7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thì kiếm cách kiềm nó lại rồi cho nó sợ tè ra quần luôn.

Chợt một tiếng nói:

- Xin lỗi.

Cả hai cùng ngẩng đầu lên. Thì ra Loan. Đông bực mình:

- Muốn yên thân ăn uống mà cũng không được sao ta?

- Tôi đã nghe lén câu chuyện của mấy bạn với Hiếu...

- Ai bắt bạn nghe! – Đông lầm bầm.

- ... mà mấy bạn biết rồi đấy, mấy bạn không nên đi lang thang trong trường vào ban đêm. Các bạn thử nghĩ đến chuyện nhà Shinrai sẽ bị trừ điểm nếu các bạn bị bắt mà coi! Mà thể nào mấy bạn cũng bị bắt. Mấy bạn không nên chỉ biết đến mình như vậy chớ!

- Chuyện này không mắc mớ gì tới bạn.

Long đáp và Đông "bồi" thêm:

- Thôi nhé, chào.

Luôn luôn là như vậy, không ngày nào là không có chuyện để lo. Long nằm thao thức và suy nghĩ trong khi Thiên và Thân đã ngáy.

Cậu nghĩ về Ngọc có lẽ cô bé giờ vẫn ở trạm xá và chưa được về còn Long,Đông và Loan đã ngủ quên mất quên mất luôn cả chuyện thách đấu đêm hôm đó.Sáng hôm sau có một tiết học đặc biệt là nghiên cứu quả cầu giam giữ Dangerous Bottle của các học sinh toàn trường mọi người đều phải chạm vào nó và viết một tờ báo cáo riêng về nó để chấm điểm cho từng nhà riêng.Mọi thứ đều chạm vào nó rất bình thường ai cũng có bài báo cáo rất tốt.Đột nhiên vào lúc ấy Long vừa chạm vào nó thì "Rắc...rắc" viên đá dần dần bị nức ra trước mắt của các học viên khác cùng với các giáo viên trong trường và rồi nó thoát ra khỏi lớp vỏ bọc nhìn chằm chằm vào Long rồi thì thầm vào tai cậu những từ ngữ cậu có thể hiểu nó nói gì:

-Ta quyết định rồi.Cậu bé cậu sẽ là chủ nhân của ta và ta sẽ phục vụ cậu.Thế nào muốn chứ?

Với sự ngạc nhiên của các giáo viên và học sinh khác họ định ngăn nó lại nhưng nó đã tạo ra một màn chắn không cho ai bước vào đến cả các giáo sư và đội cận vệ cũng chả thể bước vào.Long suy nghĩ một hồi rồi nói:

-Tại sao lại là ta?

-Vì ta cũng muốn đánh bại hắn ta.

Long vừa nghe được một câu rất bất ngờ cậu không ngờ được nhưng nó có thù gì với hắn ta.Rồi nó nói tiếp:

-Hắn mạnh như thế là do hắn vật chủ của cha ta một Evil Bottle mang tên Destroyler chỉ cần phá hủy cha ta thì hắn ta cũng sẽ chết nhanh thôi.Hãy tin ta chỉ cần hai ta thì chúng ta sẽ đánh bại được hắn ta và ta chỉ chấp nhận mình ngươi là chủ nhân của mình và ta sẽ nghe theo lời ngươi.

-Có gì để làm chứng lời nói trung thành của ngươi với ta không?

-Ta cần máu của ngài chủ nhân của ta.

Long nhỏ một giọng máu của cậu vào Dangerous Bottle nó chuyển thành một lọ Dangerous Bottle hoàn hảo mang màu đỏ đen pha trộn chút màu tím.Rồi nó thu và xuống trong lòng bàn tay của Long.Màn chắn biến mất lúc ấy các giáo sư tiến đến đặc biệt là cụ Lý Hoàng nhìn vào Long rồi ra hiệu kết thúc tiết học và dắt cậu cùng các giáo sư khác cùng đội cảnh vệ và các Dangerous Man đi đến một căn hầm sâu bên dưới lâu đài.

Không khí bên dưới này khá lạnh và khí loãng hơn gần giống với cái núi mà nó hay luyện tập của giáo sư Saga tập cho nó có điều ở đây nó dễ chịu hơn nhiều họ đưa cậu đến một chỗ có một tấm sắt rất lớn với một cơ chế máy đập xuống để làm một điều gì đó.Rồi giáo sư Kim Tử đem đến khay trên đó có một cái vòng như cái còng màu xanh đen đến rồi nhìn vào cậu,cụ Lý Hoàng nhìn cậu rồi nói:

-Nghe đây Long điều này rất là quan trọng hãy trả lời ta biết.Con đã từng có tiếp xúc một Dangerous Bottle bao giờ chưa?

-Chưa thưa giáo sư nhưng có điều gì ạ...

-Hoàn hảo,con vừa trở thành một Dangerous Man trẻ nhất trong lịch sử đấy con trai được rồi thứ dấu ấn của Multi Bottle bên tay trái đúng chứ? – Cụ xoa râu một hồi rồi nói – Được rồi ta sẽ gắn nó cánh tay trái của con.

Chính thân cụ Lý Hoàng gắn vòng trên khay của giáo sư Kim Tử lắp vào bên trong cái máy cẩn thận từng chi tiết rồi cụ xoay sang nhìn vào Long

-Được rồi!Hãy đưa cánh tay trái của con cái lỗ bên trong tấm sắt đó đi.Và nó rất đau đấy nhưng để lâu hơn thì nó sẽ còn đau hơn nữa.Nên hãy chuẩn bị tinh thần nhé con trai ta sẽ đếm.

Ông cụ dắt Long đến gần tấm sắt và giúp cậu đặt tay vào bên trong tấm sắt cái máy bên trong tấm sắt được kích hoạt dần dần và ông giám thị Sang là người kích hoạt nó.Ông cụ lầm bầm ra hiệu:

-Nào là Ba...

"Cạch" chỉ vừa đếm ba thì ông Sang đã lỡ tay hạ nó xuống khiến cái vòng tay đó ăn sâu vào trong cánh tay của cậu nó rất đau cậu đã la một tiếng "Ahhhhhh" thật lớn đã lâu rồi ông cụ chưa từng nghe tiếng la nào to như thế này cả.Rồi lão K dẫn Long lên lâu đài rồi cho cậu ăn gì đó ăn.

Tối hôm đó Long đã kể cho Đông nghe về chuyện cậu đã trở thành một Dangerous Man đau đớn như thế nào chợt cậu nảy ra một ý tưởng mới đó là đi thăm Ngọc vào đêm khuya.

Đây là cơ hội tuyệt vời cho ông giám thị Sang hay con chó Lucky của ông tóm được hai đứa. Long cảm thấy hình như mình đang làm một việc liều lĩnh, dám vi phạm thêm một nội qui của trường ngày hôm nay.

Một cơ hội như vậy Long thấy khó mà bỏ qua được.

- Mười một giờ rưỡi rồi. Tụi mình đi là vừa.

Đông thì thầm gọi Long. Hai đứa mặc quần áo vào và bò qua căn phòng trên tháp cao, lần xuống từng bậc thang, đi vào phòng sinh hoạt của nhà Shinrai. Ở đó, trong lò sưởi, vài hòn than còn le lói, khiến cho những chiếc ghế bành trông như những khối đen lù lù. Hai đứa sắp tới được cái cửa ẩn sau bức chân dung, thì bỗng một giọng nói vang lên từ chiếc ghế bành gần nhất:

- Tôi không ngờ hai bạn lại dám làm như vậy đó, Long!

Một ánh đèn dầu lập lòe chập chờn. Đó là Hồng Loan cô bé cau mày giận dữ, trong bộ áo ngủ màu hồng.

Đông tức giận bảo:

- Cậu hả! Đi ngủ đi!

Loan nạt lại:

- Tôi tính nói cho anh của bạn biết rồi đó chớ! Anh Huy, ảnh là Huynh trưởng, thể nào ảnh cũng ngăn vụ này lại.

Long không thể nào tin được là trên đời có một người nhiều chuyện như vậy. Nó bảo Đông:

- Đi thôi!

-Hai bồ đi đâu đấy?

-Bọn này đi thăm Ngọc.

Long đẩy bức chân dung của Bà Béo qua một bên rồi chui qua cái lỗ, ra ngoài.

Loan không dễ gì bỏ cuộc. Con bé cũng chui ra theo, rít lên sau lưng Đông như một con ngỗng đang nổi khùng:

- Mấy bạn không biết nghĩ gì đến danh dự của Shinrai hết. Mấy bạn chỉ biết đến mình thôi. Tôi không muốn tụi Kimara lại giành được Cúp Nhà. Công tôi và cậu trả lời đúng mấy câu trong giờ thực hành giáo sư Hoàng Mẫu, được điểm nào cho nhà Shinrai là mấy bạn làm mất hết.Còn Long nữa cậu kiếm điểm rồi cũng làm mất hết là sao?

- Đi chỗ khác!

- Cũng được. Nhưng tôi báo trước, rủi như ngày mai mấy bạn phải lên tàu về nhà thì ráng mà nhớ những gì tôi đã nói... Mấy bạn thật là...

Nhưng cả bọn đã không ngờ được tình thế lại ra nông nỗi này: khi Hermione quay lại bức chân dung của Bà Béo để trở về phòng ngủ thì bức tranh đã trống trơn. Bà Béo đã đi chơi đêm và thế là Loan bị nhốt bên ngoài tháp Shinrai. Cô bé la the thé:

- Bây giờ tôi biết làm sao đây?

Đông nói:

- Đó là việc của bạn. Tụi này phải đi đây, trễ giờ rồi.

Hai đứa đi tới cuối hành lang thì Loan đuổi theo kịp. Cô bé nói:

- Tôi đi với các bạn.

- Không được.

- Chứ bạn muốn tôi đứng chờ ở đây cho thầy Sang đến bắt tôi à? nếu thầy bắt được cả ba thì tôi sẽ khai thật là tôi đã cố ngăn mấy bạn, khi đó nhớ bênh tôi nhe!

Đông la lên:

- Bạn khùng rồi đó...

Long cắt ngang:

- Cả hai đủ rồi đó đi thôi.

Cả ba người họ đi lang thang ở khắp dạy phòng rồi dừng chân lại ở căn phòng trạm xá và dừng lại ở giường Ngọc cô bé có vẻ đã khỏe rồi nhưng chưa muốn về.Khi cô bé thấy bạn đến thăm cô bé có vẻ rất vui nhưng cô bé thấy Long còn vui hơn nữa.Cô bé ôm cổ Long rồi nói:

Tớ nghĩ là mọi người sẽ không đến thăm tớ chứ

Loan nhanh miệng nói:

- Thật ra là tớ bị ép.Nhưng trông cậu khỏe rồi sao không trở về cậu có biết dạo này nhiều chuyện lắm không?

- Nếu tớ trở về thì có lẽ sẽ nhiều chuyện hơn nữa.Nên chắc tớ ở lại đây mai rồi về.

- Ừ thế cũng được tụi này sẽ đi thăm quan trường tối nay đây. – Đông nói

- Cái gì?Bộ mấy bồ chưa muốn về luôn à?

Long mặc kệ hai người họ nói cậu để ý sắc mặt của Ngọc có gì đó rất lạ cô bé bắt đầu lộ ra vài cái răng nanh trên hàm răng sắc nhọn của mình và trông hơi thở của cô có vẻ yếu đuối.Cậu nhìn sang Đông rồi nói nhỏ:

Cậu dẫn Loan ra nơi khác chút được không?Tớ có chuyện cần nói với Ngọc

Ban đầu cu cậu Đông có vẻ không hài lòng nhưng một lát sau đó thì cu cậu nhìn thấy Ngọc đang nhợt nhạt đi liền hiểu chuyện nên liền đi ra chỗ khác cùng cô bé Loan mặc dù cô bé đang luyên thuyên về luật và các quy định trường gì đó.

Một lát sau khi hai người họ đi mất Long thấy đôi mắt của Ngọc đã chuyển sang thành một màu đỏ như máu có vẻ cô bé đã cố gắng cầm cự mấy ngày nay rồi nếu mấy ngày nữa có lẽ cô sẽ giết chết mọi người mất.Cậu nắm lấy tay của Ngọc hỏi:

Đói lắm rồi nhỉ?Không sao đâu còn tớ mà.

Cô bé khá ngạc nhiên với câu nói của Long liền hỏi:

- Sao cậu lại biết chuyện tớ...chỉ có giáo sư...Sa...Saga...

- Phải là thấy ấy nói cho tớ nghe và chỉ máu tớ mới có thể kiềm chế lại cơn khát máu của cậu. – Cậu chạm vào những cái răng trên hàm răng của cô bé nhìn vào những chiếc răng nanh nhọn rồi kéo cổ áo xuống và lộ cái cổ của cậu ra chỉ vào – Đây chỗ này nè làm đi.

Cô bé thấy cái cổ của cậu liền đớp một cái thật mạnh vào những giọt máu cũng được hút đi trong lúc ấy cậu cũng tranh thủ nhai vài hạt đậu thần mà giáo sư Saga cho cậu để hồi phục lại lượng máu đã mất.Trông Ngọc có vẻ rất vui vẻ và gương mặt của cô bé đã hồng hào và xinh đẹp trở lại vì mấy bữa nay do thiếu máu nên cô bé đã chẳng thể ăn ngủ yên gì cả,cô rất vui vì Long đã đến và cho cô hút máu của cậu ấy.Lúc ấy cô bé mấy nhận ra cái vòng tay trên cánh tay trái của cậu cô liền hỏi ở đâu ra thì cậu liền trả lời và giải thích về những chuyện đã xảy ra và lý do cậu trở thành một Dangerous Man.

- Lúc trước trông cậu rất cô đơn và hầu như tớ chỉ nghĩ cậu là một kẻ tẻ nhạt mà thôi nhưng tớ rất thích điều đó.Đâu ngờ hôm nay cậu lại thành một người nổi tiếng như thế này cơ chứ. – Ngọc nói

- Thôi nào,tớ vẫn thấy tớ còn tầm thường lắm chứ nhất là lớp học dược học của ông Mạnh đấy. – Long Nhăn mặt nói

- Tớ nghĩ là cậu chưa quen ông ta thôi.Mà này suốt nhiêu thời gian nay cậu đã ở đâu vậy tớ nghe cậu đã chuyển đi khi tớ tới khu nhà cũ ở làng của cậu thì không có ai ở đó cả.Cho đến khi tới nơi mà gia tộc của cậu ở thì bọn họ đều lãng tránh cậu hỏi của tớ về cậu.

- Tớ đã có chỗ ở riêng rồi và họ cũng chả còn liên quan đến tớ nữa cả bọn họ đã xém nữa lấy cái mạng này của tớ rồi.

Hai người họ đang nói chuyện thì Loan và Đông trở lại thì Long đứng lên rồi nói với Ngọc:

- Có lẽ hôm nay vậy được rồi bọn tớ phải đi đây.

- Các cậu tính về phòng sao?

- Không đâu họ tính đi đâu còn không biết nữa nghe là đã biết không an toàn tí nào rồi. – Cô bé Loan xen vào

- Thế mọi người cho tớ đi theo với ở đây tối ghê lắm. – Ngọc bò dậy rồi nắm tay áo Long nói – Thế thì dù sau thì xong mọi người cũng về phòng cả mà.Cho tớ theo với ở đây tối lão Tào Tháo cứ đến hù tớ hoài làm tớ không tài nào ngủ được.Trò đùa của lão làm tớ thấy chả vui tí nào.Cho tớ đi theo đi mà Longgggg.

Cô bé cứ nài nỉ Long suốt rồi Đông nói:

-Thôi được rồi cả hai có thể nhưng bất kì ai có muốn báo giáo viên hay khiến cả bọn bị phát hiện thì mấy đứa bây sẽ bị cho ăn ngải tây vào trong mồm cả đấy hiểu rồi chứ?

Lúc ấy Loan định nói cho họ biết về công dụng của ngải tây thì Long đã chặn cô bé bảo cô bé im miệng lại rồi cậu sẽ dắt cả đám đi.

Bọn chúng bước đi ra khỏi húng nép sát những bức tường được ánh trăng lọt qua song cửa chiếu sáng thành từng sọc, len lén đi dọc hành lang. Mỗi lần quẹo ở khúc quanh, Long đều lo đụng đầu ông Sang hay con chó Lucky của lão nhưng may cho cả bọn, chúng không gặp ai. Bọn trẻ vội vã leo cầu thang đến tầng thứ ba rồi nhón gót đi vào phòng truyền thống của trường. Những tủ kiếng đựng cúp pha lê lấp lóa ánh trăng. Những chiếc cúp, khiên, giáo, áo giáp, dĩa, tượng vàng, tượng bạc long lanh trong bóng tối. Bọn trẻ đi men theo tường, mắt canh chừng cửa ở hai đầu phòng. Bỗng một tiếng động vang lên ở phòng kế bên khiến cả bọn giật thót người. Long vội giơ cây đũa phép lên khi nghe thấy tiếng nói.

- Đánh hơi chung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi!

Đó là giọng của ông Sang nói với con chó Lucky của ông ta. Cực kỳ kinh hoàng, Long vẫy tay như điên, ra hiệu cho ba đứa kia phóng chạy thật nhanh. Chúng chuồn êm về hướng cánh cửa không có giọng nói ông Sang. Tấm áo của Ngọc vừa kịp khuất góc thì ông Sang vào đến phòng Truyền thống.

Long thì thào với mấy đứa kia: "Lối này!". Cả bọn điếng hồn bò dọc một phòng triển lãm dài thoòng, chất đầy những bộ áo giáp. Giọng ông giám thị Sang vang lên càng lúc càng gần. Ngọc bỗng ré lên hoảng hốt rồi ù té chạy. Nó bị trượt, hai chân vội bám lấy eo Long và thế là cả hai té nhào vào một bộ áo giáp. Tiếng kim loại va nhau loảng xoảng đủ đánh thức cả lâu đài dậy.

"CHẠY!" Long gào lên, và cả bốn đứa nhắm mắt mà chạy tuôn ra khỏi phòng triển lãm, không dám ngoái cổ lại một lần xem ông Sang có đuổi theo hay không. Chúng cứ chạy thục mạng, ngoặt qua trụ cửa, lao xuống hành lang, Long dẫn đầu, không cần biết mình đang ở đâu, hay đang chạy đi đâu. Chúng chui ra sau một tấm thảm treo tường và thấy mình đang đứng trước một lối đi bí mật. Lần theo lối đó mà đi dần tới phòng học Bùa ngải, cách phòng Truyền thống khá xa, cả dặm.

Long dựa lưng vào bức tường lạnh, quẹt mồ hôi trán, thở hổn hển:

- Thú vị thật,chắc ta thoát ổng rồi.

Ngọc gập đôi người lại, thở không ra hơi. Loan hổn hển, ôm lấy ngực:

- Tôi... đã... bảo...là...

Đông nói:

- Mình phải quay về tháp Shinrai ngay, càng nhanh càng tốt.

Mọi người đi ra nơi khác nhưng mọi việc không dễ dàng như vậy. Chúng vừa mới đi được vài bước thì cái nắm đấm cửa bỗng rung cành cạch, rồi một vật gì đó nhào vô phòng, chắn ngay trước mặt chúng.

Đó là Kiên. Con ma đó nó liếc nhìn cả bọn, tỏ ra khoái trá cực kỳ, rồi bật cười the thé.

- Làm ơn im đi Kiên. Anh làm tụi này bị đuổi học mất!

Kiên cười sằng sặc:

- Nửa đêm mà đi lang thang hử, bọn lính mới tò te? Chà... chà... chà, quậy quá, quậy dữ à nghe! Tụi bây bị bắt à coi!

- Xin anh, nếu anh đừng bán đứng tụi này thì tụi này sẽ không bị bắt.

Kiên lên giọng thánh thiện, nhưng ánh mắt lại long lanh tinh quái:

- Phải báo cho thầy Sang biết chớ. Phải báo thôi. đó là làm việc tốt cho tụi bây đó, có biết không?

Đông nổi quạu:

- Tránh ra!

Nó xô Kiên ra, và đây là một sai lầm khủng khiếp. Kiên rống lên:

- CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ! CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ TRONG HÀNH LANG BÙA MÊ!

Chuồi qua cánh tay Kiên, cả bốn đứa chạy bán mạng, thẳng tới cuối hành lang thì đâm đầu vào một cánh cửa. Cửa khóa. Cả bọn đẩy cánh cửa một cách tuyệt vọng. Đông rên rỉ:

- Tiêu rồi. Tụi mình hết cách rồi. Thế là xong!

Từ đây, bọn chúng có thể nghe tiếng bước chân thầy Sang đang chạy thật nhanh về hướng có tiếng la của Kiên.

- Tránh ra một bên coi! – Loan gắt. Nó giơ hai cánh tay vào ổ khóa, thì thầm: "Aperi nobis cito".

Giọng điệu của cô rất khác đó là thứ ngôn ngữ gì Long chưa từng được nghe qua nhưng lúc trước có lẽ là cậu đã từng được nghe qua một lần rồi nhưng lại chả nhớ.Tức thì ổ khóa bung ra, cánh cửa mở toang. Cả bọn nhào vô, đóng sập lại, rồi áp tai vào nghe ngóng.

Bên kia cánh cửa, chúng nghe thầy Sang hỏi Kiên:

- Chúng đi đường nào hả Kiên? Nói cho ta biết mau lên.

- Ông phải nói "Làm ơn, Kiên!".

- Đừng lôi thôi nữa, Kiên! Nói ngay, chúng ở đâu?

Giọng Kiên ngân nga nghe thật nóng máu:

- Không nói "Làm ơn" thì khỏi trả lời!

- Thôi được... Làm ơn.

- Ha ha ha!!! Không thèm nói. Đã bảo là không trả lời nếu không nói "làm ơn" mà. Ha ha haaaa!!!

Cả bọn nghe tiếng Kiên bay vù qua, kế đó là tiếng thầy Sang điên tiết xỉ vả.

Bên này cánh cửa, Long thì thầm:

- Oång nghĩ là cánh cửa này khóa. Chắc tụi mình thoát rồi... Buông ra nào, Ngọc!

Cho đến lúc ấy, Ngọc vẫn túm chặt tay áo của Long. Nó lắp bắp:

- Cái gì kìa?

Long xoay người lại và thấy rõ ràng "cái gì" là cái gì. Trong tích tắc ấy, nó tin chắc là mình đang trong cơn ác mộng. So với tất cả những gì đã xảy ra, đây mới là điều kinh khủng nhất: Cả bọn hiện đang ở trong hành lang, chứ không phải một căn phòng như chúng tưởng. Và đây chính là cái lang cấm ở tầng thứ ba. Chính lúc này chúng biết được tại sao hành lang ấy lại cấm.

Trước mặt bốn đứa là một con chó quái vật, tấm thân lấp hết khoảng không từ sàn tới trần. Nó có ba đầu, với cái vảy như cá,ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăn nhúm chung về ba hướng, ba cái mồm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng từ những chiếc răng nanh vàng khè.

Nó đứng yên, sáu con mắt trừng trừng nhìn bọn trẻ, và Long đoán ra lý do duy nhất mà chúng vẫn còn chưa hết, ấy là vì chính con quái vật cũng hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của bọn trẻ. Nhưng phút bất ngờ ấy qua nhanh, con quái vật gầm gừ một tràng dài như sấm dậy, và ai cũng hiểu được những tiếng gầm gừ đó có ý nghĩa gì.

Long vặn ngay nắm đấm cửa. Giữa ông Sang và cái chết, thì thà chọn ông Sang vậy.

Cả bọn nhào ra cửa và Long đóng sập cửa lại sau lưng. Bốn đứa lại chạy tóe khói ngược lên hành lang. Thầy Sang hẳn là đang bận lùng kiếm chúng ở chỗ nào khác, bởi vì chẳng thấy bóng dáng thầy đâu nữa. Nhưng mà cũng chẳng đứa nào còn hồn vía để xem ông ở đâu. Lúc này, chúng chỉ muốn chạy thật xa, càng xa con quái vật càng tốt. Và chúng cứ chạy miết cho đến khi đối diện với chân dung Bà Béo trên tầng bảy. Bà Béo sửng sốt nhìn chúng: áo ngủ vắt vai, mồ hôi đầm đìa, mặt mày thất thần thất sắc, hơi thở hổn hà hổn hển.

- Các cháu ở đâu ra thế này?

- Bà đừng quan tâm. Aperi nobis cito. Aperi nobis cito. – Long hổn hển đọc mật khẩu.

Bức tranh Bà Béo xịch ra và bọn trẻ chen nhau chui vào, run rẩy, lăn kềnh ra mấy cái ghế bành.

Phải mất một lúc sau chúng mớ mở miệng ra được riêng Ngọc thì quả thật, trông nó như là đang rất sợ nó cứ nắm tay áo của Long suốt nãy.

Đông mở lời trước tiên:

- Không biết họ nghĩ sao mà để một con quái vật trong trường học. Con quái đó là một Tam Lân nhưng trông đó quá phì quá, chắc phải cho đi tập thể dục.

Loan đã lấy lại được hơi thở lẫn tánh khí khó chịu. Nó gắt:

- Mấy bồ không có mắt hả? Có thấy con lân đứng trên cái gì không?

- Thì nó đứng trên sàn! – Long nói – Lúc đó ai mà ngó chân nó làm gì, tôi còn mải lo cái đầu nó.

- Không! Nó không đứng trên sàn. Nó đứng trên một cái miệng bẫy. Rõ ràng là nó đang canh giữ cái gì đó.

Cô bé đứng lên nắm tay Ngọc, nguýt cả hai đứa con trai.

- Mấy bạn thỏa mãn rồi chưa? Suýt nữa thì chết toi cả lũ. May mà chưa bị đuổi học, chừng đó mới tệ! Giờ, xin phép mấy ngài, tôi đi ngủ đây.

Đông trợn mắt nhìn theo cô bé, miệng nó há ra:

- Nó làm như lúc nãy mình kéo nó theo không bằng!

Tuy vậy, những lời của Loan đã làm Long trằn trọc không ngủ. Nó suy nghĩ mãi, con chó đang canh giữ cái gì đó... Bác K đã nói gì nhỉ: Hergamme là nơi an toàn nhất thế giới ngoài ra Hergamme có thể để cất những thứ mà mình muốn.

Và dường như Long đã tìm ra nơi đang cất giấu cái gói giấy nhỏ bụi bặm lấy ra từ hầm bảy trăm mười ba.

Thật lòng, buổi sáng, khi thức giấc, cả Long và Đông đều cho là cuộc chạm trán với con quái vật ba đầu đêm qua là một cuộc phiêu lưu cực kỳ lý thú, đến nỗi hai đứa thiết tha lao ngay vào một cuộc phiêu lưu khác.

Long cũng đã kể cho Đông nghe về cái gói hình như được mang từ Sharama về Hergamme. Cả hai đứa tốn bao nhiêu thì giờ chỉ để thắc mắc là tại sao cái gói ấy lại cần được bảo vệ cẩn thận đến thế.

Đông nghĩ:

- Hoặc là nó rất quý hoặc là nó rất nguy hiểm.

Long suy luận:

- Có thể là cả hai nó vừa quý vừa nguy hiểm.

Chúng chỉ biết mỗi một điều là cái gói bí mật ấy dài vỏn vẹn chỉ có nửa tấc, ngoài ra chịu, không có bằng chứng gì thêm để mà phỏng đoán này kia.

Cả Ngọc lẫn Loan đều không tâm lắm tới chuyện cái gì nằm trong bẫy, dưới chân con quái vật. Điều mà Ngọc quan tâm nhất bây giờ là tránh thật xa con quái vật đó, càng xa càng tốt. Loan thì sau vụ đó không thèm nói chuyện với Đông và Long nữa. Nhưng vì Loan ưa làm ra vẻ hiểu biết nhiều, nên với Đông và Long, không nói chuyện như thế lại càng hay.

Như mọi khi, đàn đại bàng bay vào Đại sảnh. Lần này, ai cũng đặc biệt chú ý tới một bưu kiện dài ngoẵng, phải cần tới sáu con đại bàng to mới khiêng nổi. Cũng như mọi người, Long rất háo hức muốn biết có gì bên trong cái gói đó, và nó vô cùng kinh ngạc khi những con cú thả cái bưu kiện ấy xuống ngay trước mặt nó. Bầy đại bàng kia chưa kịp bay đi thì một con cú khác đã bay đến, thả xuống một phong thư, ngay trên bưu kiện.

Long vội mở lá thư ra trước. Rất may là nó đã làm như vậy, bởi vì thư viết:

ĐỪNG MỞ BƯU KIỆN Ở BÀN ĂN

Trong đó có chiếc ván Flazerz2000 mới toanh của con, nhưng cô không muốn mọi người biết là con có một cây chổi thần, kẻo tất cả đều vòi cho được một chiếc ván mất.Trò Mạc Lâm sẽ gặp con ở sân chơi Flashma vào 7 giờ tối nay để bắt đầu đợt huấn luyện thứ nhất.

Giáo sư Hoàng Mẫu.

Long khó mà kiềm chế được niềm vui khi đưa lá thư cho Đông xem.

Đông rên nhẹ lên ghen tị:

- Ôi đây là ván Flazerz2000 mới tinh luôn! Mình còn chưa từng được sờ vô nữa là...

Quá háo hức muốn được mở gói nhìn cây chổi thần trước khi vào lớp, hai đứa vội vã rời khỏi Sảnh đường. Nhưng vừa đi được nửa hành lang chính, chúng đụng phải Nhân và Quốc đứng chặn ngay lối lên cầu thang. Hiếu giật cái gói trong tay Long mà sờ nắn. Nó nói:

- Một cái ván trượt bay!

Rồi quăng trả lại cho Long, trên mặt không giấu nổi sự ghen tức lẫn khó chịu:

- Lần này thì mày tiêu rồi Long ơi, học sinh năm thứ nhất không được phép có ván trượt riêng.

Đông không nhịn được. Nó nói:

- Đây không phải là ván cùn vớ vẩn nào nha, đây là ván Flazerz2000! Ở nhà mày có ván gì nào Hiếu? Cùng lắm một ván Yahada18 chứ gì?

Đông nhe răng cười với Long:

- Yahada trông cũng bóng bẩy đó, nhưng sao đọ được với Flazerz2000 phải không?

Hiếu quát tháo vào mặt Đông:

- Mày biết gì mà nói? Mặt mày không mua nổi nửa cái cán chổi quèn, chứ đừng có mà nói hiệu này hiệu kia. Mày với mấy thằng anh mày tao chắc là phải chắt bóp từng xu, từng xu một ấy!

Đông chưa kịp đáp lại thì giáo sư Tân đã xuất hiện ngay bên cạnh Hiếu. Ông vuốt râu và nói rin rít qua kẽ răng:

- Cãi vã nhau chuyện gì đó?

Hiếu nhanh nhảu:

- Thưa giáo sư, có người gửi cho Long cây ván trượt ạ!

- À, à, phải rồi. – Giáo sư Tân tươi cười với Long. – Giáo sư Hoàng Mẫu có nói với tôi về trường hợp đặc biệt này, Long à. Thế chổi hiệu gì đấy?

- Thưa thầy, Flazerz2000 ạ.

Long thực tình phải cố nín cười khi thấy Hiếu thộn mặt ra. Nó nói thêm:

- Và thực ra là nhờ bạn Hiếu đây mà con có được ván trượt mới này.

Đông và Long đi tiếp lên cầu thang, tha hồ cười ngã nghiêng ngã ngửa vì biết thằng Hiếu nó đang điên lên vì đố kỵ. Lên hết các bậc thang cẩm thạch, Long tươi cười:

- Đúng vậy. Nếu mà nó không cướp trái cầu của ngọc thì mình đâu có cơ hội được tuyển vào đội bóng?

Bỗng một giọng nói mỉa mai phát ra từ phía sau:

- Vậy hóa ra đó là phần thưởng cho việc vi phạm nội quy sao?

Thì ra là cô nàng Loan đang bước đùng đùng lên cầu thang. Long trêu:

- Tôi tưởng bạn không thèm nói chuyện với tụi tôi nữa mà?

Đông bồi thêm:

- Cứ đừng nói nữa đi. Như vậy tốt cho cả hai bên nhiều lắm đó.

Ngày hôm đó Long khó mà tập trung đầu óc vô bài học được. Lúc thì trí óc nó lảng vảng trong phòng ngủ, nơi cây chổi mới nằm dưới gầm giường; khi thì tâm hồn nó lang thang ngoài sân bóng, nơi nó sẽ học cách chơi Flashma tối nay. Nó ăn thật nhanh bữa ăn tối mà không để ý mình ăn những gì. Rồi ba chân bốn cẳng cùng Đông chạy về phòng ngủ để ngắm nghía ván Flazerz2000.

- Chà.

Đông suýt xoa khi cái ván trượt được mở ra, nằm sáng choang trên giường Long. Ngay cả Long, đứa chẳng hề phân biệt được các loại của những chiếc ván, vẫn thấy ván Flazerz2000 thật là tuyệt vời. ván bóng loáng, được làm bằng gỗ nâu đỏ, thân hình như những chiếc ván nhưng có phần gọn gàng, hàng chữ Flazerz2000 bằng vàng nằm gần chót đuôi.

Gần bảy giờ, Long rời tòa lâu đài đi ra sân Flashma.

Trước đây, nó đã từng đặt chân vô sân bóng lúc còn ở chung với gia tộc discarded của nó,nhưng nó chưa bao giờ được đá chính thức bao giờ cả chỉ là dự bị.Các khán đài vây quanh nhô lên cho hàng trăm chỗ ngồi đủ cao để khán giả có thể theo dõi trận đấu diễn ra trên không.Ở hai đầu sân có ba cây cột vàng, đầu cột có những vòng tròn. Những cây cột đó khiến Long nhớ đến những cái que thổi bong bóng keo mà trẻ con discarded thường chơi. Chỉ có điều những cây cột này cao những mười sáu thước.

Trong khi chờ đợi Lâm, Long nôn nóng muốn bay quá nên nó trèo lên cái ván trượt và đạp mạnh một cái xuống đất. Véo một cái, nó bay tuốt lên không. Thật là một cảm giác tuyệt vời. Nó lượn vòng quanh mấy cây cột gôn, tăng tốc, rồi bay sà xuống sân. Chỉ cần nghiêng nhẹ một cái là cái ván có thể quẹo bất cứ hướng nào mà Long muốn.

- Ê, Long. Xuống đây!

Mạc Lâm đã đến. Anh mang theo một cái thùng gỗ khá lớn. Long đáp xuống bên cạnh Lâm. Mắt Lâm hấp háy:

- Giỏi lắm. Giáo sư đã nói quả không sai. Em đúng là cầu thủ bẩm sinh. Tối nay anh chỉ cần hướng dẫn em luật chơi, rồi em bắt đầu luyện tập với cả đội luôn, mỗi tuần ba buổi.

Lâm mở cái hộp ra, bên trong là bốn trái banh khác cỡ nhau. Anh giải thích:

- Thế này nhé, luật chơi Flashma rất dễ hiểu mặc dù chơi thì không dễ. Mỗi bên có bảy cầu thủ, trong số đó có ba người được gọi là Truy thủ.

Long lập lại trong lúc Lâm lấy ra một trái banh đỏ to bằng trái banh da thú. Anh nói:

- Trái banh này gọi là Flawer. Các truy thủ sẽ ném banh này cho nhau, làm sao cho nó chui qua những cái vòng để lấy điểm. Mỗi lần banh lọt qua vòng là được mười điểm. Hiểu kịp không?

Long lập lại:

- Truy thủ ném banh cho nhau và đưa nó vô vòng để lấy điểm. Vậy thì cũng đại khái như chơi bóng rổ trên ván trượt nhưng có tới sáu cái lưới, đúng không?

Lâm tò mò hỏi lại:

- Bóng rổ là cái gì?

Long nói ngay:

- À, quên nó đi!Vài trò cỏn con của discarded mà em từng chơi ấy mà.

- Bây giờ, mỗi bên có một cầu thủ gọi là Thủ quân. Anh là Thủ quân của đội Shinrai. Anh phải bay vòng vòng quanh những cái vòng của đội mình để ngăn không cho đối phương ghi điểm.Và em được sử dụng năng lực nhưng không được sử dụng quá mức.

Long quyết tâm ghi nhớ tất cả:

- Ba Truy thủ, một Thủ quân. Chơi với Flawer và không được sử dụng năng lực quá mức. Hiểu rồi. Còn mấy cái này để làm gì?

Long chỉ mấy trái banh còn lại. Lâm nói:

- Anh sẽ hướng dẫn cho em. Cầm cái này.

Lâm đưa cho Long một cái dùi cui bằng sắt, hơi giống cây gậy sắt đánh bóng chày mà Đại Long luôn đeo trên lưng.

- Giờ anh chỉ cho em cách chơi với Sóc. Hai trái banh này là con sóc.

Đó là hai trái banh đặc biệt màu đen nâu và hơi nhỏ hơn Flawer một chút. Long để ý thấy chúng cứ nhấp nha nhấp nhổm muốn thoát ra khỏi hộp. Lâm bảo Long:

- Đứng lùi lại!

Anh cúi xuống và thả một trái sóc ra. Lập tức trái banh đen nâu đó bay lên cao và nhắm thẳng vào mặt Long mà lao tới như những con sóc. Long phải dùng dùi cui gạt nó ra để khỏi bị bể mũi, và vừa chạy zích zắc vừa né banh. Trái banh cứ xoay trên đầu họ rồi lao thẳng vào mặt Lâm. Anh hụp xuống né banh rồi tìm cách chụp nó lại. Vừa vất cả vật lộn với trái banh để nhét nó trở vô hộp, anh vừa nói:

- Nhìn vậy hiểu chưa? Mấy trái sóc sẽ phóng chung quanh các cầu thủ, tìm cách hất văng họ ra khỏi ván trượt. Vì vậy mỗi đội cần có hai Tấn thủ. Anh em sinh đôi nhà họ Mạch là tấn thủ của đội Shinrai nhà mình. Công việc của họ là bảo vệ cầu thủ đội nhà khỏi bị sóc tấn công, rồi làm sao cho chúng quay sang tấn công các cầu thủ đội đối phương. Em hiểu kịp không?

- Ba Truy thủ tìm cách ghi điểm bằng banh Flawer, Thủ quân bảo vệ gôn, Tấn thủ đuổi theo bọn sóc ra khỏi đội mình.

- Giỏi lắm.

Long ra vẻ am tường, hỏi:

- Ừm... Hồi nào giờ, có ai bị chết vì chơi trò này hay lũ sóc chưa?

- Ở Hergamme thì chưa. Cũng có vài người bể hàm trật tay, nhưng chưa có ca nào nặng hơn. Rồi! Bây giờ tới cầu thủ cuối cùng trong một đội Flashma. Tầm thủ. Đó chính là em. Em sẽ không cần phải để ý đến Flawer hay sóc.

- ... trừ khi chúng tông bể đầu em hả?

- Đừng lo. Anh em nhà họ Mạch dư sức bảo vệ cả đội. Anh muốn nói là hai người đó là một cặp sóc bằng xương bằng thịt.

Lâm lấy trong hộp ra trái banh thứ tư và thứ năm, cũng là hai trái banh cuối cùng. so với Flawer và sóc thì nó bé tí, bé bằng cái hạt dẻ lớn thôi. Một trái màu vàng chóe còn một trái thì màu đỏ thẫm và có những cái cánh bạc nhỏ xíu. Lâm nói:

- Đây là chim ruồi và nó là trái banh quan trọng nhất. Đôi khi thì chơi loại vàng và đôi khi chúng ta phải chơi lại đỏ.Nó rất khó bắt vì bay quá nhanh lại khó nhìn thấy. Nhiệm vụ của Tầm thủ là bắt trái banh này. Em phải len lỏi giữa các Truy thủ, Tấn thủ, Thủ quân, giữa những trái Flawer,sóc... để bắt nó trước khi Tầm thủ của đối phương giành lấy, bởi vì bất cứ Tầm thủ nào bắt được nó là đội mình được hưởng thêm một trăm năm mươi điểm hoặc ba trăm điểm. Và như thế là gần thắng. Cũng chính vì thế mà bọn Tầm thủ hung hăng vô cùng. một trận đấu Flashma chỉ kết thúc khi có một đội tóm được chim ruồi. Vì vậy trận đấu có thể kéo dài vô tận. Hình như trận kỷ lục là ba tháng ròng rã. Người ta phải có người thay thế để cầu thủ chợp mắt một chút... Rồi! Em có thắc mắc gì không?

Long lắc đầu. Nó hiểu nó phải chơi cho ra trò, chơi sao cho ra chơi mới là vấn đề. Lâm lại nói, trong khi cất cẩn thận chim ruồi vào hộp.

- Mình không nên tập bằng banh chim ruồi vào lúc này. Trời tối quá, mất banh như chơi. Mình tập với mấy cái này đỡ vậy.

Anh lấy trong túi ra mấy trái banh thường vẫn để chơi gôn, và chỉ vài phút sau, hai anh em đã bay lơ lửng trên không, Lâm cố gắng quăng banh đi khắp mọi hướng thật mạnh, thật xa cho Long chụp.

Long không để hụt trái nào. Lâm rất hài lòng. Nửa giờ sau, sương đêm xuống lạnh, cả hai không thể tập thêm được nữa. Trên đường về lâu đài, Lâm hớn hở nói:

- Cúp vô địch Flashma năm nay nhất định sẽ về tay nhà Shinrai tụi mình. Em mà có giỏi hơn Phi thì anh cũng không ngạc nhiên. Anh ấy mà không theo đuổi mấy con rồng thì đã vào đội tuyển Việt Nam mất rồi.

Có thể vì bây giờ bận quá, ba buổi tập Flashma mỗi tuần, rồi hàng đống bài tập, khiến cho Long lu bu đến nỗi không ngờ mình đã theo học ở Hergamme được hai tháng rồi. Lâu đài giờ đây đã trở nên thân quen như nhà nó.Những bài học cũng ngày càng thú vị hơn, sau khi nó đã nắm vững phần cơ bản.Và dạo gần đây nó bắt đầu thấy những bài huấn luyện của giáo sư Saga cũng bắt đầu tăng lên dần nhưng đã hai tuần nay nó đã không thấy ông ta đâu cả.Ông ta chỉ để lại lá thư dặn rồi cậu phải luyện tập hằng ngày.

Vào buổi sáng hôm ấy trước ngày lễ Hội Ma, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt khắp Sảnh đường.Và có lẽ đẹp hơn rằng thầy Tân cho phép Long được tự học bài hôm ấy vào giao lại cậu cho lão Saga.Cậu dắt hai thanh Na và Sa đi khắp dãi các phòng học rồi đi xuống sân nơi lão đặt một viên kim cương lớn giữa sân.Lão nhìn Long nói:

-Dạo gần đây con vẫn tập luyện chứ?

-Dạ vâng con vẫn tập luyện hằng ngày. – Long đáp

-Được rồi con đưa Na và Sa cho ta giữ còn phần con hai dùng hai thanh này.

Nói rồi ông ta lấy hai thanh Na và Sa của cậu và đưa cho cậu hai thanh kiếm khác trông khá cũ nhưng vẫn còn sử dụng được rồi nói tiếp:

-Hãy tạo ra chiêu thức mới và chém nó vỡ vụn ra cho ta.Nội trong hôm nay nếu không thì ta sẽ không cho con sử dụng nó,không bao giờ cả.

Nói rồi ông biến mất,cậu ngồi đó và chả có một học sinh nào được phép tiến lại gần cậu cả.Cậu vẫn suy nghĩ trong đầu rằng một thanh kiếm cùn làm sao có thể chém được viên kim cương lớn này sao?Lưỡi kiếm sẽ gãy mất khi chưa chạm làm nó mất.Cậu nhăn mặt rồi nhìn viên kim cương đã ba tiếng trôi qua nhưng cậu vẫn không thể chém được viên kim cương này.Cậu ngày càng sốt ruột hơn nữa.Rồi cậu đập đầu vào viên kim cương rồi nói ra những ngôn ngữ mà cậu cũng chả biết.

-IM COI NÀO!

Giọng nói từ bên trong Dangerous Bottle phát ra rồi giọng nói đó lại nói tiếp:

-Chủ nhân à,ngài có phải là một đấng nam nhi không đấy?Thật xấu hổ khi một đấng nam nhi lại lảm nhảm vớ vẩn như thế đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro