Chương 177 Phiên ngoại chi Tưởng lão đại ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bạch Đường

Tưởng Trăn ngây ngẩn cả người, hắn không thể tin những gì mình vừa nghe được.

Lúc hắn còn là Tưởng Trấn Ác, hắn vẫn luôn cảm thấy có thể ăn no đã là việc hạnh phúc nhất trần đời, lúc ấy, hắn một lòng cảm thấy mình không có bản lĩnh gì, cảm thấy mình không có tương lai, cảm thấy mình chẳng làm được bất cứ việc gì......

Nhưng mà một hắn khác dưới tình huống như vậy lại trở nên cực kỳ lợi hại, thậm chí thành lập được một quốc gia!

Hóa ra hắn cũng có thể làm được một bước kia, có thể lợi hại như vậy!

Cả người Tưởng Trăn đơ ra như khúc cây.

"Tiểu Trăn, làm sao vậy? Có phải ông ngoại kể quá khó hiểu không?" Triệu Bất Phàm lo lắng nhìn cháu trai của mình.

Tưởng Trăn ngơ ngác lắc đầu.

"Ba à, ba kể cho Tiểu Trăn nghe chuyện này để làm gì? Sẽ dọa đến nó mất." Triệu Nghị Huy thấy dáng vẻ con trai liền biết con mình bị dọa ngốc ra rồi, vội vàng muốn ẵm Tưởng Trăn, muốn đưa Tưởng Trăn rời khỏi chỗ này.

Nếu ở quá khứ, Tưởng Trăn tuyệt đối sẽ thuận theo để ba ba ôm mình rời đi, nhưng lúc này hắn lại không muốn.

Hắn muốn nghe cho hết chuyện.

Tưởng Trăn ôm lấy Triệu Bất Phàm.

Triệu Bất Phàm biết cháu trai thực yếu ớt, thấy bé nghe xong cả người ngây dại đã muốn để con trai mang bé đi, không ngờ rằng đúng lúc này cháu trai lại ôm lấy cổ ông.

Từ trước tới nay cháu trai chưa từng làm như vậy với ai cả!

Triệu Nghị Huy cũng ngây ngẩn cả người, con của hắn trước kia vẫn luôn không có chủ kiến riêng của bản thân, đặt đâu ngồi đó, thẳng đến giờ khắc này mới biểu lộ ước muốn của mình......

Hắn không được ôm con trai, lại vui đến phát run, thậm chí đôi tay cũng nhịn không được run rẩy.

"Tiểu Trăn, có phải con muốn nghe ông kể chuyện xưa nữa không?" Triệu Nghị Huy hỏi.

Tưởng Trăn gật gật đầu, sau đó có chút bất an mà nhìn về phía Triệu Nghị Huy, sợ Triệu Nghị Huy sẽ không cao hứng, cũng sợ Triệu Bất Phàm sẽ không kiên nhẫn.

Nhưng mà bọn họ không có.

Triệu Bất Phàm hứng thú bừng bừng tiếp tục kể.

Chuyện xưa, Tưởng Chấn thiếu chút nữa chết đi ở ngôi nhà tranh kia, lại được Triệu Kim Ca cứu, sau đó, tính tình đại biến......

Hắn biết Triệu Kim Ca, nếu Triệu Kim Ca phát hiện hắn nằm ở nhà tranh, nhất định sẽ cứu hắn, nhưng tự bản thân hắn... còn có thể cứng rắn như vậy sao?

Tưởng Trăn không biết chuyện này là thế nào, hắn thậm chí không biết người kia có phải là hắn hay không, nhưng hắn hâm mộ người kia, sùng bái người kia, càng muốn học theo người kia, trở thành một người khẳng khái lại hào hùng như vậy.

"Tiểu Trăn, lão tổ tông của chúng ta sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, còn có thể xây dựng một mảnh cơ nghiệp, con phải cố lên." Triệu Bất Phàm kể thật lâu, cuối cùng chốt hạ.

Tưởng Trăn gật gật đầu.

Tưởng Trăn thay đổi, hắn vẫn nhát gan nội hướng, không thích nói chuyện với người khác, nhưng hắn bắt đầu chủ động học tập, nỗ lực biết chữ.

Hắn muốn đọc hiểu những tác phẩm vĩ đại kia, có thể biết càng nhiều chuyện về Tưởng Chấn hơn nữa.

Hắn hâm mộ Tưởng Chấn trong sách sử kia, chẳng sợ có khả năng hắn vĩnh viễn không bao giờ được như thế.

Tưởng Trăn cũng không thông minh, chỉ là một người phàm bình thường, nhưng hắn cũng không ngu ngốc, hắn còn có một ưu điểm người khác so ra kém.

Hắn có thể chịu khổ.

Đứa trẻ khác học viết tên của mình được mấy lần đã chán, nhưng Tưởng Trăn sẽ không, không ai ngăn lại, hắn có thể luôn viết, viết đi viết lại, viết mòn viết mỏi.

Bây giờ hắn được ăn no mặc ấm, chỉ là viết chữ mà thôi, có gì khó khăn đâu?

Mặc kệ Tưởng Trăn học cái gì đều phá lệ nghiêm túc, hắn vẫn không thích nói chuyện, không thích tiếp xúc người ngoài, nhưng hắn càng ngày càng bình thường.

Không chỉ có càng ngày càng bình thường, bởi vì hắn rất sẵn lòng học tập, sau khi đến nhà trẻ còn trở thành đứa bé thông minh trong mắt thầy cô giáo!

Những em bé trong nhà trẻ có mấy đứa có đủ kiên nhẫn học tập viết chữ mỗi ngày như vậy, còn viết chữ thật đẹp?

Tuy rằng đứa trẻ này mắc bệnh tự kỷ, nhưng lại là đứa trẻ có chỉ số thông minh cao hiếm thấy!

Tuy rằng hắn quá mức an tĩnh, nhưng kỳ thật phi thường thông minh!

Cơ hồ không bao lâu, người ta liền có nhận thức như vậy.

Triệu Nghị Huy và Tưởng Na Na tự nhiên là mừng rỡ muốn chết, mà người xung quanh họ đều mừng rỡ thay cho họ.

Cùng lúc đó, học được càng ngày càng nhiều thứ mới lạ, thậm chí khi lên tới Tiểu học, Tưởng Trăn phát hiện hắn học giỏi, cha mẹ sẽ cao hứng, thậm chí hắn kết thêm bạn mới, cha mẹ cũng sẽ cao hứng.

Hắn bắt đầu nỗ lực tiếp xúc với thế giới này, cũng bắt đầu càng thêm nỗ lực mà học tập.

Chuyện đi học đối với Tưởng Trăn mà nói là chuyện phi thường thần thánh, hắn thích đọc sách, cũng nhiệt tình yêu thương đọc sách.

Ôm tâm trạng như vậy để học, hắn lại là người không thấy chuyện học tập buồn tẻ, tự nhiên liền học rất khá, mà học càng giỏi, càng thấu đáo nhiều tri thức, Tưởng Trăn lại càng thích đọc sách......

Đây là một quá trình tuần hoàn tốt.

Khi Tưởng Trăn học sơ trung, hắn trở thành một học bá, không chỉ có như thế, vẻ ngoài xuất chúng di truyền từ Triệu Nghị Huy và Tưởng Na Na cộng thêm gia thế lẫy lừng khiến cho Tưởng Trăn ở trường học luôn là sự tồn tại vạn người chú mục.

Đứa trẻ từng bị chẩn đoán có vấn đề, thậm chí không thể nuôi lớn hiện tại đã thành học sinh xuất sắc nhất trong trường.

Triệu Nghị Huy và Tưởng Na Na hưng phấn cực kỳ, Tưởng Trăn thì vẫn chưa quen được.

Hơn hai mươi năm sinh hoạt trước kia có ảnh hưởng quá lớn tới Tưởng Trăn, hắn luôn cảm thấy mình luôn không đủ tốt, hiện tại trở thành một kẻ có tiền, càng làm hắn thấy mông lung vì không tìm được chính mình.

Hắn thậm chí bắt đầu có chút mê mang —— hắn rốt cuộc là ai?

Năm mười sáu tuổi, Tưởng Trăn đề xuất với cha mẹ mình —— hắn muốn đi du học ở Hưng Quốc – quốc gia lân cận quan hệ tốt với Kim Quốc.

Trong lịch sử, mười mấy năm sau khi Kim Quốc thành lập, Đại Tề liền không còn tồn tại nữa, đồng thời toàn bộ Tề quốc bị chia thành hai nửa.

Phía bắc bị người Nhung chiếm cứ, thành lập Đại Nhung, phía nam bị phản quân Đại Tề chiếm đóng, thành lập Đại Hưng.

Lúc Đại Nhung tiến công Đại Tề đã từng bị hỏa khí gây thương tích, bọn họ sợ hãi loại hỏa khí này sẽ giúp bá tánh phản kháng bọn họ, liền tiêu hủy chúng hoàn toàn, tiếp thu giáo huấn của Đại Tề, họ cũng cấm vận biển.

Quốc gia bọn họ được dựng trên lưng ngựa, chỉ cần kỵ binh đủ mạnh, bọn họ là có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Đại Hưng thì ngược lại.

Đại Hưng có thể thành lập là dựa vào rất nhiều thương nhân duy trì, sau khi thành lập rồi địa vị thương nhân liền trở nên cao hơn, rất nhiều thương nhân có liên hệ chặt chẽ với Kim Quốc, thấy Kim Quốc càng ngày càng phát triển, bọn họ cũng tìm cách noi theo.

Sau đó triều thần Đại Hưng cùng những thương nhân này còn bắt đầu hướng tới chế độ chính trị của Kim Quốc, không muốn để hoàng đế đè trên đỉnh đầu, không muốn bị hoàng đế nắm giữ sinh tử.

Trăm năm sau khi Đại Hưng thành lập, Kim Quốc đã trở nên phi thường lớn mạnh, lúc này, Đại Hưng cũng tiến hành cách mạng công nghiệp hóa.

Ngay lúc đó Hoàng đế Đại Hưng bị xử chém, sau nữa, tuy rằng hoàng thất còn tồn tại nhưng không có thực quyền.

Hết thảy điều này ngay từ đầu Đại Nhung còn coi là truyện cười mà xem, bọn họ cảm thấy hoàng đế Đại Hưng lúc trước thật sự quá ngốc, nếu ngay từ đầu ông ta không cho thương nhân làm mậu dịch thì đâu đến nỗi con cháu hoàng gia phải chịu thẩm phán, phải bị chém đầu?

Nhưng sau đó họ liền trợn tròn mắt.

Đại Hưng bắt đầu phát triển nhanh chóng, hơn nữa không lâu sau, liền bắt đầu khuếch trương......

Nước Đại Nhung nhanh chóng lụi tàn, còn bản thân nước Đại Hưng cũng tiến hành nhiều lần luân phiên chính quyền, cuối cùng ngay cả hoàng thất cũng không tồn tại nữa.

Nhưng Hưng Quốc vẫn còn, hơn nữa cũng nối đuôi Kim Quốc mà phát triển.

Năm đó, Kim Quốc cứu trợ rất nhiều bá tánh Hưng Quốc, giao lưu các loại kỹ thuật duy trì, cho nên tới hiện tại, quan hệ giữa hai nước cực tốt, vẫn luôn là quốc gia anh em cột chèo, lui tới cực kỳ chặt chẽ.

Hiện tại Tưởng Trăn muốn đi Hưng Quốc, tuy Triệu Nghị Huy và Tưởng Na Na luyến tiếc, nhưng suy xét rồi vẫn đồng ý, rốt cuộc Hưng Quốc vẫn thực an toàn.

Đương nhiên, đồng ý thì đồng ý, bọn họ cũng đưa ra yêu cầu, đó chính là mỗi cuối tuần Tưởng Trăn nhất định phải về nhà thăm bọn họ —— khoảng cách hai bên không xa, ngồi phi cơ tư nhân cũng mất không bao lâu.

Tưởng Trăn đồng ý.

Hắn thích phụ cha mẹ của mình, hắn rất vui khi cuối tuần được về nhà thăm họ!

Tưởng Trăn đi du học ở Hòa Hưng Thị.

Đây là một phó tỉnh cấp thị ở Hưng Quốc, diện tích lớn cũng rất phồn hoa, ở chỗ này có rất nhiều rất nhiều trường học, trong đó có công lập, cũng có tư lập.

Tưởng Trăn tới nơi này cũng vì muốn nhận rõ chính mình, muốn tạm thời rời khỏi cuộc sống xa hoa bấy lâu nay, cuối cùng hắn sửa tên thành Triệu Trăn, tiến vào một trường công học tập tiếp.

Ngôi trường này ở Hòa Hưng Thị cũng tạm được, nhưng cũng không đứng đầu, chỉ là một trường công lập cao trung phổ thông.

Kiến thức được dạy ở Hưng Quốc có bất đồng rất lớn với Kim Quốc, nhưng Tưởng Trăn ở Kim Quốc được học ở trường tốt nhất, tiếp thu nền giáo dục tốt nhất.

Sau khi hắn tới trường này rồi, ngay từ đầu có hơi không quen, nhưng qua gần nửa học kỳ cũng đã đuổi kịp tiến độ, sau đó liền ngồi an ổn ở bảo tọa đệ nhất trường.

Đồng thời...... Hắn phát hiện cha mẹ hắn thật ra không chờ mong mỗi cuối tuần về nhà của hắn cho lắm...... mười mấy năm vừa qua cha mẹ hắn đã trả giá quá nhiều tâm lực cho con, thậm chí không trải qua thế giới hai người bao giờ, hiện tại hắn đi học xa, bọn họ ở cạnh nhau đến đường mật ngọt ngào, còn một lần nữa qua tuần trăng mật, thường thường liền đi nghỉ phép......

Tưởng Trăn dứt khoát giảm bớt số lần trở về, sau đó lợi dụng cuối tuần đi nơi đã từng huyện Hà Thành, thôn Hà Tây kia.

Hắn đi qua những nơi ấy, thấy được rất nhiều di chỉ có quan hệ với Tưởng Chấn, đồng thời dưới cuộc sống như vậy hắn cũng tìm được chính mình.

Hắn đã sớm không phải Tưởng Trấn Ác nữa, hắn cũng không phải Tưởng Chấn, bây giờ hắn là Tưởng Trăn.

"Triệu Trăn đẹp trai chết mất!"

"Triệu Trăn lại được hạng nhất nữa rồi!"

"Kỳ thi học sinh giỏi Toán ảnh cũng được hạng nhất toàn thành phố, trâu bò!"

"Ảnh là nam thần của mị á!"

"Cũng là nam thần của mị! Nhưng mà nam thần quá lạnh lùng! Khó tiếp cận quá đi!"

"Đúng vậy đúng vậy, cũng chưa có ai dám thổ lộ với ảnh..."

......

Ngẫu nhiên Tưởng Trăn có thể nghe được một ít nghị luận từ người khác, ở trường học trên diễn đàn, cũng có thể bắt gặp một thông tin về mình, những điều này càng làm hắn có thêm nhận thức về mình.

Hắn là Tưởng Trăn.

Bất quá, tuy rằng hắn là Tưởng Trăn, hắn lại không thích nghi được với thân phận tôn quý ở Kim Quốc của mình, so với chuyện tham gia đủ loại yến hội, hắn càng thích được học tập thật tốt ở một ngôi trường công như vậy.

Đồ ăn ở căn tin không quá ngon, nhưng hắn không hề chán ghét chút nào, như cũ sẽ ăn sạch sẽ, đồng phục không hề tinh xảo nhưng hắn thấy đã đủ tốt.

Đã không có hạn chế về thân phận, hắn thậm chí có thêm vài người bạn mới.

Đương nhiên, hắn cũng gặp một ít bối rối, ví như...... lại có người thổ lộ với hắn trước mặt công chúng.

"Triệu Trăn, tôi thích cậu!" Một song nhi tướng mạo bình thường nhưng lại có nụ cười rực rỡ như mặt trời hô to với Tưởng Trăn.

Tưởng Trăn cứng lại rồi.

Lúc hắn ở Kim Quốc tuổi còn nhỏ lại dốc lòng học tập, căn bản không nghĩ tới chuyện tình yêu, mà lúc ấy bên người hắn toàn là kẻ không giàu cũng quý, mặc dù có hảo cảm với hắn cũng sẽ không quá mức trắng ra, vì thế cả thư tình hắn cũng chưa nhận được bao giờ.

Tới nơi này rồi mai danh ẩn tích, hắn đồng dạng chuyên tâm việc học, dáng vẻ lạnh lùng, vì thế, tuy rằng có rất nhiều người thích hắn, nhưng dám thổ lộ cũng không được mấy ai, đều chỉ dám viết thư tình......

Đây là lần đầu tiên Tưởng Trăn được người ta tỏ tình trước mặt vô số người.

Hắn bị hoảng sợ, xoay người liền đi, nhưng mà song nhi đằng sau lại không bỏ qua mà rượt theo: "Triệu Trăn, tôi thật sự rất thích cậu! Cho dù cậu có từ chối tôi cũng không từ bỏ đâu!"

Tim Tưởng Trăn đập càng lúc càng nhanh.

Hắn có biết song nhi kia, lúc hắn ăn cơm người này luôn ngồi ở đối diện, lúc hắn đi khắp nơi trong trường, luôn có thể "vô tình gặp gỡ" người này.

Song nhi ấy tên là Ninh Kỳ, triển khai nhiệt liệt theo đuổi với Tưởng Trăn, quan tâm Tưởng Trăn các mặt, từ khi cậu tỏ tình rồi, Tưởng Trăn thậm chí không có cơ hội đi ăn căn tin nữa —— người này luôn mang đến cho hắn bữa sáng trưa tối ngon miệng, mà Tưởng Trăn lại không thích lãng phí.

Huống chi những món ăn này đều do Ninh Kỳ tự tay làm.

Tưởng Trăn có thể cảm giác được Ninh Kỳ thật lòng thích mình, hắn cũng không tránh được mà bắt đầu thích song nhi này, sau khi Ninh Kỳ theo đuổi được một tháng, hai người liền ở bên nhau.

Hóa ra hot boy trường lại dễ theo đuổi vậy sao, chuyện này làm một đám khác ngây người, không tránh được còn có người thấy chua lè, cảm thấy Tưởng Trăn nhất định là vì tiền của Ninh Kỳ mới hẹn hò với cậu.

Cha Ninh Kỳ là một ông chủ giàu mới nổi nên cậu tiêu tiền ăn xài phung phí, Tưởng Trăn lại không giống...... Không ai cảm thấy chàng hot boy an phận ở kí túc xá, ăn cơm căn tin này có tiền.

Huống chi, ngoại trừ tiền ra vẻ bề ngoài của Ninh Kỳ quả thật không xinh đẹp tí nào, cho dù là tướng mạo, khí chất hay thành thích đều không xứng với Tưởng Trăn.

Cậu ta bỏ tiền ra mới vào được trường này......

Phỏng chừng Tưởng Trăn hẹn hò với Ninh Kỳ là vì Ninh Kỳ có tiền!

Mỗi lần nghe được lời như vậy, Ninh Kỳ đều sẽ vén tay áo, sau đó xông tới những kẻ nói bậy kia múa may nắm tay đánh người, đánh xong, lại cẩn thận nhìn về phía Tưởng Trăn: "Tuy rằng thành tích của tớ không tốt, nhưng tớ rất là thực hiền lương thục đức! Thật sự!"

Sau đó bổ khuyết thêm một câu: "Triệu Trăn, tớ thật sự rất thích rất thích cậu!"

Tưởng Trăn cười rộ lên: "Tôi biết."

Cuộc đời của hắn đã hoàn toàn thay đổi, thật tốt.

Sau đó...... Bởi vì thành tích Tưởng Trăn giảm xuống, Ninh Kỳ bị mời phụ huynh.

Trước đây Tưởng Trăn chưa đồng ý với Ninh Kỳ, trường học cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng bây giờ hai đứa này công khai hẹn hò với nhau......

Công khai ở bên nhau không tính, thành tích của Triệu Trăn còn tụt xuống!

Thành tích Ninh Kỳ không tốt, giảm xuống thì không gây tổn hao gì với nhà trường, dù sao thành tích của cậu vốn dĩ không tốt, nhưng Triệu Trăn là mầm non tốt nhất trường bọn họ! Nhất định không thể bị dạy hư!

Dưới một ngôi trường công đặc biệt để ý học suất phát sinh chuyện như vậy, đương nhiên là phải mời phụ huynh!

Còn việc tại sao lại mời phụ huynh Ninh Kỳ...... là do giáo viên cảm thấy Tưởng Trăn hoàn toàn là bị Ninh Kỳ dạy hư!

Tưởng Trăn liền đột ngột không ngờ mà tiến tới công đoạn gặp gia trưởng, đó là một người đàn ông trung niên bụng phệ về và một phụ nữ trung niên bụ bẫm.

Biết được con trai mình vậy mà quấn lấy học sinh có thành tích tốt nhất trường không bỏ, làm hại thành tích người ta giảm xuống, bọn họ hổ thẹn cực kỳ.

"Các thầy cô yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giáo dục nó thật tốt!"

"Cậu học trò này, thực xin lỗi, về sau chúng ta nhất định không để cho nó quấn lấy con nữa!"

"Tiểu tử Ninh Kỳ này lá gan lớn quá ha! Thế nhưng dạy hư người khác!"

Tưởng Trăn: "......"

Nhìn vào ánh mắt cực kỳ đáng thương của Ninh Kỳ kia, Tưởng Trăn bèn hứa với giáo viên, bảo đảm thành tích của mình nhất định sẽ không giảm xuống nữa, đồng thời còn đốc thúc Ninh Kỳ học tập.

Cha mẹ Ninh Kỳ tức khắc cảm kích vạn phần, thấy dung mạo khí chất xuất sắc của Tưởng Trăn, biết được đủ loại thành tích huy hoàng của hắn rồi liền âm thầm cảm thán: một bắp cải trắng tinh khôi thế kia lại bị heo nhà mình ủi mất.

Thật lâu về sau, bọn họ còn khiếp sợ phát hiện, đây không phải một bắp cải trắng bình thường nha, mà là một bắp cải vàng, à không, bắp cải kim cương!

Bọn họ không thể nào ngờ được một kẻ có tiền có thế như vậy lại coi trọng con trai nhà mình.

Bọn họ cũng không biết sau vụ tỏ tình của Ninh Kỳ kia, kỳ thật nhà bọn họ đã bị vợ chồng Triệu Nghị Huy tra xét tới tận rễ rồi.

Triệu Nghị Huy và Tưởng Na Na sẽ không để người có tâm thuật bất chính tiếp cận con trai mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy