Chương 190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Neji rót một ly nước đặt vào tay cô gái đang ngồi nơi mép giường. Hinata vẫn chưa hết bàng hoàng sau những gì cha cô làm. Neji ngồi kế bên chỉ im lặng chờ phản ứng từ cô.

Sau một lúc mặc niệm cho sự đau thương mà mình phải chịu đựng, Hinata trở lại bình thường quay qua hỏi Neji.

''Việc đó thế nào rồi?'' Cô nhìn anh chờ đợi câu trả lời.

Một chút bất ngờ nhưng sau đó Neji nhớ tới yêu cầu của cô, anh đứng dậy bước tới bàn học của mình, lấy tập tài liệu anh đã tìm hiểu được. Một tiếng thở dài, Neji lo lắng không biết Hinata định làm gì, có một nỗi sợ vô hình trong anh.

Một giây cho những suy nghĩ mung lung, Neji quay lại nhìn em gái rồi đưa tập tài liệu trước mặt cô.

''Đây là tất cả những gì anh tìm hiểu được." Neji nói rồi trao cho cô.

Hinata đưa tay nhận lấy, cô mở ra xem những gì được viết trong đó. Đôi mắt lúc mở rộng, lông mày lúc nheo lại khi xác nhận được thông tin. Căn phòng lại rơi vào im lặng, Hinata chăm chú hướng sự chú ý đến số tài liệu đang nằm trên tay mình. Cô xem xét một cách tỉ mỉ, không bỏ sót chi tiết nào dù là rất nhỏ. Trong khi đó, Neji lặng lẽ đứng tựa lưng vào cạnh bàn quan sát cô.

''Kegon!" Hinata đột nhiên thốt lên tên của ai đó.

Không khí im lặng bị xua tan khi cả hai bắt đầu bàn luận về những sự việc đã xảy ra với Hyuga.

''Đó là người quản lý khu phố, ông ta thay mặt cho những gia đình sống ở đó tìm đối tác mua lại khu phố với giá cao." Neji giải thích.

''Ông ta mất tích là sao?'' Thêm một câu hỏi từ cô, đôi mắt ngọc trai nhìn anh trai.

''Sau khi Hyuga mua được khu phố, Kegon cũng mất tích, rồi thông tin về việc Unesco công nhận khu phố là di sản văn hóa thế giới được cơ quan chức năng có thẩm quyền tung ra." Thêm một thông tin được Neji trình bày cụ thể.

Hinata đột nhiên nhớ những điều mà luật sư cho mình biết cách đây ít lâu. Mọi chuyện sao có thể trùng hợp như thế?

Neji nhìn chằm chằm vào em gái, Hinata cứ trầm mặc khiến anh thêm lo lắng.

''Hinata!'' Anh quyết định lên tiếng.

Hinata giật mình khi được gọi, theo phản ứng tự nhiên cô quay nhìn anh trai, sự lúng túng làm chủ hành động của cô.

''Có chuyện gì?'' Anh thấp giọng hỏi cô.

Đôi mắt Neji như thể đọc được suy nghĩ của cô vậy, Hinata không muốn để cho anh biết điều cô vừa mới phát hiện. Hinata tránh ánh nhìn của anh, quay lại với tập tài liệu.

Neji cau mày, lòng anh lại trỗi dậy một cảm xúc khó chịu. Anh muốn giải quyết chúng, muốn biết Hinata đang giấu anh chuyện gì.

''Em đang giấu anh chuyện gì thế? Nói đi, Hinata.'' Neji đấu tranh và cuối cùng anh cũng mở miệng mình hỏi cô cho ra lẽ.

Hinata như bị Neji nắm thóp, chột dạ suýt nữa đánh rơi thứ đang ở trên tay mình.

''Không có gì." Hinata ấp úng đáp lại, ánh mắt không chạm vào mắt anh.

''Nhìn anh Hinata!'' Neji nghiêm khắc yêu cầu.

Anh bước đến, buộc Hinata phải nhìn anh. Hinata đã lãng tránh nhưng không thể tránh mãi, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau. Hinata biết mình sẽ thua trong cuộc chiến bằng mắt, nên cô sớm bỏ cuộc.

Thở ra một hơi, đôi mắt cô thôi nhìn anh, chớp nhẹ đôi mi cô nói.

''Xin lỗi, bây giờ em không thể cho anh biết. Hãy kiên nhẫn đợi một thời gian nữa, sau khi em xác định mối ngờ vực của mình là hoàn toàn chính xác." Hinata nói rồi cầm tập tài liệu rời khỏi phòng Neji.

Neji thất bại khi muốn cô chia sẻ với anh mọi tâm sự vui buồn của cô. Ngồi xuống giường, anh tự trách sự bất lực của bản thân.

Hinata đã suy nghĩ rất nhiều, đây không phải lúc để cho ai biết về bản di chúc cũng như những suy đoán của bản thân cô về vụ này. nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhiều người, cô cần chứng cứ xác thực hơn.

Hinata bước xuống nhà sau khi đi ra từ phòng Neji, trên tay là thứ anh giúp cô tìm hiểu. Cô bước đi với những suy nghĩ trong tâm trí mà không để ý đến một cô hầu gái đang đi tới. Vậy là cô va phải người đó, đồ trên tay người đó rơi xuống cùng tập tài liệu của cô.

''Xin lỗi tiểu thư." Cô hầu gái lên tiếng, cúi đầu nhận lỗi.

''Không, là lỗi của tôi." Hinata nhẹ nhàng nói, thoát ra khỏi thế giới riêng của mình.

Cả hai cúi xuống nhặt lại đồ của mình, Hinata đã thu lại đầy đủ, cô đứng dậy định bước đi nhưng thấy cô hầu gái đang lụi củi thu dọn, dù gì lỗi cũng do mình, Hinata cúi người xuống lần nữa giúp cô hầu gái.

''Cảm ơn tiểu thư." Giọng nói lí nhí phát ra từ đối phương, ánh mắt cúi xuống không dám nhìn Hinata.

''Đồ này đem bỏ?'' Hinata hỏi khi phát hiện ra những món đồ quen thuộc.

''Vâng, ông chủ muốn tôi bỏ chúng." Cô hầu gái đáp, hơi liếc nhìn cô.

Trong đầu Hinata vừa sực nhớ ra điều gì đó quan trọng. Một ý định được cô đề xuất.

''Tôi giúp cô." Hinata đề nghị giúp đỡ.

''Không cần đâu, đó là việc của tôi." Cô hầu gái lo lắng, giọng nài nỉ nhìn Hinata như muốn cô thay đổi ý định.

''Không sao, tôi sẽ đi bây giờ, chỉ là tiện thể thôi mà." Hinata thuyết phục bằng một nụ cười đáng tin cậy.

Do dự một lúc, cô gái không muốn ai biết về sự giúp đỡ từ cô tiểu thư cứng đầu, họ sẽ nghĩ cô trốn việc hay không làm tròn nhiệm vụ của mình. Nhưng cô gái cũng sợ làm phật ý Hinata, đến cuối cùng cô hầu gái đành phải nghe lời chủ nhân.

''Vậy, cảm ơn tiểu thư." Cô gái cúi đầu hành lễ.

Hinata bưng hộp đồ lên, nhấc chân rời đi. Trước khi đi cô quay lại nhìn đối phương nói.

''Chỉ cần bỏ vào thùng rác phải không?''

''Vâng." Cô hầu trả lời lần nữa.

''Tôi đi trước, đừng nói với ai cô gặp tôi." Một yêu cầu được đưa ra cho người ở lại.

Nói xong Hinata bước nhanh ra khỏi biệt thự, bỏ qua dấu hỏi lớn trong đầu cô gái.

Hinata bỏ hộp đồ bên cạnh thùng rác, trước khi rời khỏi, cô đã lấy đi một thứ trong đống đồ bị đem bỏ.

oOo

Hinata hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cô đã làm thế biết bao nhiêu lần khi đến đây. Nắm chặt tay mình, đi qua đi lại, cuối cùng cô cũng dứt khoát với những việc mình sắp làm. Thở ra lần nữa, cô nhấc chân bước vào trong, hướng đến căn phòng nơi sẽ cho cô câu trả lời cho sự ngờ vực của mình.

''Cô cần gì?'' Giọng của một người phụ nữ, với chiếc áo ngoài màu trắng, đang ngồi trên chiếc bàn tiếp khách.

Chần chừ một phút, Hinata gom hết can đảm lên tiếng.

''Xét nghiệm ADN." Hinata nói đầy dứt khoát không ấp úng.

Người phụ nữ nhìn cô như muốn xác định lần nữa lời cô vừa nói, Hinata đơn giản là giữ sự bình tĩnh và ánh mắt kiên định của mình.

''Cô đã chuẩn bị mọi thứ?'' Người phụ nữ hỏi cô khi quay lại chiếc máy tính trước mặt bà.

Hinata lấy trong túi ra một gói đồ, đặt lên chiếc khay nhỏ mà người phụ nữ ra hiệu cho cô bỏ vào. Xong xuôi, người đó đưa cho cô một tờ giấy yêu cầu điền đầy đủ thông tin.

Một thời gian trôi qua trong im lặng, Hinata trao lại tờ giấy cho người phụ nữ.

''Xong rồi." Người đó nói sau khi Hinata đã làm xong mọi thủ tục và đóng tiền đầy đủ.

''Khi nào có kết quả?'' Một câu hỏi từ cô dành cho người phụ nữ.

''Ba ngày sau."

Người phụ nữ lại dùng ánh mắt đó nhìn cô lần nữa, ánh mắt làm cô khó chịu. Một phần run sợ, có cảm giác như người phụ nữ đó muốn phán xét về việc muốn xác minh mối quan hệ của mình.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Hinata nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Cô không hề quay đầu lại cho đến khi bước ra khỏi bệnh viện.

Nhìn phía sau cô lần nữa, Hinata bước chân hướng về nhà, đã xong một việc. Cần giải quyết những việc tiếp theo, không có thời gian cho sự day dứt cũng như quay đầu lại một khi đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro