2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả tiệm The Wind đột ngột trở nên im phăng phắc và lặng ngắt. Người bán rượu thì thào:

- Ba hồn chín vía tôi. Đây đúng là Nguyễn Hoàng Kim Long. Hân hạnh cho tôi biết bao!

Ông ta vội vã đi vòng qua cái quầy rượu, nhào tới nắm tay Long lắc lia lịa, nước mắt ràn rụa.

- Chúc mừng cậu trở về nhà, cậu Long, xin đón mừng cậu.

Long dường như không biết nói gì. Mọi người đều đang nhìn nó. Mụ già ngậm ống píp cứ bập bập mà không nhận ra là ống píp đã tắt rồi. Lão K thì đang nở mày nở mặt.

Thế rồi họ bỗng rộ lên tiếng kéo bàn kéo ghế rần rần, mọi người có mặt ở The Wind xúm lại bắt tay Long.

- Chào cậu Long. tôi là Hồ Thành Thiên. Thật không thể tin là cuối cùng tôi đã gặp được cậu.

- Thật là hân hạnh quá, cậu Long, tôi lấy làm hân hạnh quá.

- Luôn luôn muốn bắt tay cậu, tôi hoàn toàn ngưỡng mộ cậu.

- Vui sướng quá cậu Long ơi, vui đến nỗi nói không nên lời, tôi là Thành,Mạc Kiêm Thành.

Long nói:

- À trước đây cháu có gặp bác rồi. Có lần bác chào cháu trong siêu thị.

Cái nón cao nghệu của ông Thành suýt rớt ra vì hãnh diện. Ông nhìn mọi người chung quanh hồ hởi kêu to:

- Cậu ấy nhận ra tôi, quý vị nghe thấy không, cậu ấy còn nhớ tôi!

Long cứ phải bắt tay đi bắt tay lại, Hồ Thành Thiên cứ quay vòng lại bắt tay nó riết.

Một người đàn ông nhợt nhạc chen tới chỗ Long,trông ông có vẻ căng thẳng cực kỳ, một trong hai con mắt của ông cứ giật giật liên tục.

Lão K chào ông ta và giới thiệu:

- Chào giáo sư Kim Tử. Long, giáo sư Kim Tử sẽ là một trong những người thầy dạy con ở trường Hergamme.

Giáo sư Kim Tử lập bập nói:

- L...Lo... L... Long, t... t...ta không thể bày tỏ được vui mừng như thế nào khi gặp lại con.

- Thưa giáo sư Kim Tử, thầy dạy môn gì?

- Ph... ph... phòng chống tự vệ khỏi thế ll...lực...hh... h... hắc ám.

Giáo sư Kim Tử lẩm bẩm như thể môn đó không đáng cho ông nghĩ tới. Rồi ông cười vẻ kích động:

- Kh... kh... không cần, con không cần tới môn đó đâu hả,L... L... L...Long? Ta chắc là con đã chuẩn bị mọi thứ để nhập học rồi hả. Ta vừa tự kiếm được một cuốn sách mới về lũ ma cà rồng.

Trông giáo sư có vẽ hải hùng với ý tưởng đó. Nhưng mấy người khác không chịu để giáo sư Kim Tử dành hết Nguyễn Hoàng Kim Long. Lão K mất cả chục phút mới gỡ được Long ra khỏi đám người vây lấy nó. Lão loay hoay một hồi cũng lớn tiếng ác được sự ồn ào chộn rộn chung quanh.

- Phải đi thôi, còn nhiều thứ phải mua. Long, đi thôi.

Ông Thiên bắt tay Long lần cuối cùng, và lão K dắt nó qua quầy rượu vào một cái sân nhỏ có tường bao bọc. Ở đó không có gì cả ngoại trừ một cái thùng rác và mấy đám cỏ dại.

Lão K nhe răng cười với Long:

- Ta đã nói với con rồi, đúng không? Ta đã nó là con nổi tiếng lắm mà. Ngay cả giáo sư Kim Tử cũng xúc động khi gặp con. Nhân tiện ta nói cho con biết luôn, tật giáo sư là hay run lắm.

- Lúc nào thầy cũng căng thẳng như thế sao?

- Chớ sao. Tội nghiệp ổng. Một trí tuệ phi thường. Ổng mà nghiên cứu sách vở thì sự đời vẫn ổn, nhưng ổng lại xin nghỉ một năm đi thực tế... Nghe nói ổng đã gặp ma cà rồng ở trại Hắc Lâm, lại thêm chuyện lăng nhăng vớ vẩn với một mụ quỷ dạ xoa nữa. Từ đó ổng không bao giờ lấy lại được phong độ như xưa. Từ đó ổng đâm ra sợ sệt, sợ cả học trò của mình, sợ cả môn mình dạy. Ủa, cây dù của ta đâu rồi?

-Bọn chúng có tồn tại sao? Con nghĩ là chỉ có lũ quỷ thôi chứ?

-Đâu có dễ như vậy.Thế giới này nó không đơn giản như con nghĩ đâu,vẫn còn nhiều thứ con cần biết lắm

-Thế sau khi hết năm học con phải trở về gia tộc đó sao?

-À ta quên mất lát nữa ta sẽ dắt con đến căn nhà đích thực của mình,vì sau những gì ta làm thì họ sẽ không tha thứ cho con đâu vì dù gì họ cũng đã muốn giết con rồi còn gì.

Lúc Long đang suy nghĩ về việc gia tộc sẽ tìm cách giết mình thì lão K thì đang bận đếm những viên gạch bức tường sau thùng rác. Lão lẩm bẩm:

-Thứ chó đẻ đó ở đâu rồi nhỉ ?...à đây rồi...

Lão K lấy ra một tấm card như một tờ giấy thông hành rồi lão chạm vào góc tường ba dọc... hai ngang... Bên phải và rồi có thứ gì đó chui ra lão K dùng tấm card quẹt nó thì đã có gì đó xảy ra .Những viên gạch lão sờ vào dường như rùng mình chúng co lại và ở chính giữa hiện ra một cái lỗ nhỏ. Cái lỗ dần dần lớn ra, lát sau trước mặt họ là một cái cổng lớn đến nỗi người khổng lồ như lão K cũng có thể đàng hoàng bước qua. Cánh cổng này mở ra một con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu. Lão K nhe răng cười với Long

- Chào mừng quý khách đến thị trấn của tương lai.

Long ngạc nhiên quá, bước qua cổng, và ngoái nhìn qua vai thấy cánh cổng thu lại thành lỗ hổng nhỏ dần và cả bức tường liền lại, y nguyên, vững chắc.Một thị trấn thu nhỏ đang xuất hiện trước mặt cậu.Đó là những thứ mặt hàng tương lai,mặt hàng của các chiến binh không phải ở đâu cũng có thể thấy được nó cả.

Mặt trời soi chiếu rực rỡ trên hàng đống vạc chất bên ngoài cửa hàng gần họ nhất. Những cái đỉnh đủ loại,đủ cỡ bằng đồng có, bằng thau có, bằng thiếc có, bằng bạc cũng có. Một nhãn hiệu treo bên trên đống vạc cho biết: Tự khuấy – Xếp gọn được. Lão K nói:

- Chà con biết đấy.Con sẽ cần một cái nhưng chúng ta phải đi lấy tiền trước đã.

Long ước sao mình có thêm chừng tám con mắt nữa. Khi theo lão K bước lên phố, nó cứ quay ngang đầu, đão dọc mắt, nhìn khắp bốn phương tám hướng, để thấy hết mọi thứ: Tiệm quán, đồ đạc bày tràn ra ngoài, người ta mua sắm tấp nập. Khi hai chú cháu đi ngang qua tiệm Heartan nghe một bà mập mạp đứng bên ngoài cửa tiệm le lưỡi lắc đầu:

- Gan rồng gì mà những bảy mươi đồng lionia một cân, có mà điên ta mới mua nó...đây...tiền đây...đưa nó cho ta...

Có tiếng còi rè phát ra từ một tiệm âm u mang bảng hiệu Sở diều hâu đỏ,nâu,tuyết,đen và bắc âu. Rất nhiều đứa nhóc trạc tuổi Long đang ịn mũi vào cửa sổ ngắm những ván trượt bên trong. Long nghe một trong đám trẻ nói:

- Coi kìa!Đó là Flazerz2000 mới toanh ván trượt nhanh nhất xưa nay...

Những tiệm khác, cái thì bán áo chùng, cái thì bán kính viễn vọng và những trang thiết bị bằng bạc mà Long chưa từng nhìn thấy lần nào trong đời. Nhiều tiệm chất đầy nhóc những thùng đựng cánh dơi và đầu lươn. Và hàng núi sách thần bí, hàng súc to, hàng cuộn lớn giấy da, rồi những chai quỷ dược, những trái cầu phép...

Cuối cùng hai chú cháu đến một toà nhà trắng như tuyết nhìn vào Long cứ tưởng là nhà trắng ở Mỹ, tòa nhà cao vượt trên những tiệm quán thấp lè tè. Lão K thông báo:

- Sharama.Cuối cùng cũng đến.

Đứng bên cạnh tấm cửa đồng bệ vệ, trong những con người với tai dài và nhọn với làn da trắng như tuyết,mái tóc vàng óng ả kia với những trang phục lịch sự và cao ngạo kia là...

- Đúng là lũ High Elf đấy.

Lão K nói thầm với Long khi cả hai bước lên những bậc thềm trắng tiến về phía hắn. Tên High Elf cao hơn Harry cả mấy cái đầu. Nhưng hắn có một gương mặt đầy thanh tú như những vì sao trên trời và Long chả có thời gian để ý thấy chân cẳng và ngón tay của hắn ra sao cả vì dù gì chúng cũng rất giống con người. Hắn cúi chào khi hai chú cháu đi ngang qua. Bây giờ họ đối diện với hai cánh cửa khác, bằng bạc, với những dòng chữ này khắc trên cánh cửa:

Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:

Hễ tham thì thâm.

Những ai hưởng mà không hiến,

Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.

Vậy cho nên nếu khám phá được.

Dưới sàn, kho tàn không phải của mình.

Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.

Cái mi lãnh đủ không phải kho tàn đâu.

Lão K nhắc lại:

- Như ta đã nói rồi đó, chỉ có những kẻ điên rồ mới toan tính chuyện cướp Sharama.

Hai tên High Elf lại cúi chào hai chú cháu khi họ đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên High Elf ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều High Elf nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vô các cửa ra này. Lão K và Long đi tới cái quầy. Lão nói với một tên High Elf đang rảnh:

- Chúc buổi sáng yên lành. Chúng tôi đến để rút ít tiền trong tủ ông Mr.Nguyễn.

- Ông có chìa khoá chứ?

- Có chứ, ủa mà chắc nó đâu đây thôi chờ tôi chút.

Lão K bắt đầu lộn trái các túi áo khoác, làm văng tung toé cả nắm thực phẩm viên cho chó ăn lên cuốn sổ của tên High Elf kia. Hắn nhăn mũi. Long thì mãi ngó tên High Elf bên phải đang cân một đống hồng ngọc to như một đụn than đá.

Cuối cùng lão K reo lên:

- À nó đây rồi.

Lão đưa một chiếc chìa khóa bằng vàng bé tí cho tên High Elf. Tên này cầm lấy xem xét kỹ lưỡng rồi nói:

- Cái này trông đúng như quy định.

Lão K ưỡn ngực ra vẻ quan trọng nói thêm:

- Và tôi còn có một lá thư của giáo sư Lý Hoàng. Nó liên quan đến CÁI MÀ MỌI NGƯỜI HAY TÌM NÓ ĐẤY ở trong hầm bạc bảy trăm mười ba.

Tên High Elf đọc lá thư rất cẩn thận. Xong, hắn đưa lá thư cho lão K nói:

- Rất tốt. Tôi sẽ cho người đưa quý vị xuống cả hai hầm bạc. Alanira.

Alanria là một nữ High Elf trông ả có vẻ rất khác với bọn kia nhiều.Cô ả đợi cho lão K thu lượm mấy viên đồ ăn cho chó lại vô túi, rồi mới đưa lão cùng K đi về phía một trong những cánh cửa mở ra hành lang.

Harry hỏi:

- CÁI MÀ MỌI NGƯỜI HAY TÌM NÓ ĐẤY ở bên trong hầm bạc bảy trăm mười ba là cái gì?

Lão K làm ra vẻ bí mật:

- Không thể nói cho con biết được. Cực kỳ bí mật. Công tác của Hergamme. Cụ Lý Hoàng tin tưởng ta. Nói cho con biết ta mất việc như chơi.

Alanira mở cửa hầm cho họ. Lần này Long hơi ngạc nhiên, vì nó tưởng sẽ thấy những tường cẩm thạch nguy nghi,những bức tường ở tương lai như nãy giờ, nhưng lại chỉ thấy một lối đi hẹp bằng đá được những ngọn đuốc chập chờn rọi sáng. Con đường khá dốc dẫn xuống một cái sàn có những đường rầy xe lửa nhỏ xíu. Alanira thổi còi, một toa xe tự hành cũng nhỏ xíu, lất cất chạy trên đường rầy về phía họ. Họ trèo lên lão K xoay trở hết sức vất vả rồi toa.

Ban đầu toa xe còn lất cất chạy trong những hành lang quanh co. Long cố nhớ, trái, phải, phải, trái, giữa ngã ba, phải, trái, trái, phải... Nhưng rồi nó không thể nào nhớ được. Cái toa xe cút kít coi bộ tự nó biết rõ lộ trình của nó, bởi vì chẳng thấy Alanria điều khiển gì cả.

Không khi lạnh dần, luồng khí lạnh làm nhức buốt mắt Long, nhưng nó không chịu nhắm mắt lại. Có một lần nó tưởng nó nhìn thấy một đốm lửa bừng lên ở cuối con đường, khi toa xe chạy qua khúc quanh nó mới nhận ra đó là một con rồng vàng, nhưng không kịp nhìn kỹ.Họ càng xuống sâu, qua nhiều hồ ngầm dưới mặt đất, nơi những vú đá và măng đá khổng lồ thòng từ trên trần xuống và mọc từ dưới sàn lên. Cố nói to hơn tiếng ầm ầm của toa xe chạy,Long hỏi lão K:

-Thế nhà mới của con nó khác với nhà cũ của con ra sao hả chú K?

-Nhà mới của con nó sẽ dài và bự hơn nhà cũ của con.Nhưng đừng hỏi gì vào lúc này nữa.Ta cảm thấy ta bắt đầu say xe rồi.

Trông lão quả là tái nhợt đi, thật ra là trông lão xanh lè. Cuối cùng khi cái toa xe dừng lại bên cạnh một cánh cửa nhỏ trên tường của đường hầm, lão K leo xuống và phải đứng tựa vào tường để cho chân cẳng bớt run lẩy bẩy.

Alanria mở khoá cánh cửa. Khói xanh toả ra mù mịt, và khi khói tan, Long há hốc miệng nhìn. Bên trong là hàng đụn vàng, hàng cột bạc, hàng đống tiền đồng nhỏ. Lão K mỉm cười:

- Của con tất cả đó.

Tất cả là của Long? Không thể tin được.Cái dòng họ chết tiệt đó mà biết thì thế nào họ cũng sẽ muốn giết cậu gắt gao hơn cho mà xem.Cậu còn không ngờ là cậu có cả một kho tàng đang nằm sâu bên dưới lòng Hà Nội.

Lão Hagrid giúp Harry hốt một mớ vàng bạc đồng vô một cái túi và lấy một chiếc chìa khóa. Lão giải thích:

- Đồng vàng gọi là Dradonia, mỗi đồng vàng ăn mười bảy Phoenixa bạc, và mỗi Phoenixa ăn hai mươi chín Lionia đồng, cũng dễ tính thôi. Xong, nhiêu đây là đủ cho hai học kỳ, phần còn lại được giữ an toàn cho con còn chiếc chìa khóa này là chìa khóa nhà mới của con.Thứ này có nhiều tác dụng lắm đấy.

Lão quay sang và nói với Alanria:

- Bây giờ làm ơn đưa chúng tôi đến hầm bạc bảy trăm mười ba, và chậm chậm một chút cho tôi nhờ.

Alanria nói:

- Hừ,chỉ có một tốc độ mà thôi.

Họ lại xuống sâu hơn nữa, và càng lúc càng tăng tốc. Không khí càng lạnh khủng khiếp khi họ vượt qua những khúc quanh chật hẹp. Lắc lư toa xe vượt qua một cái khe núi ngầm dưới lòng đất,Long chồm qua thành toa để coi thử phía dưới đáy sâu thẳm và tối om ấy có gì, nhưng lão K nắm cổ áo nó kéo nó ngồi xuống và cự nự một mách.

Hầm bạc bảy trăm mười ba không có ổ khóa.Alanria lúc này cũng tỏ ra quan trọng hắn bảo:

- Lùi lại.

Rồi hắn gõ nhẹ nhàng lên cánh cửa bằng một ngón tay dài, và cánh cửa chỉ việc tan chảy ra. Alanria giải thích:

- Nếu người nào khác một High Elf Sharama gõ lên cánh cửa thì hắn sẽ bị hút xuyên qua cánh cửa và mắc kẹt trong đó vĩnh viễn.

Long thắc mắc:

- Bao lâu các người mới kiểm tra những thứ bên trong một lần?

-Khoảng mười lăm năm một lần.

Alanria trả lời với một nụ cười quái dị trên môi.

Trong hầm bạc cực kỳ an toàn này ắt hẳn phải là thứ gì cực kỳ phi thường. Long chắc chắn như vậy, nên nó háo hức ngoái người vô xem, tưởng sẽ thấy ít nhất cũng cả biển châu báu ngọc ngà. Nhưng thoạt đầu nó chẳng thấy gì cả. Căn phòng hầu như trống rỗng. Rồi nó chú ý đến một cái gói nhỏ bụi bặm gói trong một miếng giấy nâu nằm trên sàn. Lão K lập tức nhặt nó lên nhét sâu vô túi trong của chiếc áo khoác.

Long thèm biết cái đó là cái gì hết sức, nhưng cũng biết là khôn hồn thì đừng hỏi.

Lão K nói:

- Đi thôi, trở lại cái xe kinh dị này, và đừng có mà nói chuyện với ta trên đường về, ta từ giờ ngậm chặt miệng là thượng sách.

Sau chuyến tàu lắc lư trở về mặt đất, hai chú cháu đứng chớp mắt lia lịa trong ánh nắng rạng rỡ phía trước toà nhà Sharama. Với một túi đầy tiền, Long không biết nên chạy đi đâu và làm gì trước tiên. Nó không cần phải hỏi tỉ giá một đồng Dradonia ăn bao nhiêu đồng Việt Nam cũng biết là nó đang có trong tay nhiều tiền hơn bao giờ hết trong đời nó. Nhiều hơn cả tiền mà gia tộc từng có.

Lão K hất đầu về phía cửa tiệm Trang phục của Phu nhân nhà họ Thiên.

- Mua đồng phục trước đã.

Long tưởng lão K dẫn mình vô tiệm, nhưng lão lại nói:

- Long nè, con có phật ý không nếu ta ghé vô quán Mộc bên đường làm một ly?

Mấy toa xe ở Sharama hành ta quá sức.

Trông lão có vẻ còn hơi say xe, cho nên Long đành đi vô tiệm của phu nhân nhà họ Thiên một mình, trong lòng hết sức lo âu.

Phu nhân nhà họ Thiên là một chiến binh pháp sư mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Long vừa há miệng ra nói thì bà đã tươm tướp:

- Đồng phục của học viện Hergamme hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Như trong kia lúc này có một quý ông trẻ tuổi đang thử đồ đấy.

Đằng sau cửa hàng, một thằng bé có gương mặt nhọn nhợt nhạt đang đứng trên cái một cái bục khác lượt thử cái áo đen của nó. Bà phu nhân đặt Long đứng trên một cái bục khác bên cạnh, trùm một cái áo dài qua đầu nó, bắt đầu đánh dấu chiều dài để xén bớt.

Thằng bé nhợt nhạt nói:

- Chào. Cũng vô Hergamme à?

Long đáp:

- Ừ.

- Ba tao đang mua sách cho tao ở tiệm kế bên và má tao thì đã lên phía đầu phố để kiếm mua một súng bạc.

Giọng thằng bé này có âm điệu nhừa nhựa chán ngắt. Nó lại nói nhiều:

- Lát nữa tao kéo má tao đi coi đua xe rồi xem đua ván trượt. Thật không hiểu tại sao người ta lại không cho phép học sinh năm thứ nhất có xe riêng hay ván trượt. Tao tính làm như cả nhà tao để mua cho tao một ván rồi tao sẽ lén đem vô trường.

Long đột nhiên thấy có gì đó lạnh sau gáy. Thằng bé vẫn tiếp tục huênh hoang:

- Nè, mày đã bao giờ có ván trượt riêng bao giờ chưa?

- Chưa.

- Biết chơi Flashma chớ?

- Không.

Long vừa đáp vừa thắc mắc không biết Flashma là cái gì? Thằng bé vênh váo:

- Tao chơi xịn. Ba má tao nói tao mà không được chọn vào đấu cho nhà tao thì đó là một sự uổng phí đó là một tội lỗi. Và tao phải nói, tao đồng ý. Mày biết sẽ ở nhà nào chưa?

- Chưa.

Long trả lời mà cảm thấy mình cứ ngu thêm từng phút một. Thằng kia gật gù:

- Thật ra không ai thực sự biết cho đến khi chính thức nhập học. Nhưng mà tao thì biết là tao sẽ ở nhà Kimara, tất cả mọi người trong gia đình tao đều từng ở đó mà. Thử nghĩ tao mà bị tống vô nhà Munble thì chắc tao nghỉ quá. Phải không?

Long chẳng biết nói gì hơn là phát ra một tiếng ậm ừ trong cổ họng, ước ao sao cho nó có được điều gì thú vị để nói. Thằng bé nhợt nhạc bỗng kêu lên:

- Ê ngó lão già kia kìa.

Nó hất đầu về phía cửa sổ. Lão K đang đứng ở đó. Lão nhe răng cười với Long và chỉ hai cây kem to tướng, ra hiệu lão không vào được. Long mừng rỡ là giờ đây nó có biết một hai điều mà thằng bé không biết.

- Đó là chú K chú làm việc trong trường Hergamme.

Thằng bé nói:

- À, tao có nghe nói về lão. Trong có vẻ lịch lãm nhưng lại là một loại đầy tớ ấy mà, phải không?

Long cảm thấy mình càng lúc càng bớt ưa thằng bé.

- Chú ấy là người gác cổng.

- Đúng y chang. Tao nghe nói ổng mọi rợ lắm.Lão sống trong một cái chuồng lợn trong sân trường, thỉnh thoảng lại say xỉn, lại còn tập làm ma pháp nữa chứ, nhưng rốt cuộc lại làm cháy cái giường của mình lão nghĩ mình là ai chứ ?là người được chọn hay sao.Chỉ là tên sai vặt mà cứ thích làm màu.

Long lạnh lùng nói:

- Tôi thấy chú ấy giỏi lắm.

Thằng bé khịt mũi:

- Mày tưởng vậy hả? Mà tại sao mày dây dưa với lão? Ba má mày đâu?

- Họ chết rồi.

Long không muốn tiếp tục về đề tài đó với thằng bé này nữa. Thằng đó tỏ ra thương hại:

- Tội nghiệp. Nhưng ba má mày cũng thuộc giới của chúng ta, phải không?

- Ý cậu nói là ba má tôi có phải là chiến binh không hả?

- Mày cũng biết là người ta đâu có thu nhận người thuộc giới khác vào Hergamme, đúng không? Họ không giống chúng ta, không được nuôi dạy theo cách của chúng ta. Có đứa chẳng biết tí gì về Hergamme khi nhận được giấy gọi nhập học, tưởng tượng nổi không? Tao nghĩ người ta nên duy trì truyền thống gia đình của những chiến binh xưa. À, mày thuộc dòng họ nào?À mà tao vừa nghe cha tao nói rằng Nguyễn Hoàng Kim Long vừa trở lại thế giới này đấy có lẽ hắn nên biến đi để tao làm ngôi sao thì hơn...

Long chưa kịp mở miệng thì bà phu nhân đã trở lại nói trước:

- Con xong rồi cưng ạ.

Long chẳng hề tiếc cuộc trò chuyện bị chấm dứt ngang xương, nhảy ngay khỏi cái bục. Thằng kia nói:

- Thế chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Hergamme đúng không?

Long hơi có vẻ lặng lẽ khi ăn que kem mà lão K mua cho nó đó là một cây kem dâu có cả vị socola và đậu phộng nữa.Lão K hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Long nói dối:

- Đâu có gì đâu.

Họ dừng chân mua giấy điện tử và vài viết lông thiên nga. Long khá phấn khởi lên một chút khi tìm thấy bình mực tự đổi màu khi viết. Ra khỏi tiệm Long hỏi:

- Chú K, Flashma là cái gì?

- Cô hồn các đảng ơi, ta cứ quên béng là chú nhỏ này không biết chút gì hết về Flashma!

- Chú đừng làm cháu thêm nản lòng.

Long kể cho lão K nghe chuyện nó gặp thằng bé nhợt nhạc trong tiệm quần áo phu nhân nhà họ Thiên.

- Nó nói những người sinh trưởng trong gia đình người discarded không được thu nhận vào Hergamme.

- Nhưng con không thuộc gia đình người discarded. Nếu thằng nhóc đó mà biết con đã là ai.Mà nó nhất định phải biết tên con nếu ba má nó thật sự là dân chiến binh thực sự. Con thấy đó, mọi người trong quán The Wind tỏ ra như thế nào khi họ gặp con. Nhưng dù sao đi nữa thằng bé đó biết khỉ gì mà nói. Vì trong số những anh hùng giỏi nhất mà ta biết cũng có một số người vốn xuất thân từ giới discarded, nhưng họ có phép màu tự nhiên, như má con là một thí dụ. Con nghĩ xem, má con có cả một dòng họ tầm thường và rác rưởi như thế nào!

- Vậy thì Flashma là cái gì?

- Là môn thể thao của chúng ta.Thể thao của những anh hùng. Nó giống như... giống như bóng đá trong thể thao giới discarded vậy,mà mọi người đuổi theo Flashma, chơi trên không nhé, cưỡi trên ván trượt mà chơi, và có tới bốn trái banh.Chà, cũng khó giải thích luật lệ.

- Còn Kimara và Munble là cái gì?

- Ký túc xá, tức nhà trong trường cho học sinh ở trọ. Có bốn ký túc xá hết thảy. Người ta hay nói Munble chứa toàn đồ học dốt, nhưng...

-Nhưng sao chú...

Long bắt đầu rầu rĩ:

- Chắc là con sẽ bị cho vô Munble thôi.

- Munble còn đỡ hơn lũ Kimara. Hồi nào giờ có tên anti hero nào mà không ở lò Kimara ra đâu? Một thí dụ là kẻmàkhôngaimuốnnhắcđến.

- Xe..., xí quên, kẻmàkhôngaimuốnnhắcđến cũng từng học ở Hergamme sao?

- Ờ lâu lắm rồi.

Lão K mua sách cho Long trong một tiệm sách tên là world bookstore. Ở đó những quyển sách to như tảng đá lát đường bọc da chất cao đụng trần nhà. Lại có sách nhỏ cỡ con tem bọc lụa. Có quyển sách đầy những ký hiệu kỳ cục; có quyển lại không có chữ gì bên trong cả. Cậu nhớ đến thằng anh họ của mình, một thằng bé không bao giờ đọc sách, chắc cũng khoái đưa tay vào sờ thử vào những quyển sách lạ lùng này. Lão K phải kéo Long bứt khỏi những cuốn như những lời nguyền và cách giết người nhanh gọn lẹ...

Long luyến tiếc:

- Con muốn bữa nào tranh thủ trừng phạt lũ trong dòng họ đó của con.

Lão K gật gù:

- Ta không nói như vậy không hay. Nhưng đừng có giở trò năng lực nào ra trong thế giới của lũ discarded , trừ những trường hợp thật đặc biệt. Với lại, con cũng chưa thể thực hiện được những thứ phức tạp được, con còn phải học tập nhiều mới đạt tới trình độ của người khác.

Lão K cũng không cho Long mua một cái đỉnh bằng vàng (trong danh sách ghi là một cái đỉnh bằng thiếc), nhưng ông cho phép nó mua một bộ cân rất xinh để cân các nguyên liệu chế biến dược liệu, và mua cả một cái kính viễn vọng bằng đồng thu gọn được. Rồi họ vô tiệm Alentin, một nơi đủ nguyên liệu tuyệt vời để tạo ra bất cứ thứ mùi kinh khủng gì, như mùi trứng thối pha với mùi bắp cải nhũn. Các thùng đựng nguyên vật liệu chất đầy trên sàn; những hũ dược thảo, các thứ rễ khô, và những chiếc bao đựng thứ bột sáng để dựa sát tường. Những bó da, những xâu mồi lửa, những móng vuốt co quắp thòng từ trên trần xuống. Trong khi lão K hỏi người đứng sau quầy về một số nguyên liệu cần thiết cho việc học của Long, thì tự Long một mình đi xem xét mấy cái sừng kỳ lân bạc (giá hai mươi mốt Dradonia một cái), và những con bọ cam đen nhánh, nhỏ ti tí (năm Lionia một chung).

Ra khỏi tiệm Alentia, lão K kiểm lại danh sách đồ cần có của Long.

- Chỉ còn khẩu súng và vài hộp đạn bạc còn vũ khí tự chọn cho con nữa là chưa mua.Con muốn sử dụng loại gì nào shotgun hay m416 nào?

-Con muốn có vài thanh kiếm

-Hả?ta nghĩ nhưng đưa trẻ như con sẽ mê súng lắm chứ?

-Nhưng con dở về phần dùng súng lắm nên con sử dụng vũ khí cận chiến như kiếm rất tốt.

-Được rồi,à mà ta còn chưa cho con một món quà sinh nhật.

Long cảm thấy hai má nó nóng bừng.

- Bác không cần phải...

- Ta biết ta không cần phải làm vậy. Nhưng mà để coi, ta sẽ tặng con một thứ gì nè? Nhất định không phải lũ thằn lằn đất rồi, lũ đó đã hết mốt từ lâu, chúng nó sẽ cười nhạo con cho coi. Ta cũng không thích mèo hay chó, chúng làm cho ta sổ mũi hắt xì hơi. Vậy ta sẽ sắm cho con một con đại bàng. Loại này cực kỳ hữu ích, có thể chuyển thư và đủ mọi thứ dùm con,con đã thấy cái con lúc sáng rồi đấy.

Hai mươi phút sau, hai bác cháu rời khỏi viện thú, một nơi âm u, đầy những tiếng thì thào, những giọng rít nóng, những đôi mắt sáng như ngọc. Long đã có trong tay chiếc lồng to, bên trong là một con đại bàng Bắc Âu màu đỏ nâu vô cùng đẹp, đang vùi đầu trong cánh ngủ say sưa. Long không thể không lập lại câu cám ơn lão K, nghe đến gần cà lăm như giáo sư Kim Tử.

Lão K gạt đi một cách thô lỗ:

- Ơn nghĩa gì! Ta thấy con như thế này.Ta chắc con làm gì mà có được nhiều quà cáp khi ở nhà . Giờ thì ta chỉ cần đến một tiệm nữa thôi, tiệm duy nhất bán súng và đạn bạc cho các chiến binh, tiệm Oblivion để kiếm cho con khẩu súng ngắn xịn nhất rồi ta sẽ dẫn con đến chỗ lò rèn ở cuối thị trấn lấy cho con xem vài thanh kiếm.

Kiếm và kiếm đó mới là thứ mà Long đang trông mong nhất.

Sau vài giờ rắc rối họ đã lựa được một khẩu súng với 5 hộp đạn bạc cho học kỳ mới chỉ còn lại là lò rèn.

Lò rèn ở thị trấn tương lai.Đây là nơi cuối cùng tuy khá là nhỏ nhắn vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng:LÒ RÈN CỦA 12EMRA. Nhà sản xuất vật phẩm uy tín từ năm 382.Nhưng có lẽ là nơi này đã khá lâu rồi và số 2 trong số 12 của cửa tiệm đang mờ dần.

Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đại đao duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.

Khi hai bác cháu bước vô trong tiệm rèn thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất đề cho Long ngồi chờ. Nó cảm thấy lạ lùng như thể nó vừa bước vào một thư viện rất ư nghiêm ngặt. Nó phải ráng nuốt vô rất nhiều câu hỏi chỉ chực vọt ra khỏi miệng, giương mắt ngó hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Không biết tại sao bỗng dưng Long cảm thấy như cổ mình bị kim chích. Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi đây dường như gây một cảm giác kiến bò trong xương người ta bằng một thứ phù phép bí ẩn gì đó.

Chợt một giọng nói dịu dàng vang lên:

- Chào cháu.Tiệm ta khá vắng do dạo gần đây không còn có nhiều người dùng vũ khí cận chiến lắm đâu.

Long đứng phắt dậy. Lão K chắc là càng nhảy dựng lên vì nghe tiếng xô cái ghế của lão.

Một cụ già đứng trước mặt hai bác cháu, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm. Long lúng túng nói:

- Cháu chào cụ ạ.Không sao ạ.Không biết tiệm cụ có thanh kiếm nào phù hợp với cháu không ạ!

Cụ già nói:

- À, phải, phải, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại cháu. Nguyễn Hoàng Kim Long. Cháu có đôi mắt của mẹ cháu. Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính mẹ cháu trong tiệm này, mua con dao để tự vệ đầu tiên của mình. Để coi, cây kiếm này chất liệu rất tốt đấy làm từ việc các nung các viên khoáng thạch của tộc High Elf ta mong là nó phù hợp với con.

Ông Emra đã đến gần sát Long đến nỗi mũi cụ và mũi Long suýt đụng nhau. Harry có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt cụ.

- Và đây là cánh tay...

Ông Emra đưa ngón tay trắng bệch dài thòng sờ vào cánh tay trái Long. Ông nói nhẹ nhàng:

-Ta xin lỗi vì ta đã bán thứ vũ khí chết người đó kẻ giết cha mẹ của con...

Cụ lắc đầu, và rồi, may cho Harry, cụ quay sang lão K.

- Chào Mr.K. Thật vui khi gặp lại anh... đã rất lâu rồi ta mới gặp lại nhau.Anh có cặp nhẫn bằng vàng phải không?Ta nhớ rất rõ về nó.

- Đúng đó thưa cụ.Tuy mất chúng nhưng tôi vẫn sử dụng được năng lực của mình.

-Phải cái nhẫn vàng đó rất tốt và rất phù hợp với cậu nhưng thật tiếc khi nó bị phá hủy đi.

Giọng ông cụ bỗng nhiên đanh lại. Lão K bối rối:

- Ơ... phải, họ đã làm như vậy. Nhưng mà tôi vẫn còn giữ những khúc gãy.

Ông cụ vẫn lạnh lùng:

- Nhưng anh không sử dụng chúng?

Lão K vội nói ngay:

- Không cần đâu thưa cụ.Tôi nghĩ hãy để nó vậy để nhắc nhở những sai lầm mà tôi đã tạo ra.

Long để ý thấy lão K ép chặt thứ gì đó bên trong cái áo khoác đen dày khi phân bua với ông cụ. Cụ ném cho lão K một cái nhìn dữ tợn:

- Hừm, thôi được, bây giờ để ta xem, thứ nào thích hợp với cậu Long nhà ta nào.

-Thưa cụ,cháu muốn dùng kiếm ạ.

-Kiếm sao được rồi,có lẽ ta sẽ cho cậu xem vài cây katana.

- Tay nào của cậu ăn cơm?

- Ơ... cháu thuận tay mặt ạ.

- Giơ tay lên. Vậy đó.

Cụ đó từ vai đến ngón tay của Long, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:

- Mỗi vũ khí của hiệu 12EMRA đều có lõi bằng chất liệu ma pháp hùng mạnh, cậu Long à. Chúng tôi dùng sừng bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng,tim rồng và có khi là gan của loài nhân sư. Không có vũ khí 12EMRA nào giống vũ khí 12EMRA nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỳ mã, hai con phượng,hai con rồng hay hai con nhân sư nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cậu không thể nào tạo được những đường kiếm tương tự khi sử dụng vũ khí của chiến binh khác.

Long bỗng nhận ra cái thước đo, đang đo khoảng cách hai lỗ mũi của nó, tự động làm công việc một mình. Ông cụ đã bỏ đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp dài.

Khi cụ nói:

- Xong rồi.

Thì cái thước máy đo tự động buông mình rơi xuống sàn.

- Được rồi, cậu Long, thử cái này xem. Gỗ sồi và tim rồng. 90cm, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lấy vài hơi lên rồi vung kiếm một cái xem nào.

Long cầm cây kiếm lên và (cảm thấy mình ngu ngốc) lấy hơi vung một vòng nhỏ.Một đường kiếm được tạo làm những thứ vũ khí khác rơi xuống đất.Nhưng ông cụ giật lại cây kiếm ngay tức thì.

- Thử cây này. Gỗ sưa và lông phượng hoàng. 100cm. Khá lợi hại.

Long thử, nhưng nó chưa kịp giơ cây đũa lên thì lại bị ông cụ tướt mất.

- Không, không. Thử cây này. Gỗ mun và sừng kỳ lân. 120cm.

Long lại thử, nhưng nó chưa kịp giơ cây đũa lên thì lại bị ông cụ tướt mất.

- Không, không. Thử cây này. Gỗ xoài và gan nhân mã. 130cm.

Long thử. Rồi thử. Nó chẳng hiểu ông cụ có ý chờ đợi phép màu gì ở những cây kiếm này nữa. Đống kiếm nó đã thử vun thành đống trên chiếc ghế đu đưa, nhưng ông cụ vẫn cứ đưa ra thêm nhiều cây kiếm khác để thử. Mà càng thử cụ có vẻ càng vui hơn.

- Tưởng ta bịp hả? Đừng lo. Chúng ta đang tìm một cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám thanh kiếm này. Ta đang tự hỏi, à phải, sao lại không thử một sự kết hợp khác thường. Hai cây nhựa thông và lông phượng lai sư tử và rồng. 182cm. Đẹp và dễ uốn nắn.

Long cầm hai cây kiếm lên. Nó thình lình cảm nhận một luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Nó giơ cây kiếm lên cao trên đầu, ngoắc một cái giữa đám bụi lưu niên trong tiệm. Một chuỗi những tia lấp lánh vàng đỏ bắn ra từ đầu đũa y như pháo hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tường và những đường chữ X thật mạnh mẽ. Lão K vỗ tay hò reo, còn ông cụ thì bật khóc:

- Ôi, hoan hô. Đúng rồi, ôi, hay quá. Ừ. Tốt. Tốt. Thật là kỳ lạ... Ôi kỳ lạ biết bao...

Cụ đặt hai cây kiếm của Long trở vào cái hộp, gói lại trong một tờ giấy lớn nâu rồi bọc lại trong vỏ da, vẫn lẩm nhẩm:

- Kỳ lạ... Kỳ lạ...

Long hỏi:

- Cháu xin lỗi, nhưng mà cái gì kỳ lạ ạ?

Cụ Emra nhìn chằm chặp vào mặt Long:

- Ta nhớ mọi thứ của ta bán ra, cậu Long à. Từng thứ một. Ngẫu nhiên làm sao là con vật đó đã cho hai cái lông làm thành hai cây kiếm của cháu.Cũng cho thêm chiếc lông và chỉ một chiếc. Rất kỳ lạ, nhưng đúng là chiếc lông trong cây đũa của cháu, chính là anh em của chiếc lông làm nên thứ vũ khí của hắn.

Long há hốc miệng, trợn tròn mắt.

- Chuyện đời kỳ lạ làm sao. Nên nhớ, vũ khí sẽ tự chọn chiến binh của nó. Ta tin là chúng ta có thể trông mong nơi cháu những điều vĩ đại, Long à... Nói cho cùng, kẻmàkhôngaimuốnnhắcđến quả đã làm những điều vĩ đại. Khủng khiếp thật nhưng cũng vĩ đại.

Long rùng mình. Nó không chắc là nó thích ông cụ cho lắm. Nó trả cụ mười tám đồng Dradonia vàng để mua cây đũa, và ông cụ cúi chào tiễn hai bác cháu ra tận cửa.

Lão K nắm chặt tay Long và dắt cậu đến một nơi đó là căn nhà mới của cậu,lão đưa cho cậu chiếc chìa khóa lúc lấy trong trong kho bạc để cậu tự mở và tìm hiểu về nó.Đó là một căn biệt thự màu trắng với đầy đủ mọi thứ gồm có cả những thứ vật dụng thường ngày,nó khá rộng thật uổng khi cậu lại ở một mình ở đây trong nó có vẻ rất sạch sẽ dường như có ai đó lau chùi nó thường xuyên.Bỗng từ đằng xa thì có vài người bước đến trong có có một gã High Elf mặc một bộ đồ vest với một phong thái dễ chịu khi nhìn vào cậu có lẽ là quản gia của căn biệt thự này.Hắn ta cất tiếng:

-Xin lỗi cậu đây là...

-Tôi là Nguyễn Hoàng Kim Long,tôi nghe nói bác K nói ba mẹ đã để căn biệt thự này lại cho tôi.Xin hỏi còn mọi người là...

-Hóa ra là cậu chủ,tôi là Fod quản gia ở đây trước khi cha mẹ cậu đi đã bảo tôi ở đây phục vụ và bảo vệ nơi này chờ ngày cậu trở lại

-Vâng tôi chỉ ghé thăm thôi,tôi còn phải gia nhập vào Hergamme nữa

-Vâng tôi biết,nên chúng tôi sẽ chờ đợi đến khi cậu trở về

Xế chiều, mặt trời đã lơ lửng phía chân trời khi trở lại quán rượu The Wind, lúc ấy đã vắng hoe.

Long dường như không nói gì cả khi cả hai đi xuống phố. Nó cũng không để ý người ta ngó ngoái hai bác cháu nó như thế nào khi cả hai người xuống tiễn biệt nhau ở căn nhà của cậu, tay xách, nách mang, lưng vác những hộp những gói hình thù khôi hài, lại có một con đại bàng Bắc Âu đang ngủ vùi trong chiếc lồng mà Long ôm trong lòng.

Đến sân nhà, khi lão K vỗ vai Long, nó mới nhận ra mình đang ở đâu. Lão K nói:

- Còn đủ thì giờ ta mua cho con ăn cái gì đó trước khi tiễn chào con chạy.

Lão mua cho Long một cái bánh mì nhân thịt và cả hai ngồi trên ghế đợi mà ăn.Long cứ nhìn quanh. Mọi thứ trông là lạ làm sao đó.

Lão K hỏi:

- Con có sao không Long? Sao bỗng nhiên con im lặng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro