3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long không chắc là nó có thể giải thích được. Nó đang trải qua một sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Nó vừa nhai bánh mì thịt băm vừa kiếm vài lời để nói.

Cuối cùng nó cũng kiếm ra mấy câu:

- Ai cũng nghĩ là con đặc biệt, tất cả những người ở tiệm The Wind, giáo sư Kim Tử và cả ông cụ EMRA... nhưng mà thật tình con không biết chút gì gọi là kỹ thuật chiến đấu của một chiến binh cả. Sao họ lại trông mong điều vĩ đại nơi con? Con nổi tiếng mà con không thể nhớ mình nổi tiếng nhờ cái gì. Con không biết điều gì đã xảy ra khi Xe..., xí quên, con muốn nói là vào cái đêm ba má con bị hại đó...

Lão K chồm qua bàn, đưa cái mặt rậm rì râu tóc của lão đến gần mặt Long, và sau râu tóc ấy là một nụ cười hiền lành tử tế:

- Đừng lo lắng, con ơi. Con sẽ học hành tấn tới mau lắm. Ai cũng bắt đầu từ chỗ bắt đầu ở Hergamme. Con sẽ vượt qua được hết, không sao đâu. Ta biết có thể là sẽ khó khăn vất vả. Con sẽ phải một mình phấn đấu vươn lên, không dễ dàng gì. Nhưng con sẽ trải qua một quãng đời tuyệt vời ở Hergamme.Vì thứ được gọi là chiến binh không bắt đầu từ những gì đã biết trước là nó xuất phát từ những thứ được tạo ra từ trong tim con cơ.Ta đã từng trải qua... Mà thực tế là ta vẫn đang trải qua đời ta ở đó.Tuy khá kinh khủng nhưng ta nghĩ là con đáng để thử

Lão K giúp Long lên nhà lại với vị quản gia nó. Lão đưa nó một lá thư.

- Đây là vé của con để đi Hergamme. Ngày một tháng chín. Ngã Tư Của Các Vị Vua. Trong vé có ghi rõ. Nếu gặp rắc rối gì gửi đại bàng đến cho ta. Con đại bàng đó biết tìm ta ở đâu. Hẹn gặp lại con nhé,Long.

Long muốn được nhìn lão K cho đến khi lão khuất hẳn tầm nhìn. Nó đứng ịn mũi vào cửa sổ nhìn lại, nhưng chỉ chớp mắt một cái là lão K đã biến mất rồi.

Những ngày tháng hè cuối cùng Long suốt ngày cắm mặt vào những cuốn sạch ở trong thư viện của nhà mình.Thư viện của cậu quả là có rất nhiều sách có lẽ cha mẹ của cậu là người rất thích đọc sách.Khi cậu ở đây cậu cũng đã được Fod và những hầu gái bán Elf kể về cha mẹ của mình và họ cũng đã chỉ dạy cậu rất nhiều thứ.Fod đã chỉ dạy cậu về phần bắn súng tuy cậu không sử dụng được tốt như Fod nhưng cậu đã tiến bộ phần nào,ngoài ra cậu đã luyện tập với kiếm của mình và chăm chút nó rất cẩn thận cậu cũng đã rất trong mong về học viện chiến binh đó,có lẽ là cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để thể hiện mình rồi.

Long có vẻ rất ít nói chuyện với mọi người tuy là cậu rất dễ tiếp xúc nhưng ngoài Fod ra thì cậu dường như chả nói chuyện với ai nhiều cả.Suốt ngày cậu chỉ ru rú trong thư viện đọc sách hay ra ngoài tập luyện rồi lại ru rú trong phòng với Rune chú đại bàng của cậu.Cậu đã đặt tên nó là Rune một dạng ngôn ngữ mà cậu thấy trong một cuốn sách trong thư viện trong dinh thự nhà cậu. Chữ Rune là loại chữ được người Viking ở Scandinavia sử dụng. Đây là loại chữ chỉ sử dụng nét thẳng. Nó có 24 ký tự. Đến thế kỷ X, bảng giảm xuống còn 16 ký tự. Việc này làm cho chữ v có thể đọc thành u, v, oo, ... Đến thế kỷ XX, một số người vẫn còn tin vào chữ rune dành cho thần lùn Viking.Có lẽ đây là lần đầu tiên những tháng hè mà cậu đã được tiếp xúc với nhiều sách như vậy và chúng rất dễ thuộc chúng đều có thể ghi nhớ trong đầu cậu rất nhanh.Thỉnh thoảng cậu vẫn để Rune bay nhảy trong sân khi cậu ở trong sân vì Long luôn đặt mục tiêu mình rất cao nên cậu không chỉ muốn kỹ thuật kiếm của mình ở mức độ cao mà cậu muốn tập sử dụng ma pháp và cả thể lực thật tốt nên cậu luôn bám theo Fod nhờ chỉ dạy.Fod là quản gia là người tộc High Elf mà tộc High Elf có khả năng về thiện xạ và ma pháp rất cao có thể là loài bậc nhất ở thế giới này nên không có gì quá khó hiểu khi cậu luôn bám theo để học lóm gì từ Fod,tuy cậu ấy không thể chỉ dạy cho Long những kỉ thuật thể lực tốt nhưng cậu ấy luôn chỉ dạy cho Long những thứ cần thiết.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, Long lại gạch bỏ đi một ngày trong miếng giấy nó dán trên tường, đếm coi còn lại bao nhiêu ngày nữa thì đến ngày một tháng chín. Vào ngày cuối cùng của tháng tám, nó nghĩ là dù sao cũng nên nói với quản gia của nó về chuyện nó phải ra nhà ga Ngã Tư Của Các Vị Vua vào hôm sau.Sau bữa ăn hôm ấy nó bước vào phòng khách nơi mà quản gia luôn xem tivi vào mỗi bữa tối nó luôn biết rằng Fod sẽ luôn ở đây vào mỗi bữa tối.Fod chợt nhận ra điều gì đó khi thấy Long bước ra.Fod cất tiếng:

-Thưa cậu chủ,có chuyện gì thế ạ?

-À...chỉ là...tôi có nghe nói ngày mai ngươi có việc cần ra ngoài đúng không?

-Vâng thưa cậu...

- Thì là... ta cần phải đến nhà ga Ngã Tư Của Các Vị Vua vào ngày mai để... để... đến trường học viện Hergamme.

-Vâng tất nhiên là được rồi tôi sẽ đưa cậu đến chỗ nhà ga trước khi chuyến đi bắt đầu.Đó là một vinh dự của tôi khi được nhìn cậu chủ lần đầu tiên bước đi trên con đường của mình.

-Thế hay quá,vậy là ngươi sẽ cho ta quá giang à?

-Vâng thưa cậu.

-Cám ơn Fod nhiều lắm.

Sáng hôm sau,Long thức dậy lúc năm giờ. Nó hồi hộp háo hức đến nỗi không thể ngủ lại. Nó dậy mặc quần ống rộng cho nam cùng chiếc áo thun đen và cái kính mà Fod đặc biệt vừa mua cho nó vài ngày trước vào, vì nó không muốn đi đến nhà ga trong bộ áo chủng chiến binh do học viện ở trường. Khi nào lên tàu nó sẽ thay ra. Nó dò lại danh sách những thứ cần thiết để nhập trường Hergamme một lần nữa, để chắc là nó không hề sót một thứ gì. Con đại bàng Rune đã được nhốt cẩn thận trong lồng đóng kín. Xong, nó rinh đồ xuống hành lang và chờ Fod thức dậy.

Hai tiếng đồng hồ sau, cái rương khổng lồ nặng nề của Long được chất lên xe vinfast mà cả nhà xài và rồi chiếc xe chạy.Hôm nay còn có cả đại hầu gái Mina đi theo đưa cậu nữa.

Đặc biệt hôm nay Fod và Mina đi theo cậu đến nhà ga xe lửa để đưa cậu vào bên trong tìm cho cậu cái nhà ga đó vì một phần họ cũng chưa bao giờ đến nơi này bao giờ.Khi ra ngoài Fod và Mina đều thu gọn tai nhọn của loài Elf lại giống như những người thường và tóc cũng thay đổi theo.

-Cậu chủ ở sân ga nào vậy? -Mina nhẹ nhàng hỏi

-1...0...2?

-Có vẻ khá khó đấy vì làm gì có sân ga nào là 102 cơ chứ -Fod lên tiếng

Nó đón đường một người bảo vệ để hỏi, nhưng không dám nói đến sân ga số 123. Người bảo vệ chưa từng nghe nói đến học viện Hergamme, và vì Long không thể nói được là Hergamme nằm ở vùng nào trên nước Việt Nam, ông ta bắt đầu bực mình, như thể Long cố tình giả ngây ngốc trêu ông ta.

Thất vọng, Long hỏi xem chuyến tàu nào khởi hành lúc mười một giờ. Nhưng người bảo vệ nói không có chuyến nào cả. Cuối cùng ông ta bỏ đi đâu, làu bàu chuyện mất thì giờ. Long cố gắng không phát hoảng vào lúc này. Theo như cái đồng hồ to bành gắn trên tấm bảng thông báo tàu đến, nó còn mười phút nữa để lên chuyến tàu đến Hergamme, mà nó thì không biết làm sao lên được tàu. Nó bị kẹt cứng giữa sân ga với cái rương to tổ nái mà nó không tài nào xoay xở nổi, trong túi chỉ có tiền chiến binh, và bên cạnh chỉ có một con đại bàng.

Lão K ắt hẳn đã quên chỉ dẫn nó các thứ rồi.Đúng lúc đó có một nhóm người đi tới sau lưng và nó nghe lóm được vài ba câu họ đang nói.

- ... đầy nhóc discarded, biết ngay mà...

Long và mọi người quay phắt lại. Người nói là một người đàn bà béo múp míp. Bà đang trò chuyện với bốn cậu con trai, tất cả đều có tóc trắng xóa. Mỗi đứa cũng đẩy trước mặt một cái rương giống như cái của Long và họ đều có đại bàng.

Trống ngực đánh liên hồi, Long lập tức đẩy cái rương theo họ. Họ dừng lại,Long cũng dừng lại, đủ gần để nghe rõ hơn những gì họ nói. Bà mẹ nói với đứa con:

- Xem coi, sân ga số mấy?

-1...0...2

Một bé gái nhỏ xíu, cũng tóc trắng nắm tay bà mẹ nài nỉ:

- Mẹ ơi, con muốn đi nữa...

- Con chưa đủ tuổi để đi đến đó học Ngân à. Yên nào. Được rồi, Huy, con đi trước.

Đứa con trai có vẻ là đứa lớn nhất trong bọn bèn đi thẳng về phía sân ga số một và sân ga số ba. Long chăm chú nhìn, cẩn không chớp mắt lấy một cái để không bị mất hút cậu ta. Nhưng vừa đúng lúc thằng bé đến được hàng rào ngăn hai sân ga thì một đám đông du khách kéo tràn qua trước mặt Long. Khi tên khách đeo ba lô cuối cùng đi ra khỏi tầm nhìn của Long thì thằng bé kia như đã tan biến vào không khí.

Người đàn bà múp míp nói:

- Bạch, tới phiên con.

Một trong mấy đứa con trai còn lại nói:

- Con không phải là Bạch, con là Hoàng. Thật tình, thưa bà, bà tự xưng là mẹ của chúng con, vậy bà không thể phân biệt con là Hoàng sao?

- Xin lỗi con, Hoàng à.

- Đùa tí thôi, chứ con là Bạch.

Thằng bé nói xong là chạy mất, người em song sinh của nó hối hả chạy theo gọi ơi ới. Lẽ ra chúng đừng chạy nhanh quá như vậy. Chỉ nhoáng một cái là thằng chạy trước mất tiêu. Nhưng mà mất tiêu đi đâu?Long không thể hiểu được và cũng như cậu chả biết họ đi đâu nữa.

Bây giờ đến đứa con trai thứ ba đang rón rén về phía hàng rào. Nó gần tới rồi, bỗng nhiên hết sức đột ngột, không thấy nó đâu nữa.

Không có gì xảy ra cả.

Lúc ấy Fod và Mina đành hỏi thăm người đàn bà múp míp:

- Xin phép hỏi quý cô có cách nào để đến được sân ga 102...

-Oh,cậu là... -Người đàn bà ấy đáp.

-Tôi là Fod,đây là cậu chủ tôi lần đầu cậu ấy đến để học ở học viện Hergamme.

Người đàn bà ấy quay sang nhìn Long với ánh mắt trìu mến rồi đáp :

-Oh,cậu bé nhìn có vẻ thông minh và kháu khỉnh đấy.Lần đầu tiên đi đến Hergamme hả cưng ?Thằng nhóc Đông của bác cũng năm nay mới toanh.

Bà chỉ vào đứa con trai nhỏ nhất của mình. Nó cao, gầy, lóng ngóng, mặc đầy tàn nhan, bàn tay bàn chân to bè, và mũi thì dài sọc.

Long đáp:

- Dạ nhưng mà... nhưng mà... con không biết làm sao... làm sao...

- Làm sao vô sân ga hả?

Người đàn bà múp míp tử tế tiếp lời, Long ngoan ngoãn gật đầu. Bà nói:

- Đừng lo, tất cả những gì con phải làm là đi thẳng vào hàng rào giữa sân ga số một và sân ga số hai. Đừng dừng lại và đừng sợ đâm đầu vào đó, điều này rất quan trọng. Tốt nhất là cứ chạy nhanh một chút nếu con thấy sợ. Con đi đi, đi trước Đông đi.

- Ơ... dạ.

Long chào mọi người rồi đẩy cái rương của mình quay lại, đăm đăm ngó cái hàng rào. Trông hết sức chắc chắn. Nó bắt đầu đi về phía đó. Người ta vượt qua mặt nó để đến sân ga số một hoặc số hai. Nó đi mau hơn. Nó sắp đụng vào hàng rào và thế nào nó cũng bị rắc rối. Tựa người vô cần chiếc xe đẩy, nó dồn sức đẩy xe chạy tới thật nhanh. Hàng rào gần hơn, gần hơn và gần hơn. Nó không thể nào ngừng được nữa rồi. Chiếc xe đẩy chạy muốn vượt khỏi tay nó lôi nó theo. Chỉ còn cách hàng rào một bước mà thôi. Nó nhắm nghiền mắt lại để khỏi thấy một vụ tông rào khốc liệt.

Nhưng điều đó chẳng xảy ra... Long cứ đẩy xe chạy hoài. Nó bèn mở mắt ra.

Trước mắt nó là một đầu tàu máy điện màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường rầy kế bên sân ga đôn đúc hành khách. Một tấm bảng trên hàng chữ Tốc hành Hergamme, khỏi hành lúc mười một giờ.Long ngoái nhìn lại phía sau và thấy một cái cổng sắt thô ở đúng ngay chỗ cái hàng rào trước đó, trên cổng có ghi: Sân tàu điện số một – không – hai.

Thế là Long đã vô được sân tàu điện ngầm một – không – hai.

Tiếng máy điện từ đầu máy xe điện ngầm bảng lảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi những con chó mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quẩn chân người khắp đó đây. Bọn đại bàng thì hí hoé nhau theo phong cách lũ đại bàng, giữa những tiếng loé xoé và tiếng rương hòm ken két cạ vào nhau.

Những toa xe đầu đã đầy nhóc học viên, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cự cãi nhau giành ghế. Long đầy chiếc xe hành lý của mình xuống sân ga tìm một ghế trống, đi ngang qua một thằng bé mặt tròn quay đang kêu:

- Bà ơi, con làm mất chú bọ nữa rồi!

- Ôi Ngọc à! – Long nghe tiếng thở dài của một bà già.

Góc kia, một cô bé khác có mái tóc bết từng lọn đứng giữa một đám nhóc đang nài nỉ:

- Cho coi chút đi, Hân. Coi chút thôi mà.

Long chen lấn đám đông cho đến khi kiếm được một toa trống gần cuối xe lửa. Nó đẩy đại bàng Rune vô trước rồi mới bắt đầu vật lộn với cái rương khổng lồ của mình, vừa nâng vừa đẩy cái rương về phía cửa toa xe. Long cố sức lê cái rương lên từng nấc một, nhưng không cách gì nhấc được một đầu rương lên, đã vậy còn rớt trúng chân đau điếng hai lần. Trong khi đang loay hoay đau đớn thì nghe có tiếng hỏi:

- Cần giúp một tay không?

Thì ra là một trong hai anh em sinh đôi tóc vàng mà Long đi theo từ ngoài quầy bán vé. Long thở hổn hển:

- Ôi! Cám ơn mấy anh.

- Ê, Hoàng! Lại đây đỡ một tay coi!

Nhờ hai anh em sinh đôi giúp, cuối cùng Long cũng đưa được cái rương vô một góc toa tàu.Có vài vết xước nên để làm cánh tay trái nó bị thương nên đã lỡ làm lộ hình xăm đạo pháp trên cánh tay mà không hay biết.Nó vừa vuốt mớ tóc đẫm mồ hôi trên trán nói:

- Cám ơn nha mấy anh!

Bỗng nhiên, một trong hai anh em sinh đôi chỉ vào hình xăm đạo pháp trên cánh tay trái Long, kêu lên:

- Cái gì kia?

- Á... cậu là...? – Đứa thứ hai lắp bắp.

- Đúng là cậu ấy rồi – Đứa sanh đôi đầu tiên lại nói – đúng không?

Long còn ngơ ngác:

- Đúng cái gì?

Cả hai anh em sinh đôi đồng thanh nói:

- Nguyễn Hoàng Kim Long.

- Ờ, nó... - Long vỡ lẽ ra và ẩn hình xăm đạo pháp lại – À, ý tôi nói, vâng, vâng...vâng... là tôi đó mà.

Hai thằng bé kia đực mặt ra nhìn Long khiến nó ngượng chín cả người. May sao vừa lúc đó, bên ngoài cửa toa xe điện cất lên một giọng nói dịu dàng làm Long bớt căng thẳng.

- Hoàng ơi? Bạch à? Các con có trong đó không?

- Tới liền, má ơi.

Hai anh em nhìn Long lần nữa rồi mới nhảy ra khỏi toa xe.

Long ngồi xuống cạnh cửa sổ, hơi khuất nhưng cũng có thể nhìn thấy gia đình tóc vàng đứng trên sân ga và nghe tiếng họ chuyện trò. Người mẹ rút ra một chiếc khăn tay bảo:

- Đông, có cái gì dính trên mũi con kìa.

Thằng bé nhỏ nhất trong đám ngọ nguậy né tránh, nhưng bà mẹ đã tóm lấy cổ nó và dùng khăn tay chùi chóp mũi nó. Nó vùng vẫy ngọ nguậy:

- Má ơi... buông con ra.

Một trong hai đứa sinh đôi nói:

- Ý ẹ...

- Im đi! – Đông hét lên.

Mẹ chúng hỏi:

- Thằng Huy đâu rồi?

- Ảnh đang tới kìa.

Đứa lớn nhất trong mấy anh em xuất hiện. Anh chàng đã thay bộ đồng phục học viên của học viện Hergamme,trang phục học viên rất lịch sự đó là một trang phục bên trong là áo sơ mi trắng đeo cà vạt đen cùng với bên ngoài là một vest đen của trường dành cho học viên Hergamme và Long còn thấy trước ngực là một phù hiệu bạc, trên đó có một mẫu tự H. Anh nói:

- Không ở đâu được má à! Con ở toa phía trên kia. Có hai toa danh riêng cho các huynh trưởng.

Một trong hai đứa sinh đôi tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Ủa? Anh là huynh trưởng hả anh Huy? Lẽ ra anh phải nói chớ! Tụi em chẳng biết gì cả.

- Có mà – Đứa sinh đôi thứ hai nói chen - Khoan, tao nhớ có lần ảnh nói gì đó về vụ huynh trưởng. Hình như có một lần...

- Hổng chừng hai lần...

- Để nhớ coi...

- Hình như nói suốt mùa hè...

Anh Huy huynh trưởng bảo:

- Thôi im nào!

Nhưng một trong hai anh em sinh đôi vẫn thắc mắc:

- Nhưng mà tại sao anh Huy vẫn có đồng phục mới?

Bà mẹ nói với vẻ trìu mến:

- Bởi vì anh con là huynh trưởng. Mà thôi, cục cưng, chúc các con một niên học tốt. Nhớ gửi lũ đại bàng á khi tới nơi nghen!

Bà hôn lên má Huy tiễn anh đi. Rồi bà quay lại hai cậu song sinh dặn dò:

- Bây giờ, hai con... liệu mà cư xử, năm nay các con đã lớn rồi. Nếu má còn nhận được thư báo là các con đã làm... làm những chuyện như... nổ bồn cầu tiêu hay...phá các giáo sư trong các bài giảng...

- Nổ bồn cầu tiêu? Tụi con đâu có làm nổ bồn cầu tiêu bao giờ đâu? – một đứa sinh đôi kêu lên.

Nhưng đứa sinh đôi thứ hai lại nói:

- Ý của má hay đó! Cám ơn má!

- Má không nói đùa đâu. Nhớ trông nom Đông với.

- Má đừng lo. Có tụi con thì đảm bảo nhóc đông bé bỏng của má chẳng việc gì đâu.

- Im đi.

Đông lại la lên. Nó cao gần bằng hai ông anh sinh đôi và cái mũi vẫn còn hồng hồng vì bị mẹ nó vò lúc nãy.

- A, má đoán thử coi, đoán thử hồi nãy tụi con gặp ai trên xe điện coi?

Long vội dựa lưng sát ghế để gia đình tóc vàng ấy không thể nhìn thấy nó.

- Má nhớ thằng nhỏ tóc đen đeo cái kính đứng gần mình ngoài ga không? Má biết nó là ai không?

- Ai?

- Nguyễn Hoàng Kim Long.

Long nghe giọng đứa con gái nhỏ:

- Ôi, má cho con lên toa xe nhìn ảnh một cái nha, má! Một cái thôi!

- Không được Ngân. Con đã nhìn thấy người ta rồi. Người ta không phải là thú lạ trong sở thú cho con nhìn chòng chọc đâu. Mà có đúng là cậu ấy không, Hoàng? Làm sao con biết được?

- Con hỏi nó. Con nhìn thấy cái hình xăm đạo pháp đó của nó. Đúng là cái hình xăm đó....

- Tội nghiệp. Hèn gì má thấy dù nó có người đi theo nhưng trông nó vẫn còn đơn độc.Chắc khi ở nhà nó rất ít nói chuyện với ai. Lúc nãy nó hỏi má cách vô sân ga mà hết sức lễ phép, tội quá!

- Thôi, má! Theo má thì liệu nó có còn nhớ được kẻmàkhôngaimuốnnhắcđến trông ra làm sao không?

Bà mẹ bỗng đanh mặt:

- Má cấm con hỏi nó điều đó. Liệu hồn. Chớ bao giờ đá động đến điều ấy. Bộ nó cần nghe nhắc nhở đến điều khủng khiếp ấy vào ngày đầu tiên đến trường sao?

- Thôi được má cứ yên tâm.

Một tiếng còi tàu vang lên.

- Mau lên tàu đi các con!

Bà mẹ hối, ba đứa con trai vội trèo lên toa xe. Chúng nhoài người ra ngoài cửa sổ ẹ hôn từ giã, và đứa con gái nhỏ nhất òa ra khóc.

- Đừng khóc nữa Ngân. Bọn anh sẽ gửi nhiều, thật nhiều thư cho em mà.

- Bọn anh cũng sẽ gửi cho em một cái bồn cầu tiêu của Hergamme.

- Hoàng!

- Con nói giỡn mà má!

Tàu điện ngầm bắt đầu chuyển bánh. Long nhìn thấy bà mẹ đứng vẫy tay theo các con và cô em gái vừa khóc vừa chạy theo đoàn tàu cho đến khi tàu tăng tốc độ bỏ xa cô bé. Cô đành đứng lại cố vẫy tay theo.

Long vẫn ngoái nhìn cô bé và bà mê mãi cho đến khi họ khuất sau những khúc quanh của đoàn tàu.Có lẽ nó đã thích cô bé rồi hoặc là nó nhìn thấy hình bóng thân quen nào đó. Qua cửa sổ toa tàu, những ngôi nhà lướt nhanh. Long thấy lòng sao mà hồi hộp. Nó không biết rồi sắp phải làm gì. Làm gì thì làm, chắc cũng còn hay ho hơn những thứ mà nó bỏ lại sau lưng.

Cửa toa tàu nhẹ mở và thằng em út trong Đám anh em tóc vàng thò đầu vào nó chỉ vào chỗ đối diện với Long hỏi:

- Có ai ngồi ở chỗ này không bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi.

Long miễn cười rồi lắc đầu, thằng bé ngồi xuống. Nó liếc Long rồi nhìn thật nhanh ra ngoài cửa sổ, giả đò như không hề nhìn Long. Trên mũi nó vẫn còn một vết đen.

- Ê, Đông.

Hai anh em sinh đôi quay trở lại, một đứa nói:

- Đông nè, tụi anh lên toa giữa nhe – Nhỏ Ngọc Hân nó có một con nhện lông khổng lồ ở trên đó trông thật đáng sợ đó.

Đông lầu bầu.

- Ừ.

Đứa sinh đôi thứ hai bảo:

- Long hồi nãy tụi này quên giới thiệu. Tụi này là Mạch Thiên Hoàng và Mạch Thiên Bạch của gia tộc Mạch. Còn đây là Đông, em của tụi này. Hẹn gặp lại sau nha. Chào!

Long và Đông cùng nói:

- Chào!

Hai anh em sinh đôi lách qua toa kế. Cánh cửa ngăn toa đóng lại sau lưng chúng.Đông buột miệng hỏi:

- Bồ là Nguyễn Hoàng Kim Long thiệt hả?

Long gật đầu.

- Thiệt hả? Ơ... vậy mà mình cứ tửng là anh Hoàng và Bạch nói giỡn. Vậy đúng là bồ có cái... a... cái...

Nó chỉ lên cánh tay trái Long.

Long vén tay áo trên cánh tay trái lên.Cậu bé gồng lên hết sức để hình xăm đạo văn lên.Đông nhìn rồi sờ vào nó.

- Vậy ra đó là chỗ mà kẻmàkhôngaimuốnnhắcđến đã...

- Phải. – Long nói với giọng buồn rầu – Nhưng mà tôi chả nhớ được gì về chuyện đó cả.

- Không nhớ gì hết trơn?

- Ờ... có nhớ ánh sáng đỏ như máu, nhưng không nhớ thêm được gì nữa.

- Chà!

Đông ngồi nhìn chằm chằm Long một lát, rồi như chợt nhận ra hành động của mình là khiếm nhã, nó bèn quay mặt nhìn ra cửa sổ thật nhanh.

Long cũng tò mò muốn biết về Đông không kém. Nó hỏi Đông:

- Cả nhà bồ đều là chiến binh và anh hùng cả hả?

Đông đáp:

- Ơ... phải. Mình nghĩ vậy... Hình như má mình có một người anh họ làm kế toán, nhưng mà nhà mình không hề nhắc đến ông ấy.

- Vậy là bồ biết nhiều về kỹ năng và vũ khí lắm hả?

Gia tộc nhà họ Mạch rõ ràng là một trong những gia đình phù thủy lâu đời mà thằng bé nhợt nhạc Long gặp ở thị trấn tương lai có nhắc tới. Đông hỏi:

- Mình nghe nói bồ sống với dân discarded hả? Họ ra làm sao?

- Khủng khiếp! – À, mà không phải tất cả bọn họ đều xấu đâu. Chỉ có gia tộc đó của tôi mới vậy thôi. Ước gì tôi cũng có gia đình là những chiến binh như bạn.

Đông giơ 7 ngón tay lên nói:

-Nhà mình có đến 7 người.

- Mình là đứa thứ sáu trong nhà đi học ở Hergamme. Bao nhiêu là áp lực đè lên đầu: phải xứng đáng là em của mấy ông anh. Anh Vũ và Phi đã ra trường, anh Vũ đứng đầu bên nam sinh, còn anh Phi là đội trưởng đội Flashma và đội đua xe thể thao. Bây giờ anh Huy là huynh trưởng. Anh Hoàng và anh Bạch thì quậy lắm, nhưng họ cũng luôn đạt điểm cao và ai cũng thích tính tiếu lâm của hai ảnh. Ai cũng mong mình phải giỏi như những ông anh của mình, nhưng nếu có giỏi thì cũng chẳng được tới đâu, vì những việc đó mấy ông kia làm trước rồi. Có tới năm ông anh thì bồ không thể có cái gì mới được. Mình mặc áo dài cũ của anh Vũ, xài súng cũ của anh Phi, đến con chuột của mình cũng là con chuột già của anh Huy không thèm chơi nữa.

Đông móc trong túi áo khoác ra một con chuột bạch mập ú đang ngủ say.

- Nó tên là Riden, vô dụng hết chỗ nói. Hiếm khi thấy nó thức, lúc nào nó cũng ngủ. Anh Huy được ba thưởng một con đại bàng lửa vì làm huynh trưởng. Nhưng mà ba má không đủ tiền... Ý mình nói là mình xài đỡ con chuột của anh Huy cũng được.

Hai tai của Đông ửng đỏ. Nó nghĩ nó đã nói quá nhiều. Nó bèn quay mặt đi, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Long thì lại thấy chẳng có gì đáng xấu hổ nếu người ta không đủ tiền mua một con đại bàng. Nói cho cùng, cả đời nó cũng đâu bao giờ có tiền, mãi đến tháng trước. Thế là nó kể cho Đông nghe tất cả về chuyện nó phải mặc quần áo cũ của thằng Huy cái thằng anh họ chết tiệt và chẳng khi nào có được món quà sinh nhật xứng đáng. Câu chuyện của Long có vẻ làm cho Đông vui lên.

- ... mãi cho đến lúc bác K kể cho tôi nghe, tôi mới biết mình có nòi là chiến binh, mới biết về ba má tôi, về lão XERATH...

Đông nghe nói tới đó thốt nhiên bụm miệng lại. Long ngơ ngác hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Đông thì thào, giọng vừa kinh hoàng vừa kính phục:

- Bồ vừa gọi tên cúng cơm của kẻmàkhôngaimuốnnhắcđến. Trời ơi, trong tất cả mọi người tới nghĩ là chỉ có bồ...

- Ồ, tôi không có định tỏ ra can đảm hay anh hùng khi gọi thẳng tên hắn ra như vậy đâu! Chẳng qua tại tôi không biết là không nên gọi như vậy. Bạn hiểu ý tôi không? Tôi chắc là tôi còn phải học nhiều thứ lắm. – Rồi Đông nói thêm, giọng lo lắng, về cái điều dạo gần đây làm nó bận tâm nhất:

- Tôi sợ mình đứng chót lớp quá!

- Không đâu. Có cả đống đứa xuất thân từ những gia đình discarded mà vẫn học giỏi như thường! Đông an ủi.

Trong lúc cả hai mãi trò chuyện thì chiếc xe tàu điện đã đưa họ ra khỏi Hà Nội. Bây giờ nó đang lao vun vút qua những cánh đồng nhởn nhơ những đàn cừu và bò thong thả gặm cỏ. Cả hai đứa cùng im lặng ngắm cảnh vật lướt nhanh bên ngoài.

Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng leng keng bên ngoài hành lang và một bà già má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi:

- Dùng món gì hở các cháu?

Vì Long nó chưa ăn sáng nên đứng phắt dậy. Nhưng Đông thì vẫn ngồi im, hai tai lại ửng đỏ, cậu bé lúng búng nói mình có mang theo bánh mì ăn trưa rồi. Long bước ra ngoài hành lang.

Hồi ở nhà của gia tộc, Long không hề có cắc bạc nào để mua kẹo,nhưng giờ đây túi của nó rủng rỉnh những đồng vàng, đồng bạc, đủ để mua hết đống socola,snack rong biển... nhiều đến nổi nó ôm không xuể. Nhưng cái bà tươi cười này không bán snack rong biển. Bà chỉ có kẹo dẻo các vị, kẹo cao su thượng hàng hiệu,sôcôla, bánh bí ngô, bánh bông lan, kẹo que cam thảo, và nhiều thứ lạ lùng khác mà Long chưa từng thấy hay thử bao giờ. Long muốn biết hết các món, nó, mua mỗi thứ một ít, và chỉ phải trả cho bà bán hàng có mười đồng bạc Phoenixa và bảy đồng xu Lionia.

Khi Long bưng tất cả vô toa, trút cả đống xuống ghế ngồi thì Đông tròn mắt nhìn:

- Bồ đói lắm hả?

- Đói, muốn chết khi xưa nếu tớ có cơ hội thì tớ sẽ ăn rất nhiều.

Long vừa đáp vừa ngoạm một miếng bánh bí ngô to đầy miệng.

Trong lúc đó Đông móc trong túi áo ra một cái gói lùm lùm và bắt đầu mở. Bên trong có bốn miếng bánh mì. Nó gỡ một miếng ra và nói:

- Má cứ quên là mình không thích thịt bò muối.

Long cầm một miếng bánh đưa cho Đông mời:

- Đổi cho bồ miếng này! Thử đi...

Đông ngó miếng bánh của mình nói:

- Bồ không ăn được món này đâu! Khô queo hà! Má mình làm vội...

Rồi Đông nói nhanh lúng búng:

- Tại có tới năm đứa mà!

Long trước đây chưa từng có cái gì để mời người khác, nay thiệt tình muốn chia sẻ với bạn đồng hành.

- Ăn bánh này đi, ăn đi mà.

Thật là một cảm giác sung sướng dễ chịu được ngồi với Đông, cùng ăn hết cái bánh của Long, hết cả bánh ngọt, hết cả kẹo (chỉ có mấy miếng bánh mì kẹp thịt khô là bị chừa lại).Đây là lần đầu tiên Long được nói chuyện nhiều như vậy.

Cầm một mớ sôcôla rồng lửa lên, Long hỏi Đông:

- Cái gì đây? Đâu phải rồng thiệt hả?

Nó đã bắt đầu thấy bớt ngạc nhiên trước mọi việc.

Đông đáp:

- Không. Nhưng để coi cái thẻ bên trong là gì? Mình còn thiếu vua Arthur.

- Là cái gì?

- Ờ, phải, bồ đâu biết hả? Mỗi gói sôcôla rồng lửa có giấu bên trong một tấm thẻ để người ta sưu tầm chơi. Thẻ có hình của những anh hùng nổi tiếng ấy mà. Mình sưu tầm được chừng năm trăm cái, nhưng còn thiếu vua Arthur và Kingvur.

Long mở bao sôcôla rồng lửa của mình, rút ra một cái thẻ. Trên thẻ có hình của một người đàn ông. Ông đeo một cặp kiếng hình bán nguyệt, có cái mũi khá gọn, râu dài bạc trắng xõa xuống như thác đổ. Phía dưới chân dung ông có ghi tên: Lý Hoàng.

Long nói:

- Vậy ra đây là cụ Lý Hoàng!

Đông nói:

- Phải rồi! Đừng có nói với mình là bồ chưa hề nghe đến cụ Lý Hoàng đấy! Cho mình một con rồng đi, biết đâu trong đó có thẻ vua Arthur... Cám ơn bồ...

Long lật tấm thẻ lại, đọc ở mặt sau:

Lý Hoàng đương kim hiệu trưởng của Hergamme

Được coi là vị anh hùng vĩ đại nhất của thời hiện đại, Lý Hoàng đặc biệt nổi tiếng nhờ đã chiến thắng anti hero của phe Kendoment vào năm 1940; nhờ khám phá ra mười hai công dụng của tim rồng, cùng công trình của ông với cộng sự Nguyễn Trung về thuật giả kim. Giáo sư Lý Hoàng thích nhạc thính phòng và trò chơi cờ tướng.

Long lật lại trước mặt tấm thẻ, vô cùng kinh ngạc khi thấy chân dung cụ Lý Hoàng đã biến mất.

- Oái cụ đi mất rồi!

- Chứ sao! Chứ bồ nghĩ cụ rãnh mà ngồi lê la với mình cả này ở đây à? - Đông nói.

- Nhưng cụ sẽ quay về thôi... Ôi, chán quá, lại thẻ Kayler nữa rồi. Mình đã có tới sáu bà Kayler! Bồ có muốn giữ tấm thẻ này không? Bồ có thể bắt đầu sưu tầm thẻ từ bây giờ.

Ánh mắt của Đông không rời được mớ sôcôla rồng lửa chưa mở bao bì.

- Cứ tự nhiên. Long mời. Nhưng mà bạn biết không, ở thế giới discarded rất chán và rất nguy hiểm tớ phải tập luyện để sống sót khỏi đao súng của cái gia tộc nếu không cẩn thận tớ có thể sẽ bị giết chết.

- Thiệt hả? Họ không nghĩ ra việc gì khác ngoài việc đó sao? Ron tỏ ra rất ngạc nhiên. Kỳ quái thiệt!

Long đăm đăm nhìn tấm thẻ. Nó thấy cụ Lý Hoàng đang khép nép bước trở lại vào tấm thẻ và mỉm cười với nó. Đông thì xem ra khoái ăn sôcôla rồng lửa hơn là ngắm nhìn những ông bà anh hùng vĩ đại, nhưng Long thì không sao rời mắt khỏi họ được. Chẳng mấy chốc nó không chỉ sưu tầm được chân dung cụ Lý Hoàng và bà Kayler, mà có cả ngài Wukhong xứ Tây Tạng, Amidamura của Nhật Bản, Oda Nobunaga, và VNG. Cuối cùng là cụ Ryoma đang gãi mũi. Một hồi sau, Long thôi không xem bà gãi mũi trên hình nữa, chuyển sang nói chuyện với Đông:

-Thế ở thế giới của chúng ta có gì thú vị không?

-Hmm,tớ nghĩ không thú vị lắm nhưng ít nhất bồ được thoải mái hơn ở với lũ discarded nhiều.

Long chợt lắng đọng xuống.Đông nhìn nói:

-Yên tâm đi!Bồ sẽ rất thích nó có khi là yêu nó nhanh thôi.

-Tớ cũng nghĩ là vậy.Từ khi tớ ra khỏi gia tộc đó thì tớ cảm thấy rất thoải mái và đến giống với quản gia của tớ.

Đông chợt nhìn sang cái túi lên bên cạnh Long tò mò rồi nói:

-Vũ khí tự chọn của cậu đấy hả?

-Phải,nó là loại song kiếm Odachi loại 182cm.

Long tháo bọc ra lộ rõ hai cây song kiếm màu đen đang được bọc trong lớp võ kiếm màu đen và màu đỏ rất rõ ràng.

- Odachi là một loại trường kiếm truyền thống của Nhật Bản và các Samurai thường sử dụng trong thời kỳ phong kiến. Nhiều người hay nhầm lẫn Odachi với kiếm Nodachi vì chúng đều là những thanh kiếm dài. Trên thực tế, Odachi không dùng để chiến đấu mà các võ sĩ thường sử dụng chúng làm vật thờ và trang bị cho kỵ binh. Vì chiều dài của chúng từ 90 cm đến 178 cm nên loại kiếm này không phù hợp với cận chiến. Theo nghiên cứu, các kỵ binh có thể dễ dàng hạ bộ binh bên dưới mà không lo ngã ngựa với loại vũ khí này.Nhưng đối với tớ thì khác do tớ tiếp cận với chúng từ rất sớm nên lực tay của tớ rất mạnh đến mức chỉ cần một tay là có thể dùng được nó.Cây màu đen tên Sa và cây màu đỏ tên Na

- Cậu rất hiếm đấy vì rất ít ai có thể sử dụng kiếm dường như họ chỉ sử dụng súng.

Đông cũng tháo bọc của vũ khí của cậu ra lộ rõ cây Scar 350 màu quân đội với ống nhắm phía trên.

-Tớ thì sử dụng thứ này vì tớ nhắm rất tốt nên sử dụng nó tuy nó khá cũ nhưng vẫn xài rất tốt đấy.Nhưng sao lại sử dụng kiếm.

-Một phần vì tớ sử dụng súng khá tệ nên tớ đa phần luyện kiếm để sống sót và kiếm của tớ có thể nhanh hơn đạn bắn từ mấy khẩu súng kia.

-Vậy cậu rất đặc biệt đó đa phần thì học sinh toàn sử dụng súng đấy.Bồ sẽ thành người đặc biệt đó bồ biết không?

-Vậy sao?

Qua cửa sổ toa xe, phong cảnh nông thôn ngày càng trải rộng. Giờ thì không còn thấy những thửa ruộng ngăn nắp nữa. Thay vào đấy là những cánh rừng hoang vu, nhũng dòng sông uốn khúc, và những đồi núi xanh sẫm.

Đột nhiên nó tiếng gõ cửa và cô bé có gương mặt tròn mà Long đã gặp ở sân ga 102 bước vào. Trông nó như mếu. Nó hỏi:

- Xin lỗi, có ai thấy con bọ của tôi không?

Khi cả Long và Đông đều lắc đầu thì thằng bé kêu lên tuyệt vọng:

- Tôi lại làm mất nó rồi. Nó cứ bỏ tôi mà đi hoài à!

Long an ủi:

- Nó sẽ trở về mà.

Thằng bé rầu rĩ nói:

- Vâng... Nhưng các bạn có thấy nó...

Nói đến đó thằng bé bỏ đi. Đông nói:

- Không biết tại sao nó lại khổ sở như vậy nhỉ? Nếu mình mà có một con bọ thì mình chỉ mong mất nó cho rồi, càng sớm càng tốt. Ôi nhưng mà..., cũng chẳng nói được, mình cũng có con Riden tội nợ đấy thôi!

Con chuột bạch vẫn ngủ li bì trên đùi Đông. Ron nhìn nó chán ghét.

- Không chừng nó chết rồi, mà chết hay không thì cũng chẳng phân biệt được. Hôm qua mình đã thử đổi nó sang màu khác để cho nó coi đỡ chán, nhưng niệm mấy thần chú hoài mà không được. Để mình chỉ cho bồ xem, coi nè...

-Chờ đã cậu có thể sử dụng được ma pháp sao?

-Hả?tất nhiên là được rồi bộ bồ chưa được sử dụng nó bao giờ à?

-Chưa...

-À mình xin lỗi nhưng nhìn nè

Đông nhắm mắt lại giơ hai tay mình ra thì cửa toa lại mở. Cô bé mất bọ lại bước vào, nhưng lần này đi cùng nó là một đứa con gái. Cô bé mặc đồng phục Hergamme mới toanh, cất tiếng hỏi:

- Có ai thấy một con bọ không? Ngọc mất một con cóc.

Giọng cô bé oai như giọng bà chủ. Tóc nâu dày xù, lại thêm mấy cái răng cửa to cồ cộ.

Đông nói:

- Hồi nãy tụi này đã nói với nó là không thấy rồi.

Nhưng cô bé không thèm nghe, chỉ nhìn chăm chú vào cử chỉ tay của Đông.

- A,mấy cậu đang tính làm phép hả? Coi nào!

Cô bé ngồi xuống. Đông hơi bị khựng lại:

- Ờ... được thôi.

Cậu bé niệm vài câu như là đọc thần chú:

"Ánh nắng vài chói lóa hãy biến thứ tròn trĩnh kia thành màu vàng"

Có một thứ ánh sáng hiện ra từ tay cậu nhưng chả có gì xảy ra cả,con Riden vẫn màu trắng như tuyết và nằm ngủ li bì .

Cô bé nói:

- Bạn có chắc đó là câu thần chú phép thuật thiệt không vậy? Không ăn thua rồi chứ gì? Hồi trước tôi cũng có mấy câu, để thực tập ấy mà!Vì tôi là một pháp sư đó.Mà câu nào tôi nói ra cũng linh nghiệm hết.Đó là khả năng đặc biệt của tôi mà. Ở nhà tôi, không ai biết làm gì cả, thành ra lúc nhận thư gọi nhập học tôi ngạc nhiên quá chừng. Nhưng mà tất nhiên là tôi thích lắm, vì tôi nghe nói đây là trường đào tạo nhưng chiến binh danh tiếng nhất.Tôi hy vọng họ có thể đào tạo một pháp sư như tôi.Tôi đã học thuộc lòng hết các sách giáo khoa rồi. Hy vọng như vậy là đủ theo học. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Trần Hồng Loan, các bạn là ai?

Con nhỏ nói tía lia rồi ngừng lại chờ đợi. Long nhìn Đông cảm giác nhẹ cả người khi thấy mặt Đông thộn ra, chứng tỏ cu cậu cũng không học thuộc lòng hết mọi cuốn sách trong chương trình học. Đông lầm bầm:

- Tôi là Mạch Thiên Đông.

Long nói:

- Tôi là Nguyễn Hoàng Kim Long.

Loan kêu lên:

- Thật hả? Tôi biết hết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi! Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, chuyện về bạn có ghi trong cuốn Lịch sử anh hùng thời hiện đại, cuốn sách Thăng trầm của nghệ thuật chiến đấu Hắc ám và cuốn sự kiện kinh hoàng lớn trong thế kỷ hai mươi mốt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro