm giác như toàn bộ thế giới của cô đã sụp đổ. Cô gục đầu xuống, nước mắt không ngừng rơi lã chã trên nền gỗ lạnh lẽo. Trong sự tĩnh lặng của căn phòng, tiếng nấc nghẹn ngào của cô dường như vang vọng rõ hơn bao giờ hết.

Cô cảm thấy như trái tim mình đang bị xé toạc ra thành từng mảnh, mỗi mảnh là nỗi đau và sự tuyệt vọng. Tấm ảnh siêu âm đặt trên bàn và đơn ly hôn như một bức tranh châm biếm, phản chiếu những mâu thuẫn và nỗi thống khổ sâu thẳm mà cô chưa từng nhận ra. Đơn ly hôn không chỉ là sự kết thúc của cuộc hôn nhân, mà còn là biểu hiện của sự cô đơn và tuyệt vọng mà Hyun Woo đã phải chịu đựng âm thầm. Mỗi giọt nước mắt của cô là một sự nhận thức muộn màng về những nỗi đau mà cô đã vô tình bỏ qua.

Khi ánh sáng từ đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt cô, Hae In chợt nhận ra rằng tình yêu của cô dành cho Hyun Woo đã bị che khuất bởi sự tự mãn và nỗi đau cá nhân. Cô đã không nhìn thấy những dấu hiệu của sự tổn thương mà anh phải gánh chịu, không cảm nhận được sự mệt mỏi và kiệt sức trong ánh mắt anh. Cô đã quá bận rộn với nỗi đau của mình mà không để ý đến nỗi đau của người mà cô yêu thương nhất.

Lời hứa, những khoảnh khắc hạnh phúc, và những hy vọng vào một tương lai chung bỗng chốc trở nên mờ nhạt. Hae In nhận ra rằng mỗi mảnh ghép của cuộc sống này đều chứa đựng nỗi đau và sự khao khát hàn gắn. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rằng tình yêu không chỉ là sự chia sẻ những điều tốt đẹp mà còn là sự thấu hiểu và chấp nhận những nỗi đau sâu sắc của nhau.

Hyun Woo về đến nhà khi trời đã tối muộn, cảm nhận được sự trống vắng và cô đơn khi anh bước vào nhà. Anh bước vào phòng Hae In nhưng không thấy cô đâu. Nghi ngờ rằng cô đang ở bên ngoài, Hyun Woo lấy điện thoại ra gọi cho cô. Anh vừa đi về phía phòng mình vừa liên tục gọi điện, nhưng Hae In không bắt máy. Khi anh định gọi thêm một cuộc nữa, Hyun Woo nhận ra mình đã vào đến phòng và trên bàn có một tập tài liệu. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, anh lặng lẽ mở tập tài liệu ra và đập vào mắt anh là tờ đơn ly hôn với chữ ký của Hae In, nằm bên cạnh là tấm ảnh siêu âm con của họ.

Hyun Woo sững người, rồi lao vội sang phòng Hae In và phát hiện ra vali của cô đã biến mất. Anh nhanh chóng gọi cho thư ký Na và được biết rằng Hae In đã bay sang Đức với chuyến bay tối nay.

Lại là tui nek ✌️
Up tiếp cho mn nhớ 💃
Cam xam mi ta 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro