Chap 2: Chạy lẹ là cách tốt nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Lưu ý: Trong truyện chỉ có Tuấn lớp trưởng không gọi Bích Ngọc bằng tên Hân mà cậu gọi thẳng là Bích Ngọc luôn cũng như gọi Ngọc bằng Tuyết Ngọc.)

Buổi sáng ngày hôm sau.

Trước cổng trường.

- Chào buổi sớm 2 người- Vân thấy Hân và Tuấn vừa đi vừa nói chuyện.

- Chào buổi sáng – 2 người đồng thanh.

- Ủa Tuyết Ngọc đâu? – Tuấn không thấy Tuyết Ngọc đi cùng nên hỏi.

- À nãy có ghé ngang nhà bả, mẹ bả kêu tui đi trước, lát bả đến sau – Vân trả lời.

Hân nhìn về phía cổng trường thì thấy Ngọc – Kìa, bả kìa.

- Chào buổi ( ngáp ) sáng...- Ngọc vừa chào vừa ngáp.

- Đu, chưa tỉnh ngủ hả bà – Tuấn tiếp lời. Ngọc không quan tâm Tuấn, cô vơ cánh tay mỏi mệt ra phía sau cặp cằm một ổ bánh mì không lên ăn.

- Trời ạ, bà còn chưa ăn sáng? – Hân nói.

- Sao trong bà mệt mỏi vậy? – Thấy tinh thần của bạn mình có chút lạ, Vân lên tiếng hỏi ngay.

- À, ối ôm ua ... ngoàm ... ui ức iết iểu uyết... ngoàm... uên ời ian.. ực.. nên sáng nay dậy trễ ngoàm... ( tối hôm qua tui thức viết tiểu thuyết, quên thời gian nên sáng nay dậy trễ) – Ngọc vừa ăn vừa nói.

- Vừa ăn vừa nói coi chừng bị nghẹn á! – Tuấn nói – Chắc tui đập ông chết quá – Ngọc hù dọa.

- Òa, đã ghê... cậu ấy là ai vậy...trong đẹp ghê...xe sang đó bây... - một đám học sinh nhộn nhịp trước cổng trường.

- Vụ gì vậy ta? – Cả ba người bọn họ đều có cùng một suy nghĩ và cùng nhau đi ra phía cổng thì họ thấy...

- Ôi trời ơi, có người giành chức của bà rồi kìa Bích Ngọc ơi!– Tuấn trổ mắt nhìn người kia.

- Giành chức gì ba?- Thì chức giàu nhất lớp đó!!!.

Người mà họ đang nhìn là người đang bước xuống từ một chiếc xe hơi đời mới nhất.

Vân trố mắt – Oa, ghê vãi, bà Chi giàu dữ, đẹp quá đi, đúng là người đẹp như hoa.

Đúng vậy, người không chỉ đẹp mà lại đi xe sang đó không ai khác đó chính là Chi.

- Ê sao bà không đi xe hơi đi mà lại đi xe đạp vậy Bích Ngọc, đi xe hơi đi cho tui đi ké với – Tuấn nhìn bạn của mình với ánh mắt lấp lánh.

- Bớt bớt đi ba, nhà con éo có xe hơi mà dù có xe hơi con cũng éo cho ba đi ké đâu, với lại đi xe đạp vui hơn – Hân vỗ vai thằng bạn mình.

- Ha ha, vậy mới đúng là hoa khôi thể thao của lớp chớ - Tuấn cười.

Kể từ khi Ngọc nhìn thấy Chi đi ra từ chiếc xe hơi thì miếng bánh cô đang gặm đã bị rớt lúc nào không hay, cô càng quyết tâm hơn về việc mời Chi vô nhóm mình.

- Ờm, bạn ơi,kể từ khi tui nhìn bạn đầu tiên tui đã thích bạn rồi, bạn làm bạn gái tui nha – Một tên con trai lấy hết can đảm thổ lộ tình cảm với Chi.

- Không hứng thú – Chi nhìn tên con trai đó với ánh mắt lạnh lùng kèm theo lời nói băng giá mà từ chối hắn rồi rời đi.

- Ưm, oa, không chỉ đẹp mà lời nói cũng lạnh lùng quá, tui lại càng thích bạn nhiều hơn nữa, nữ thần của tui – Tên con trai đó dù bị từ chối nhưng vẫn đem lòng mến mộ nữ thần của mình.

- Oẹ, tởm quá – Cả ba người họ đều có cùng suy nghĩ.

Cả ba người họ rời khỏi cổng trường đi thẳng đến lớp học, Vân nhớ lại câu nói của Tuấn thì bèn hỏi cậu.

Vân nhìn Tuấn – Ê, Hân là hoa khôi thể thao thì bà Ngọc là hoa khôi gì? còn bà Chi nữa? 

Tuấn tiếp lời – Bích Ngọc là hoa khôi thể thao thì đương nhiên bà Tuyết Ngọc sẽ là hoa khôi sắc đẹp rồi, còn Chi thì chắc hẳn là "Nữ Hoàng Băng Gía"! hí hí.

- Tui thì sao tui thì sao, tui là hoa khôi gì? – Vân nhìn tuấn hớn hở nói.

- Ờ... ừm, mà Tuyết Ngọc chừng nào bà thực hiện kế hoạch vậy? – Ê, ông đang lãng tránh câu hỏi tui đó hả? - Vân dùng ánh mắt sắt bén nhìn Tuấn – Trả lời đi chứ?

- Bà nghĩ hôm nay sẽ thực hiện chứ? – Tuấn vờ không nghe lời của như mà nói chuyện với Tuyết Trang.

Ngọc đang lên kế hoạch tác chiến, cô trả lời Tuấn – Đương nhiên rồi, hôm nay tui sẽ làm.

- Đừng nói miệng chớ, làm thì mới biết như thế nào, tui mong chờ kết quả đó, hí hí – Hân bễu môi nói với cô bạn mình.

- Tui cũng mong chờ - Tuấn cười nói.

- Chừng nào ông trả lời câu hỏi tui hả? – Vân nắm áo Tuấn.

- Thì... ờ...- Reng... reng... reng... - Chuông reng rồi, vào lớp thôi mọi người ơi – nhờ có tiếng chuông vào học mà Tuấn thoát được kiếp nạn này.

- Ê, trả lời đi rồi vô chớ!! – Đi vô lớp thôi nào! – Tuấn dõng dạc nói.

- Tuấn, lát ra chơi nhớ lên phòng giáo vụ lấy sấp tài liệu thầy để trên bàn rồi phát cho cả lớp nhá! - Thầy đi ngang thấy Tuấn thì bèn gọi cậu.

- Vâng, em đi ngay bây giờ đây ạ! Em sẽ không chậm trễ một phút giây nào đâu! Mấy bà lên lớp trước đi, tui đi sau – Vừa dứt lời cậu chạy một mạch lên phòng giáo vụ.

- Ê, thằng kia, ê – Vân không kịp trở tay với cái tên này, cô tính chạy theo thì bị Hân kéo đi vô lớp – Tụi tui đi trước nha! – 2 Ngọc đồng thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro