2: Bữa tiệc mà tôi cho là không an lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhật Ký của Alexis Laurent - Trang 13

"Ngày 25 tháng 6 năm XXX1,

Sáng sớm nay, từ hoàng cung đã truyền đến một tin tức chấn động. Hoàng đế Nicolas đã ra lệnh bắt giữ và giết toàn bộ những người bị nghi ngờ là kẻ đoạt xá. ( Những kẻ đoạt xá là những linh hồn hoặc thực thể đã chiếm giữ cơ thể của người khác.) Lệnh này đã làm dấy lên sự hoang mang và lo sợ trong khắp cả vương quốc.

Lệnh này bắt nguồn từ những sự kiện bí ẩn gần đây. Có những người bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn tính cách, kiến thức, và thậm chí là giọng nói. Một số người trong họ trở nên xuất sắc một cách khó tin, trong khi những người khác lại gặp phải những tai ương không thể giải thích. 

Bản thân mình không bị đoạt xá, nhưng lệnh này làm mình rất lo lắng. Sự nghi ngờ có thể dễ dàng rơi vào bất kỳ ai, và với vị thế là con trai của công tước, chắc chắn mình sẽ bị nhắm vào, mình không thể bỏ qua nguy cơ này.

Mình đã nghe nói rằng những kẻ đoạt xá có thể là bất kỳ ai, bất kể thân phận hay địa vị. Điều này khiến mình càng thêm lo ngại cho gia đình và bản thân. Mình biết cha và anh trai đều đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt họ.

--------------

Mình bắt đầu nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt nghi ngờ. Liệu có ai trong gia đình mình, hoặc trong những người hầu, bị đoạt xá không?

--------------

Có một cuốn sách nói rằng những kẻ đoạt xá có thể mang theo ký ức và kiến thức từ thế giới khác. Một số người cho rằng đó là dấu hiệu của sự thay đổi lớn trong số phận, một số khác lại tin rằng đó là lời tiên tri. Nhưng dù là gì đi nữa, mình cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ, như thể có một cái gì đó đang rình rập, chờ đợi cơ hội để tấn công.

Hy vọng rằng một ngày nào đó các pháp sư có thể hiểu rõ hơn về chúng và tìm ra cách giải quyết. Nhưng cho đến lúc đó, mình chỉ có thể tiếp tục sống cuộc sống bình thường, cố gắng không để bị chi phối.

Alexis Laurent."

--------------------------------------------

Tôi rời khỏi giường và bước đến tủ quần áo. Mở cánh cửa gỗ lớn, tôi thấy một loạt những bộ trang phục sang trọng, từ những chiếc áo khoác dài thêu chỉ vàng đến những bộ vest lịch lãm. Mỗi bộ đều thêu rất tỉ mỉ, phản ánh sự giàu có và quyền lực của gia đình này. Tôi chọn một bộ trang phục đơn giản, hy vọng sẽ không gây quá nhiều sự chú ý.

Khi tôi mặc xong, tôi nhìn mình trong gương. Bộ trang phục hoàn toàn vừa vặn, như thể nó được may đo riêng cho cơ thể này. Dù vậy, cảm giác xa lạ vẫn không thể xóa nhòa. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào gương, cố gắng chấp nhận thực tế này.

"Mình phải cẩn thận," tôi tự nhủ. "Bất kỳ hành động hay lời nói nào cũng có thể khiến người khác nghi ngờ."

Tôi bước ra khỏi phòng, cảm nhận được sự tĩnh lặng và trang nghiêm của ngôi nhà. Những bức chân dung của tổ tiên trên tường đến những chiếc đèn chùm lộng lẫy treo trên trần, mọi thứ đều tỏa ra vẻ uy nghiêm và cao quý. Người hầu chào đón tôi bằng những ánh mắt kính trọng nhưng cũng không kém phần tò mò. Tôi gật đầu nhẹ, giữ cho biểu cảm trên mặt mình luôn bình tĩnh.

Khi bước xuống cầu thang, tôi gặp người hầu đã gọi tôi lúc nãy. 

- Xe ngựa đã sẵn sàng, cậu chủ.

Anh ta thông báo. Giọng nói của anh ta trầm ấm và cung kính. Tôi chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu và bước ra ngoài.

Tôi leo lên xe, cảm nhận được sự rung nhẹ khi bánh xe bắt đầu lăn. Những tấm rèm nhung mềm mại che chắn khung cảnh bên ngoài, tạo nên một không gian riêng tư và thoải mái.

Tôi thả mình vào ghế nệm mềm trong xe ngựa, cố gắng thư giãn. Mặc dù biết rằng mình không thể chuẩn bị cho mọi tình huống, tôi vẫn phải giữ cho tâm trí tỉnh táo. Sự bất cẩn có thể dẫn đến những hậu quả không thể lường trước, và tôi không muốn đối mặt với rủi ro đó.

Những cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua trong ánh hoàng hôn mờ nhạt. Thành phố này, với những con đường lát đá và những ngôi nhà cổ kính, khác xa với những tòa nhà cao tầng và ánh đèn neon rực rỡ của thế giới cũ. 

Trên đường đến nhà Louis, tôi cố gắng ôn lại những gì mình đã đọc trong quyển nhật ký, mong rằng sẽ không bị lộ tẩy. Tôi nhớ lại từng trang, từng dòng chữ mà Alexis đã ghi chép. Những ghi chép tỉ mỉ về các sự kiện, mối quan hệ, và những suy nghĩ của cậu ta. 

Khi xe ngựa dừng lại trước cổng nhà Louis, tôi hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài. Những chiếc đèn lồng được trang trí tỉ mỉ, chiếu rọi ánh sáng vàng ấm áp, phản chiếu lên bề mặt đá tạo nên  khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Những tiếng cười nói vang vọng từ phía trong nhà, một bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng, tiếng cụng ly và những cuộc trò chuyện rôm rả. 

"Hãy nhập vai thật tốt, James, tuy mày không phải diễn viên nhưng đâu có nghĩa mày không biết diễn, phải hông?"

Khi tôi tiến vào phòng khách lớn, ánh đèn chùm lấp lánh trên đầu, tôi gặp những ánh mắt tò mò của các quý tộc. Họ mỉm cười và gật đầu chào, tôi cố gắng đáp lại một cách tự nhiên nhất có thể. Các quý bà trong những bộ váy lộng lẫy, các quý ông trong những bộ vest lịch lãm, tất cả đều tỏa ra vẻ sang trọng và quyền lực.

Một người đàn ông trung niên với nụ cười hiền hậu tiến lại gần tôi. Người đàn ông này có gương mặt tầm 40 tuổi, có vết thâm ở dưới cổ "Dựa theo miêu tả trong nhật kí, đây hình như là ngài hầu tước."

- Chào cậu, Alexis!

Ông ta nói, giọng nói ấm áp và thân thiện:  

- Lâu lắm rồi mới thấy cậu tham gia yến tiệc. Hôm nay trông cậu thật bảnh bao!

- Cảm ơn ông, thưa ngài Louis. - Tôi đáp lại, cố gắng giữ cho giọng nói tự nhiên. -Tôi cũng mong có thể gặp gỡ và trò chuyện với mọi người nhiều hơn.

Trong suốt buổi tiệc, tôi cố gắng giữ mình trong vòng an toàn, không nói quá nhiều và chỉ lắng nghe. Nhưng dù cố gắng đến đâu, tôi vẫn không thể ngừng lo lắng. Mỗi ánh mắt nhìn về phía tôi đều khiến tôi cảm thấy như bị soi mói, mỗi lời nói hay cử chỉ của tôi đều có thể trở thành một cái chớt sau này.

Những món ăn thượng hạng được phục vụ, từ những đĩa trái cây tươi ngon đến những món thịt nướng thơm lừng. Những ly rượu vang đỏ đậm đà, từng giọt rượu lấp lánh dưới ánh đèn.

Trên bàn, một chiếc bánh ngọt với lớp kem sữa béo ngon lành đang phủ kín một lớp socola mịn màng. Đang mải miệng với hương vị ngọt ngào của bánh, một người con trai trẻ tuổi, lịch lãm trong tà áo vest, bước tới từ phía sau chạm vào tôi. 

- Chào thiếu gia, cũng một thời gian kể từ khi chúng ta gặp nhau nhỉ.

Tôi không nhận ra người trước mặt là ai. Anh ta trông rất tự nhiên và thân thiện, nhưng tôi phải cẩn thận. Tôi bắt đầu hỏi dò, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh để tránh cho anh ta nghi ngờ. 

- À, xin chào... rất vinh hạnh khi gặp anh.

- Haha, thiếu gia khách sáo rồi.

 Anh ta nhìn vào dáng vẻ bối rối của tôi, có vẻ như nhận ra tôi không nhớ ra anh ta. Một nụ cười ấm áp nở trên môi anh ta khi anh tiếp tục nói:

- Tôi là Charles, con trai của ngài hầu tước Louis. Chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc của nhà tôi lần trước, nhớ không?

" Không" Tôi cố gắng nở một nụ cười tự nhiên: - À, phải rồi... rất vui khi gặp lại anh, Charles.

Charles cười lớn, vẻ mặt thân thiện. Anh ta dường như không nhận ra sự lo lắng của tôi, tiếp tục câu chuyện với giọng điệu rất chi là thoải mái. 

- Tôi cũng không ngờ lại gặp thiếu gia ở đây. Lần trước chúng ta đã có một buổi tối rất vui vẻ...

Nhật ký của Alexis kể rằng bữa tiệc cuối cùng tôi tham gia ở nhà Louis là ba năm trước. Tôi cố gắng nhớ lại những gì mình đã đọc, giả vờ như đang hồi tưởng. 

- À, phải rồi... bữa tiệc đó thật sự rất tuyệt. À... Dạo này anh thế nào?"

Charles tiếp tục cười. 

-Tôi vẫn ổn, cảm ơn cậu. Gần đây tôi bận rộn với công việc gia đình và các dự án của nhà Louis. Nhưng hôm nay tôi rất vui khi có cơ hội gặp lại cậu. Nếu cậu không phiền, chúng ta có thể nói chuyện thêm không?"

"Rất phiền, xéo đi" - Tất nhiên rồi, rất vui được trò chuyện với anh.

Charles mỉm cười, đôi mắt sáng lên với vẻ hào hứng. 

-Tuyệt! Thật ra, tôi muốn nói với cậu về một vài kế hoạch của nhà tôi. Cậu biết đấy, nhà Louis đang trong giai đoạn tìm kiếm người thừa kế, và tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác với nhau.

"Hợp tác?"

Tôi từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro