Ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bức ảnh của anh hiện lên màn hình, từng khoảnh khắc hạnh phúc, từng nụ cười ấm áp. Hae In nhẹ nhàng vuốt ve màn hình, như thể muốn chạm vào khuôn mặt của Hyun Woo qua từng bức ảnh. Nước mắt cô chảy dài trên má, lòng cô quặn thắt khi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc mà giờ đây chỉ còn là kỷ niệm xa vời. Cô biết mình vẫn yêu anh, nhưng liệu tình yêu đó có đủ mạnh để giữ họ lại bên nhau khi mọi thứ dường như đang sụp đổ?

Hyun Woo nằm xuống giường, mắt không rời khỏi trần nhà. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng cơ bắp, nhưng tâm trí anh vẫn quay cuồng với những suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Những hình ảnh về Hae In và những lời nói lạnh lùng của cô cứ liên tục hiện lên trong đầu anh, khiến anh càng thêm hoang mang. Anh không muốn mất cô, nhưng anh cũng không biết liệu mình có thể tiếp tục chịu đựng những áp lực và sự cô đơn này bao lâu nữa. Ý nghĩ về việc ly hôn khiến lòng anh đau đớn, nhưng đồng thời cũng mang lại một cảm giác nhẹ nhõm, như thể đó là lối thoát duy nhất để anh thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Cả hai người, dù gần nhưng lại xa, cùng cảm nhận một nỗi cô đơn sâu sắc. Họ đều biết rằng chỉ có một cuộc trò chuyện chân thành mới có thể cứu vãn được mối quan hệ này, nhưng cả hai đều không biết bắt đầu từ đâu. Cánh cửa giữa họ vẫn đóng chặt, như biểu tượng cho khoảng cách đang ngày càng lớn lên trong lòng họ. Và chỉ khi một trong hai người đủ can đảm để mở cánh cửa đó, họ mới có thể tìm lại được nhau, tìm lại được tình yêu đã từng là tất cả đối với cả hai.
*******
Chiều hôm ấy, Hyun Woo vô tình phát hiện ra một bí mật mà có lẽ anh sẽ không bao giờ quên. Hae In đã giấu anh viết một bản di chúc trước khi kết hôn . Nghe từng câu từng chữ trong bản du chúc khiến lòng anh quặn lại một sự tủi thân dâng trào khắp cơ thể anh : toàn bộ tài sản của cô sẽ được quyên góp cho Queen nếu cô có mệnh hệ gì, và anh—người chồng mà cô đã thề nguyện suốt đời—sẽ không nhận được bất cứ thứ gì. Cơn sốc ban đầu nhanh chóng chuyển thành một nỗi đau âm ỉ, lan tỏa từng ngóc ngách tâm hồn anh. Hyun Woo cảm thấy như mọi thứ xung quanh đột nhiên sụp đổ, niềm tin mà anh từng có vào tình yêu của họ như bị xé toạc. Anh tự hỏi, liệu Hae In có bao giờ thực sự tin tưởng vào anh, hay chỉ là một sự tồn tại lạc lõng trong cuộc đời cô? Có lẽ, cô chưa từng nghĩ rằng anh xứng đáng để được yêu thương, để được chăm sóc.

Anh bước ra khỏi văn phòng, cảm giác hỗn loạn trong tâm trí như một đám mây đen che kín bầu trời. Mỗi bước đi đều nặng nề, như thể gánh nặng của sự phản bội đang đè lên vai anh. Khi Hae In đang ngồi giải quyết giấy tờ trong văn phòng của mình thì điện thoại của cô bỗng đổ chuông. Ở đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của giáo sư vang lên, yêu cầu cô đến bệnh viện ngay lập tức vì ông có chuyện quan trọng muốn nói. Lo lắng bủa vây, Hae In vội vàng rời khỏi phòng, và khi bước ra ngoài, cô thấy Hyun Woo đang đứng chờ thang máy. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ gặp nhau, nhưng chẳng còn sự ấm áp thường ngày, mà thay vào đó là một cảm giác xa lạ, lạnh lùng.

"Chiều nay anh không bận đúng không? Em đã kiểm tra rồi, đi với em," Hae In nói, giọng điệu lạnh lùng và mệnh lệnh.

Hyun Woo quay sang nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ khó chịu, "Không đi. Dù đi đâu, miễn là có em, anh sẽ không đi." Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, để lại Hae In đứng đó với sự ngạc nhiên và giận dữ dâng trào.

Hyun Woo lái xe về quê, nơi anh luôn cảm thấy yên bình nhất. Bầu không khí trong lành và những cánh đồng xanh mướt làm dịu đi phần nào sự căng thẳng trong lòng anh. Khi về đến nhà, mẹ anh, bà Bong Ae, vui mừng khôn xiết khi thấy con trai. Bà nhanh chóng chuẩn bị một bàn thức ăn đầy đủ, với những món mà anh yêu thích từ khi còn nhỏ. Hyun Woo ngồi xuống, ăn hết sạch từng món, nhưng lòng anh vẫn cảm thấy trống rỗng. Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình được ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng như thế này là khi nào. Cảm giác cô đơn và bất lực lại trào dâng trong lòng anh.

Suốt buổi chiều, Hyun Woo đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng, anh đã đưa ra quyết định ly hôn. Không thể tiếp tục sống trong một mối quan hệ đầy dối trá và lạnh lùng, anh in bản thoả thuận ly hôn, cầm nó đi thẳng đến phòng của Hae In. Tim anh đập mạnh khi anh đứng trước cánh cửa đóng kín, nhưng quyết tâm đã giúp anh gõ cửa và bước vào. Hae In vừa từ bệnh viện trở về, nét mặt cô có phần mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại chứa đựng điều gì đó không rõ ràng.

"Anh có chuyện muốn nói với em," Hyun Woo nói, giọng anh nặng nề nhưng kiên quyết.

"Em cũng có chuyện muốn nói với anh," Hae In trả lời, giọng cô không kém phần nghiêm trọng.

"Vậy em nói trước đi," Hyun Woo nhẹ nhàng, nhưng bên trong anh là một cơn bão cảm xúc.

"Em có thai rồi..." Hae In nói, giọng cô thoáng run rẩy, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng.

*************
Heheeeee chap mới nek 💃
Mọi người đọc zui khhhh ☺️
Chap hôm nay tui thấy hơi ngắn mong mn đọc zui zẻ nha ...... Cam xam mi ta 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro