Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đỗi Đỗi và Lý Bồi Bồi đồng loạt nhìn về phía người vừa mới bùng nổ sự thô lỗ là tôi đây.

Tôi ho khan một tiếng: "Không phải... cái này cũng không thể trách tôi không kiềm chế được nha!... Có người muốn giết tôi, chỉ bởi vì anh và tôi là bằng hữu..."

"Bằng hữu?" Lý Đỗi Đỗi nhíu mi.

"..." A, chủ nhà đại nhân, thật xin lỗi, là tôi đi quá giới hạn. Tôi lưu loát đổi giọng, "Chỉ bởi vì anh và tôi là quan hệ chủ nhà – người thuê nhà." Tôi quan sát Lý Đỗi Đỗi, thấy anh ta không có ý kiến gì, lúc này mới nói tiếp, "Dùng cái lí do này để giết người, cũng quá là hoang đường đi!!"

"Có rất nhiều chuyện cô cho là hoang đường, là kỳ quái đến mức không thể lí giải, nhưng nguyên nhân thật ra chỉ vì cô quá kém hiểu biết."

Tôi bị câu sau của Lý Đỗi Đỗi chặn lời nên chỉ có thể yên lặng. Bồi Bồi đau lòng thay cho tôi, cùng tôi giải thích: "Quả thật trong chuyện này vẫn còn uẩn khúc mà cậu không thể hiểu, nhưng người kia..." cô ấy suy nghĩ một chút, "Thật ra chuyện dính dáng đến thế lực sau lưng hắn, còn có rất nhiều thế lực phi nhân loại khác tranh giành lợi ích của nhau."

Các thế lực phi nhân loại tranh giành lợi ích của nhau... tại sao trong nháy mắt tôi liền bị đưa vào cái thể loại rắc rối này rồi?

Tôi... Tôi chỉ là thuê một phòng ở, tôi chính là khách trọ mà thôi!

"Tiểu Tín, cậu có biết sau chiến tranh thế giới lần thứ hai, liên minh phi nhân loại thế giới được thành lập?!"

"Tớ biết, gọi tắt là Liên Phi Thế, bên dưới còn có các quốc gia được ủy thác. Mỗi quốc gia thành lập một ủy ban phi nhân lại, dưới đó nữa còn có các ủy ban phi nhân loại của tỉnh, gọi tắt là Liên Phi thành phố hoặc là Liên Phi tỉnh... Những thứ này trước kia cậu đều nói với tớ rồi."

"Đúng. Những liên minh hiệp hội này đều mới thành lập chỉ vài thập kỉ gần đây, còn chưa được trăm năm. Nhưng cái quần thể phi nhân loại này thì đã sống trên Trái Đất rất nhiều năm rồi. Luận về thời gian tồn tại, so với con người các cậu, chỉ có nhiều hơn."

Tôi nhìn Lý Bồi Bồi, cảm thấy tuy thường ngày cô ấy không có tí dáng dấp nào của một nhà giáo, nhưng mỗi lần cô ấy phổ cập kiến thức thì lại bất chợt khoác lên vẻ ngoài đạo mạo của giáo viên, vô tình làm tôi ngoan ngoãn nghe giảng.

"Trước kia, trước khi dân số loài người bùng nổ, rất nhiều phi nhân loại tự cho mình là thượng đế. Thời điểm đó nhân loại thật sự quá bé nhỏ so với phi nhân loại. Tựa như heo dê bò chó với con người vậy, tất cả đều là thức ăn, con mồi và công cụ lợi dụng."

Tôi liếc mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi đang ngồi trên ghế salon một cái, Lý Đỗi Đỗi cũng nhìn tôi chằm chằm.

Không cần anh ta mở miệng, tôi vẫn có thể nghe được âm thanh phảng phất bên tai: "Nghe chưa, con mồi."

Đúng vậy, tôi nghe được

"Sau khi Liên Phi thành lập, vẫn có rất nhiều phi nhân loại không muốn tuân theo luật pháp, chúng còn sáng lập nên các tổ chức lớn nhỏ chống đối lại Liên Phi. Nhưng sau đó, khoa học kỹ thuật của loài người phát triển, tốc độ tiến bộ của xã hội cực phi thường. Dưới tình hình chung như vậy, những phi nhân loại tạo phản này cũng dần từ bỏ đấu tranh, sát nhập vào Liên Phi Thế. Duy chỉ còn một vài cá nhân hoặc đoàn thể cực đoan, vẫn kiên trì giữ vững quan điểm của mình, bọn tớ gọi chúng là những kẻ lưu lạc."

Bồi Bồi nhìn tôi nói: "Những kẻ lưu lạc này vẫn chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ, rằng nhân loại chỉ là con mồi..."

Tôi liếc mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi.

"Là sự tồn tại hạ đẳng nhất..."

Tôi lại liếc mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi.

"Nhân loại nên thần phục dưới chân phi nhân loại."

Tôi không nhịn được lại liếc mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi thêm lần nữa.

Lý Đỗi Đỗi nâng cốc nước trên bàn lên: "Cô nhìn tôi, là cảm thấy trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy?"

Không phải... Tôi không phải là cảm thấy ngài nghĩ như vậy, tôi chính là thấy bình thường ngài vẫn luôn nói như vậy, cũng luôn hành động như vậy.

Tôi cắn chặt môi, ép cho những lời trực trào ra đều chết ngạt ở trong lòng.

"Nếu tôi nghĩ như vậy, Tô Tiểu Tín, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã trở thành một cái xác khô rồi." Anh ta ưu nhã uống nước, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, chỉ là cử chỉ bình thường nhưng lại khiến sống lưng tôi phát lạnh.

Tôi vội vàng giải thích: "Anh là giám đốc của hiệp hội thành phố, tư tưởng của anh hẳn đã vượt qua thử thách, tính giác ngộ cũng rất cao, nhất định không phải dạng như vậy."

Lý Đỗi Đỗi đặt cốc nước xuống: "Tô Tiểu Tín, cô chỉ cần biết, hiện tại bên ngoài có một người muốn giết cô như giết một con kiến là được. Về phần tại sao hắn muốn giết cô..." Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo.

"Đừng hỏi nguyên nhân. Không có bất kì một lí do nào cả, tựa như thời điểm cô giết chết một con kiến, cũng không nói cho nó biết vì sao."

"Nhưng là..."

Lý Đỗi Đỗi cắt lời tôi: "Cô, về sau cẩn thận ở trong phòng."

"Thực ra cũng không cần phải quá đà như vậy." – Lúc này đây không phải tôi, mà là Lý Bồi Bồi lên tiếng.

Bồi Bồi phổ cập kiến thức xong, lại khôi phục dáng vẻ bình thường: "Đã rất nhiều năm trôi qua, cũng đã lâu lắm rồi không phát hiện kẻ lưu lạc nào gây chuyện. Bên trên cũng đã hủy đi cảnh báo về kẻ lưu lạc. Nhân gian phồn hoa tươi đẹp là vậy, có phi nhân loại nào không mong muốn được ngao du, làm gì có ai nguyện ý cả ngày vì chuyện này mà gây sự? Cứ cho là Lâm Thư, thì ở thời đại này hắn cũng chẳng thể gây ra được chuyện lớn gì. Nếu hắn ta dám tới, em liền đánh hắn."

"Ah." Lý Đỗi Đỗi cười lạnh một tiếng.

Không hiểu sao, trong đầu tôi lúc này bỗng hiện ra một bình luận trên trang truyện tranh. Người tên Thiên Diệp kia, lạnh lùng "Ah" một tiếng.

Vách tường ngăn cách giữa mạng ảo và đời thực lúc này lại bị đánh vỡ một cách vô cùng thần kì.

Tôi kiềm lại những suy nghĩ vẩn vơ của mình, lẳng lặng nhìn Lý Đỗi Đỗi. Anh ta từ tốn tháo khuy tay áo ra, xắn lên một vòng: "Tốt, trước hết em đi luyện tập với anh một chút."

Lý Đỗi Đỗi đứng lên, rõ ràng không hề làm gì cả, vậy mà trong phòng lại như có gió thổi tới. Trong chớp nhoáng này, tôi xoay người liền thấy sống lưng mình lạnh toát. Tôi liếc Lý Đỗi Đỗi, khóe miệng anh ta còn treo nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lý Bồi Bồi: "Ngày hôm nay nếu em đánh ngã được anh, ngày mai anh sẽ để cho em mang Tô Tiểu Tín ra ngoài đi dạo."

Tôi vừa quay đầu, chỉ thấy Lý Bồi Bồi dùng một tư thế nhanh như chớp, xoay người đi về phía ngược lại, mở rộng cửa, ra khỏi phòng, ôm quyền: "Cáo từ!"

"Thịch."

Cửa đã đóng, tiếng bước chân bên ngoài cửa vẫn không hề dừng lại, cứ thế lưu loát đi thẳng lên tầng.

Lý Bồi Bồi, cậu...

Tôi quay đầu, nhìn sắc mặt nhạt nhẽo của Lý Đỗi Đỗi. Chó Đen từ trước đến nay đều là loại gió chiều nào theo chiều ấy, lúc này không biết đã trốn đến nơi nào rồi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Lý Đỗi Đỗi.

Sự trầm mặc làm cho hai chúng tôi có chút xấu hổ.

Nhưng nghĩ đến việc sự xấu hổ này sẽ phải duy trì liên tục không biết bao nhiêu ngày đêm, tôi lại cảm thấy phẫn nộ: "Tôi đại khái đã hiểu được tình huống, nói chung người tên Lâm Thư kia chính là một kẻ lưu lạc, không quen nhìn ma cà rồng các anh tiếp xúc với nhân loại... Nhưng thời buổi này nhân loại tiếp xúc với phi nhân loại nhiều như vậy, vì sao lại ghim mỗi anh?"

Lý Đỗi Đỗi liếc mắt nhìn tôi: "Đừng hỏi vì sao, con kiến hôi."

Tôi quan sát dáng điệu này của Lý Đỗi Đỗi, gật nhẹ đầu, tôi đã hiểu rồi, bởi vì Lý Đỗi Đỗi và tên Lâm Thư kia là dạng người giống nhau! Xem ngữ khí này, tác phong này của anh ta, có gì khác với "kẻ lưu lạc" mà Bồi Bồi nói cơ chứ!

"Được rồi, coi như giữa anh và hắn đã từng xảy ra một đoạn chuyện không muốn người khác biết, hắn ngứa mắt việc bên cạnh anh có một nhân loại là tôi. Tôi hiểu, tôi đều đã hiểu! Tôi có thể đồng ý việc không ra khỏi tòa nhà, nhưng không cho tôi ra khỏi phòng anh thì cũng quá là khoa trương đi. Bọn họ đều đã trở về, hơn nữa Bồi Bồi không phải đã nói rồi sao, bây giờ đã là thời đại nào rồi..."

"Cá lớn nuốt cá bé, thời đại nào cũng giống nhau. Không thể ra khỏi phòng chính là không thể ra khỏi phòng, chỗ này của tôi không phải là chợ bán thức ăn, không cò kè mặc cả." Lý Đỗi Đỗi hiển nhiên đã mất đi hứng thú tiếp chuyện cùng tôi, anh ta tháo kính mắt, lấy điện thoại ra, ngón tay trượt trên màn hình, "Tôi muốn nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm, cô giúp tôi bật nước nóng lên, đừng quá nóng."

Tôi: "... hắc?"

Lý Đỗi Đỗi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn tôi như nhìn một kẻ ngu si, lặp lại yêu cầu của mình: "Nước nóng, bật lên, đừng quá nóng."

"Anh bảo tôi dọn đến sống trong phòng anh, kỳ thực là muốn tìm một người giúp việc, nhưng lại ngại giá thị trường quá đắt!"

Anh ta chăm chú nhìn điện thoại di động, cũng không thèm ngẩng đầu: "Xem như là bao cô ăn ở."

"Tiền thuê nhà tháng này của tôi có thể không nộp đúng không?"

Ngón tay lướt trên điện thoại của Lý Đỗi Đỗi dừng một chút, phảng phất như tâm trí anh ta đang phải trải qua một sự dày vò rất lâu. Dày vò đến mức ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra được.

"Được rồi! Được rồi! Tôi nộp! Tôi tay làm hàm nhai! Nhưng anh cũng đừng có mà quá đáng, chỗ ở của tôi vô duyên vô cớ bị giảm đi một nửa! Anh cũng phải giảm bớt tiền thuê nhà cho tôi! Chí ít là giảm một nửa!"

"Giảm một phần ba."

"Một nửa! Nếu không... tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, nói anh giam giữ người phạm pháp!"

Lý Đỗi Đỗi bất mãn quét mắt nhìn tôi, tôi siết nắm đấm, thở mạnh, tựa như con cá nóc đang tức giận nhìn anh ta chằm chằm. Bốn mắt trừng nhau, tôi thầm nghĩ anh ta chỉ cần nhìn tôi chằm chằm như vậy thêm một giây nữa thôi thì tôi sẽ chết vì sợ, thế nhưng Lý Đỗi Đỗi đã kịp rời mắt sang chỗ khác.

"Được, một nửa. Về sau cô xúc phân cho Chó Đen."

Mẹ kiếp cái đồ ma cà rồng này thực sự là quá biết tính toán chi li! Nhưng dù sao thì cũng đã được giảm một nửa tiền thuê nhà, coi như đã đòi được quyền lợi. Tôi hài lòng xoay người đi bật nước nóng. Tới cửa phòng tắm, tôi lại chợt nhớ đến việc hôm qua khi tôi tắm nước chảy quá nhỏ, dường như có vấn đề. Tôi quay đầu muốn thông báo một tiếng cho Lý Đỗi Đỗi, lại bất ngờ trông thấy con quỷ hút máu ngồi trên ghế salon kia đang mỉm cười không chút phòng bị.

Sau gọng kính viền vàng là hai khóe mắt cong cong, khóe môi anh ta cũng có một độ cong ôn nhu dễ nhìn như vậy.

Ma cà rồng này, rõ ràng có gương mặt đẹp là thế.

Đẹp đến mức trong nháy mắt quay đầu lại, có thể kinh diễm khiến tôi thất thần.

Lý Đỗi Đỗi chuyển ánh mắt, nhìn chăm chú vào tôi. Độ cong nơi khóe miệng anh ta ngay lập tức biến mất.

"Nhìn cái gì?"

Tôi hỏi lại: "Anh cười cái gì?"

"Xem Weibo thấy buồn cười." Anh ta lãnh đạm trả lời.

Nhưng Lý Đỗi Đỗi à, anh có phải hay không đôi khi cũng có điểm ngu ngốc. Điện thoại di dộng của anh, vừa rồi rõ ràng là đen xì, một chút động tĩnh cũng không có.

Tôi không tiếp tục hỏi nữa: "Hôm qua tôi tắm thì phát hiện thấy vòi nước chảy rất nhỏ, anh lúc nào gọi người tới sửa đi."

Lý Đỗi Đỗi nghe vậy liền để điện thoại di động xuống bàn, bước về phía phòng tắm: "Tôi xem một chút."

Cửa phòng tắm chật hẹp, tôi và Lý Đỗi Đỗi đều nghiêng người để anh ta có thể đi qua. Trong nháy mắt này, khí lạnh trên người Lý Đỗi Đỗi bất chợt sượt tới, khiến da tôi không tự chủ được liền tê rần. Tôi nhìn anh ta bận rộn sửa sang, lại nghe "Phốc" một tiếng, nước nóng từ trong vòi hoa sen mãnh liệt phun trào.

Lý Đỗi Đỗi và tôi đều bất ngờ không kịp đề phòng, bị phun đầy mặt. Tôi đứng như trời trồng, Lý Đỗi Đỗi thế nhưng lại vô cùng bình tĩnh, nhanh tay tắt nước đi.

Tôi vì đứng phía ngoài cửa, nên chỉ có đầu là bị ướt, trên người không ướt mấy. Lý Đỗi Đỗi ngược lại ướt đẫm từ đầu đến chân. Áo sơ mi màu trắng tiệp vào cơ thể anh ta, khiến mọi hình dáng bắp thịt đều lộ ra hết cả.

Trong phòng tắm chật hẹp, sau khi nước nóng bất ngờ phun trào, không khí liền mang theo sự ấm áp cùng ám muội khó tả. Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi, trong lúc nhất thời không biết phản ứng làm sao.

Lý Đỗi Đỗi quay đầu liếc mắt nhìn tôi.

"Ách... Tôi, vì sao nước..." Tôi nói năng lộn xộn. Lý Đỗi Đỗi đã quay đầu đi, kéo khăn lau từ giá treo trong phòng tắm xuống, ném lên đầu tôi, chiếc khăn vừa vặn đáp xuống mặt.

Tầm mắt của tôi bị chiếc khăn hồng nhạt ngăn trở. Trước khi tôi kịp tự kéo khăn xuống thì đã có một bàn tay lớn, mang theo nhiệt độ của nước nóng vừa rồi, chà xát không ngừng lên tóc tôi. Đầu tôi cũng theo nhịp tay của anh ta mà chuyển động, tôi như thể đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, chứng kiến cả thế giới xoay vòng. Còn có... nhịp tim của tôi, ở trên ngựa gỗ cũng bắt đầu đập loạn.

"Được rồi." Bàn tay to buông ra, tấm khăn mềm mại từ trên mặt tôi trượt xuống, tôi hoảng loạn đỡ được. Qua tấm gương phòng tắm, tôi nhìn thấy đầu tóc mình lộn xộn, biểu tình trên gương mặt cũng lộn xộn, nhưng Lý Đỗi Đỗi lúc này đã quay lưng đi, chăm chú vặn vòi hoa sen: "Tự mình đi ra ngoài sấy khô đi, đừng để bị cảm."

Tôi cứ thế ngơ ngác bước ra khỏi phòng tắm.

Nhịn không được tôi lại liếc mắt nhìn qua tấm cửa, sau đó rơi vào trầm tư – hành động vừa rồi, nếu như là của những nam sinh thời còn đi học, tôi nhất định cho rằng hắn đang trêu đùa tôi, nhưng Lý Đỗi Đỗi... sợ là đối với đầu tóc ẩm ẩm ướt ướt này của tôi... chán ghét vô cùng!

Tôi nhìn gian nhà trống rỗng một chút, nghe tiếng nước chảy ổn định trong phòng tắm. Tiếp tục trầm tư

Khoảng thời gian bị ghét bỏ đầy oán hận này, đến cùng là bao giờ mới có thể kết thúc đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro