Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười ngày, tôi cho rằng, đây chắc chắn là giới hạn chịu đựng của tôi dành cho Lý Đỗi Đỗi.

Sau khi dọn vào ở chung cùng Lý Đỗi Đỗi, tôi luôn tâm niệm trong đầu "Người này chính là người đã cứu mình một mạng", dự định yên ổn chung sống cùng anh ta. Thế nhưng! Thái độ của anh ta đối với tôi cứ như thể anh ta đã cứu lấy toàn bộ trên dưới gia phả nhà tôi 800 cái mạng vậy!

Lúc đầu mọi chuyện tương đối hoàn hảo, anh ta là một người rất bận rộn. Mỗi ngày cứ vào lúc mặt trời lặn thì Lý Đỗi Đỗi bắt đầu ra khỏi cửa, tới tận sáng sớm khi ánh bình minh vừa ló rạng, anh ta mới trở về. Mà lúc ánh bình minh vừa ló rạng thì cũng chính là lúc tôi – người vừa mới đi ngủ vào khoảng 3 giờ sáng, đang chìm vào giấc mộng.

Mười hai giờ trưa khi tôi thức giấc, Lý Đỗi Đỗi đã sớm chuyển vào trong quan tài. Buổi chiều tôi hoạt động trong phòng khách, Lý Đỗi Đỗi vẫn đang ngủ say. Đến khi trời chiều ngả về Tây, anh ta tỉnh, chúng tôi cùng lắm là ăn chung một bữa cơm, anh ta dọn dẹp một chút, rất nhanh liền đi làm. Kế tiếp đêm dài đằng đẵng chính là tôi một mình một thiên hạ.

Thời gian của chúng tôi hoàn mỹ trôi qua, mỗi ngày chỉ cần ứng phó với anh ta trong khoảng thời gian một bữa cơm, loại kiên trì này tôi vẫn có.

Nhưng cứ thế cho đến năm ngày sau, Lý Đỗi Đỗi đột nhiên lại không bận rộn như vậy nữa.
Bốn giờ sáng anh ta đã trở về, lúc này tôi chỉ vừa mới thiếp đi trên ghế salon. Sau khi trở về anh ta còn phải tắm rửa, nhà nhỏ như vậy, phòng khách nhìn thẳng phòng tắm, tôi bị anh ta làm phiền cũng không ngủ được, phải nằm chơi điện thoại đến gần năm giờ. Mãi đến khi anh ta làm vệ sinh xong xuôi, vào trong phòng ngủ rồi, tôi cũng mới có thể yên tâm mà đi ngủ.

Kì thật thời gian ngủ của tôi và Lý Đỗi Đỗi không khác biệt lắm. Bởi vì tôi đi ngủ muộn một tiếng, nên cũng dậy muộn mất một tiếng, tính cả thời gian vươn vai thì tầm một rưỡi rời giường. Lý Đỗi Đỗi ngủ lâu hơn tôi một chút, hai giờ chiều dậy. Khoảng thời gian sau đó chúng tôi ngồi trong phòng nhìn nhau không nói gì, ngồi đến tận mười giờ tối!

Mười giờ tối!

Anh ta mới đi làm!

Khoảng thời gian đằng đẵng 8 tiếng ở giữa!

Hơn nữa tôi và anh ta khi đó đều đang trong trạng thái tỉnh táo! Tôi không thể cứ thế ngồi vẽ liền một mạch tám tiếng đồng hồ được, hơn nữa đây không phải thói quen của tôi, thói quen của tôi là làm việc vào ban đêm.

Lý Đỗi Đỗi cũng không có khả năng ngồi chơi máy tính tám tiếng liền, mà đây cũng không phải thói quen của anh ta, thói quen của anh ta là...

Được rồi, tôi cũng không biết bình thường khi anh ta ở nhà rảnh rỗi thì làm cái gì. Nhưng tôi biết rất rõ sở thích của anh ta, anh ta thích nhất là sai vặt tôi, sai vặt, sai vặt tôi!

"Chó Đen đại tiện rồi, mau đi xúc."

Tôi vừa mới đánh xong một ván game, không thể làm gì khác ngoài đi xúc phân.

"Tôi muốn ngồi đọc sách trên ghế salon, cô gấp gọn chăn gối của mình vào đi."

Tôi nhìn một màn lộn xộn trên ghế, cũng không thể làm gì khác ngoài đi gấp chăn.

"Đến giờ ăn cơm tối rồi, nghĩ xem muốn ăn gì."

Đang mải nói chuyện cùng Chít Chít-chan quên trời quên đất nên tôi không thèm đếm xỉa anh ta. Anh ta liền bước đến gõ nhẹ vào cạnh bàn tôi đang ngồi, gõ đến khi ánh mắt của tôi chuyển hướng về phía anh ta thì mới mở mồm nói: "Vào bếp xem có gì ăn."

Cứ thế sống qua bốn ngày, đến ngày thứ năm, tôi thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, liền phẫn nộ phản kháng lại, căm tức nhìn Lý Đỗi Đỗi:

"Anh không thể để tôi yên tám tiếng được sao? Hoặc là anh im lặng ngồi yên tám tiếng."

Lý Đỗi Đỗi ngồi trên ghế salon, tay cầm sách.
"Ngồi yên tám tiếng đồng hồ, cô sẽ chết sớm khoảng 18 năm."

"Bệnh đau nhức xương cổ sẽ giúp tôi tỉnh táo, bệnh viêm khớp vai cũng làm tôi vui, tôi nguyện ý vô lo vô nghĩ sống cho hiện tại, lo lắng quá độ mới dẫn đến chết sớm."

Rất hiếm khi, Lý Đỗi Đỗi trên tay cầm sách mà lại trầm mặc nhìn tôi một lát, ánh mắt đại khái biểu thị anh ta quả thật không còn gì để nói với loại người như tôi. Nhưng Lý Đỗi Đỗi rốt cuộc vẫn là Lý Đỗi Đỗi, anh ta thế mà vẫn có thể thản nhiên coi như không nghe thấy gì, tiếp tục lặp lại yêu cầu: "Vào bếp xem có gì ăn."

Tôi cắn răng, thầm nhủ, người sống dưới mái hiên...

Tôi vỗ bàn một cái, vừa mới nhấc mông đứng dậy thì điện thoại vang lên, màn hình hiện hai chữ "Mụ mụ", tôi liếc mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi: "Mẹ tôi gọi, anh tự vào bếp tìm đồ ăn đi!"

Lý Đỗi Đỗi thả sách xuống, thong dong đứng lên, thời điểm đi ngang qua tôi còn nói thêm một câu: "Đứng đây nghe điện thoại."

Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi vào bếp, thở dài một tiếng rồi nhận điện thoại.

"Tiểu Tín à?"

"Vâng, mẹ."

"Hai ngày tới con sắp xếp công việc về nhà đi! Bố con lúc trước ra ngoài bị ngã, gãy cả chân."

Tôi sửng sốt: "A? Tại sao lại ngã, có nghiêm trọng không ạ?"

"Bác sĩ nói không có việc gì, nghỉ ngơi thật tốt là được. Nhưng con biết bố cũng lớn tuổi rồi, nghỉ ngơi ở nhà không có việc gì làm là lại nhắc đến con, suốt ngày kêu nhớ con rồi."

Tôi quay đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi đang nghiên cứu thức ăn trong bếp.

"Con cũng đã lâu không về nhà, mẹ biết con ngại nghe bố mẹ càm ràm... lần này bố mẹ cam đoan sẽ không nói gì nhiều đâu, con xem ngày mà về nhé! Xem hôm nào về nhà thăm bố, tiện thể mẹ làm cho con thêm ít đồ ăn, không phải con thích nhất là ăn canh sườn sao? Con ở ngoài chắc chắn sẽ không tự nấu nướng, về nhà để mẹ hầm chút canh bồi bồi cho."

Mẹ ở trong điện thoại cứ thao thao bất tuyệt, dự định nấu canh sườn thế nào, tại sao bố lại ngã, còn kể cả chuyện bố mẹ ở nhà rảnh rỗi hay nhắc đến mình.

Tôi nghe những lời này, trong lòng bỗng thấy hơi chua xót. Tỉ mỉ nghĩ lại thì cũng đã lâu rồi tôi chưa về thăm bố mẹ.

Thế nhưng....

Tôi lại nhìn bóng lưng của Lý Đỗi Đỗi. Suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ, mẹ đợi con sắp xếp thời gian, xong xuôi con sẽ liên lạc lại với mẹ nhé."

"Vậy là tốt rồi, con xem thời gian thích hợp trước đi!" Mẹ ngập ngừng chốc lát, sau đó vẫn còn nói, "Nếu như con thực sự quá bận thì không trở về cũng được. Thật ra bố mẹ cũng hiểu mà, chỉ là mấy hôm nay bố con đau chân, có nhắc về con nhiều hơn bình thường một chút. Chờ ông ấy lành bệnh, có thể đi lại là lại ổn thôi."

"Con..."

Thật ra, bố mẹ đôi khi lùi bước thế này thậm chí còn làm tôi khó chịu hơn so với việc tha thiết chờ mong. Phải suy nghĩ cho tôi đến mức nào, tỉ mẩn tính toán vì tôi đến mức nào, mới có thể dằn xuống nỗi nhớ mà nói vậy.

"Con không sao, cũng không bận đâu ạ. Chờ mấy hôm nữa con sẽ gọi lại cho mẹ nhé."

"Được."

Cúp điện thoại, tâm tình tôi trùng xuống.

Mà lí do khiến tâm tình tôi trùng xuống, chắc chắn không phải vì bố mẹ dấu yêu, mà là tôi sắp phải đối diện với cơn cuồng phong từ Lý Đỗi Đỗi.

Nội tâm tôi rối loạn hồi lâu, rốt cuộc cũng có thể suy nghĩ thật cẩn thận, soạn sẵn câu nói trong đầu. Sau đó, tôi lấy hết dũng khí, từ từ đứng dậy, anh dũng hi sinh đi vào bếp.

Tôi dừng bước ngay sau lưng Lý Đỗi Đỗi.

Lý Đỗi Đỗi đang đun nước, anh ta đứng cạnh bếp, một tay cầm muôi, một tay cầm bát sủi cảo còn đang đông lạnh, có lẽ định đợi nước sôi thì sẽ thả sủi cảo vào nấu.

"Lý Đỗi Đỗi", tôi gọi tên anh ta, anh ta cũng không thèm quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào nồi nước, nói: "Đứng xa ra một chút, đừng vướng tay vướng chân."

"Tôi thương lượng với anh chuyện này."

"Không được phép ra khỏi cửa." Anh ta vẫn như trước không quay đầu lại.

"Anh theo tôi về nhà gặp bố mẹ đi!"

"Đông" một tiếng, ngay tức khắc sau khi tôi mở miệng nói ra câu nói đã soạn sẵn, sủi cảo đông lạnh trong tay Lý Đỗi Đỗi cùng với chiếc bát, cùng nhau rơi thẳng vào trong nồi.

Nước đang sôi bỗng chốc gặp lạnh, hai người chúng tôi cùng đứng sững, chỉ có nồi nước vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, liều mạng đun sôi sủi cảo và cả cái bát.

Toàn bộ căn bếp rơi vào yên lặng, đến mức tôi có thể nghe ra cả tiếng lửa đốt. Sự im ắng đến kỳ quái cùng với sự nóng nực đang không ngừng đan lẫn vào nhau. Giống như tình hình lúc này giữa tôi và Lý Đỗi Đỗi.

Lý Đỗi Đỗi không để ý đến vật trong nồi, anh ta cầm cái muôi, có chút cứng ngắc quay đầu lại, rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn tôi: "Cô nói cái gì?"

"Là như vậy," Tôi liền vội vàng giải thích, "Bố tôi bị gãy chân, phải nằm bất động ở nhà, tôi lại đã lâu không về, thật sự rất muốn về nhà thăm bố. Tôi biết giữa chúng ta đã có cam kết, nhưng đây quả thực là tình huống bộc phát, cho nên để vừa giữ được an toàn cho tôi mà vẫn không phá vỡ cam kết, tôi mời anh cùng tôi về nhà thăm bố mẹ."

Tôi cố gắng tỏ ra thản nhiên mà nói xong "đoạn văn" này, mong chờ nhìn Lý Đỗi Đỗi, đợi một câu trả lời từ miệng anh ta.

Tay cầm muôi của anh ta dường như nắm chặt hơn, trong lòng tôi không hiểu vì sao bỗng dấy lên một dự cảm không lành: anh ta hẳn là đang muốn cầm cái muôi này mà gõ tôi đến chết.

"Không được."

Anh ta thiết diện vô tư cự tuyệt tôi, lại xoay người sang phía khác, rút ra một đôi đũa. Sau đó tỉ mỉ dùng chiếc đũa gắp cái bát ở trong nồi ra.

"Vì sao?"

"Tốn thời gian của tôi."

"Sẽ chỉ về một lúc thôi. Tôi cam đoan tôi chỉ về một lúc thôi, cùng bố mẹ ăn bữa cơm thôi là được."

"Không được."

"Vậy uống cốc nước thôi cũng được."

"Không được."

Thái độ lạnh lùng của anh ta làm tôi phẫn nộ, nhưng vì chuyện này là do tôi đề nghị, nên tôi vẫn kiềm chế cảm xúc, cố gắng thuyết phục: "Vậy không làm lỡ thời gian của anh, tôi bảo Lý Bồi Bồi đưa tôi..."

Lý Đỗi Đỗi im như tượng, chỉ có sủi cảo trong nồi lật qua lật lại. Nước đã sôi trở lại, sủi cảo cũng không ngừng quay cuồng, giống như tình hình giữa tôi và Lý Đỗi Đỗi lúc này vậy.

Tôi vẫn không bỏ cuộc: "Đưa cả Vệ Vô Thường theo luôn, Vệ Vô Thường không phải cũng lợi hại chẳng kém gì anh sao? Mang theo cả Sói con nữa, cả Mỹ Mỹ luôn, bốn người bọn họ cùng tôi về nhà, Đông Tây Nam Bắc đều đủ, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!"

Lý Đỗi Đỗi lạnh lùng quay đầu nhìn tôi: "Cô còn muốn mang theo ai nữa?"

"Tôi muốn mang nhất chính là anh!" Tôi thốt ra, Lý Đỗi Đỗi hiển nhiên không phản bác, vì vậy tôi lại tiếp tục vuốt mông ngựa: "Đưa anh đi vừa thuận tiện gọn gàng lại vô cùng đảm bảo, nhưng không phải anh cảm thấy làm thế sẽ tốn thời gian của anh sao? Tôi đây đành phải mang người khác..."

Lý Đỗi Đỗi càng nghe càng đen mặt, cuối cùng cũng bùng nổ, ném luôn cái muôi vào nồi rồi đi thẳng ra ngoài.

Tôi đuổi theo, thấy Lý Đỗi Đỗi xỏ giày, tôi mờ mịt: "Chúng ta vẫn chưa thương lượng xong, anh muốn đi đâu?"

Lý Đỗi Đỗi đi xong giày, tay cầm nắm cửa, quay lại quăng cho tôi một ánh mắt lạnh lùng: "Tôi đi hỏi xem ai dám đi theo cô."

Tôi luống cuống: "Anh hỏi như vậy chẳng phải chính là uy hiếp bọn họ sao!? Còn ai dám đi với tôi nữa!" Lý Đỗi Đỗi đẩy cửa ra, tôi vô cùng phẫn nộ: "Lý Đỗi Đỗi! Anh hơi quá đáng rồi đấy!"

Mà trong nháy mắt Lý Đỗi Đỗi bước ra, Lý Bồi Bồi lại vừa khéo xuất hiện ở cửa. Cũng không biết là chuyện gì vừa xảy ra, so với sắc mặt của tôi và Lý Đỗi Đỗi lúc này, gương mặt của cô ấy có thể coi là vô cùng sung sướng, phảng phất như vừa gặp được vận may lớn nhất đời vậy.

Cô ấy nhìn Lý Đỗi Đỗi mở cửa ra, ánh mắt lướt qua Lý Đỗi Đỗi, trông thấy tôi liền nói: "Vừa đúng lúc!" Cô ấy vẫy tay với tôi một cái: "Tiểu Tín Tiểu Tín, cậu có nguyện vọng gì không?"

Lúc bấy giờ tâm tình tôi đang vô cùng phẫn nộ, chỉ thẳng vào bóng lưng của Lý Đỗi Đỗi mà hét: "Nguyện vọng duy nhất của tớ lúc này chính là muốn tên hỗn đản Lý Đỗi Đỗi kia biến thành lợn!"

Lý Bồi Bồi ở ngoài cửa nghe xong những lời này, nụ cười tươi rói bỗng chốc đông cứng lại, có vẻ có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Lý Đỗi Đỗi đẩy nhẹ chiếc kính gọng vàng, híp mắt, như có như không nhìn tôi.

Sau đó tôi nghe thấy một giọng nữ lạ chưa nghe qua bao giờ, nói: "À... nguyện vọng này sao, được."

Giọng nói cực kì êm tai, ngữ điệu khá ôn nhu, sau đó tôi nhìn thấy một thân ảnh chậm rãi từ trên tầng đi xuống, dừng lại trước cửa nhà Lý Đỗi Đỗi.

Da thịt trắng bóc, tóc vàng thướt tha, là dung mạo của một vị thần. Tôi sửng sốt hồi lâu, rồi đột nhiên phản ứng kịp, đây là... nữ thần wifi của tòa nhà chúng tôi – Kim Hoa.

Tôi đã từng nghe nói, một năm 365 ngày, nữ thần chỉ thức đúng một ngày đêm, thời gian còn lại đều say ngủ. Tôi còn nhớ rằng, vào đúng ngày nữ thần thức tỉnh, cô ấy sẽ thỏa mãn nguyện vọng của một người, tuyệt đối không làm cho người đó thất vọng.

Mà tôi vừa rồi... hình như... vừa đưa ra lời cầu nguyện.

Mà nữ thần vừa nói...

"Được."

Giờ này phút này, tôi vô tri vô giác cảm nhận được bầu không khí quá mức yên tĩnh, khiến người ta hít thở không thông...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro