Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 giờ 30 nó mới thức dậy nhưng tâm trạng chẳng tốt chút nào. Bên ngực trái cơn đau vẫn còn âm ỉ. Vừa bước xuống nhà, mùi thơm từ bếp đã xộc vào mũi nó.

- Thơm quá, em đói bụng rồi!

- Vậy sáng nay em phải ăn nhiều vào đấy!.

- Vâng!

Nó đến ôm anh từ phía sau và tươi cười.

- Á! Tôi đã nhìn thấy cảnh mà đáng lẽ là không nên nhìn.

Pi vờ che mặt và quay đi.

- Con nhỏ này, mới sáng đã muốn gây chuyện sao?

- Xin chào!

Hắn bước xuống áo quần đã tươm tất, cặp xách cũng đã nằm trên tay.

Hôm nay nó hơi khác. Một chút son phấn, tóc thả tự do kèm theo chiếc băng đô màu xanh trông nó cực kỳ đáng yêu. Thông tin nó đã giết chị hai của trường đã được nhanh chóng lan rộng. Mọi người đều nhìn nó với ánh mắt sợ hãi.

Hắn vừa bước xuống xe thì đã bị ả Ly bám lấy.

- Anh! Sao tối qua anh không về nhà, hai bác lo cho anh lắm đấy và cả em nữa.

- Chừng nào cô còn ở trong căn nhà đó thì tôi nhất quyết không về. Bây giờ buông tôi ra.

Cứ thấy hai người họ kẻ đẩy ra, người kéo lại nhìn mà chướng mắt nó bước đến dực mạnh tay ả ra khỏi tay hắn. Nó đang rất rất không vui vậy mà ả Ly còn làm tâm trạng của nó thêm tồi tệ. Túm lấy cổ áo và kéo lại sát mặt mình, nó nói bằng giọng đe dọa.

- Đừng có làm tôi bực mình, khôn ngoan một chút đi. Đừng để chính tay tôi xóa sổ cô khỏi thế giới này.

Đẩy ả sang một bên nó ung dung bước lên lớp. Trong lúc đó, tại một góc nhỏ của sân trường.

- Nhìn ả kia mà tao ngứa mắt lắm. Không chịu được mà.

- Chị hai đã mất rồi, nên muốn làm loạn đấy mà.

Một cô gái khá xinh tên Thảo lên tiếng.

- Đâu thể như thế được, vẫn còn chị mà Thảo. Chị cũng là người có tiếng trong trường đấy.

- Tao không muốn bị bàn tán, thừa nước đục thả câu. Từ giờ hãy làm gì mà mấy người muốn, nhưng đừng quá lộ liễu và hãy nói với tôi một tiếng trước khi làm.

- Em muốn giờ ra chơi hôm nay xử con nhỏ đó.

- Được, cứ vậy mà làm thôi.

Trong căn-tin mọi người đang cười rộ lên khi thấy ả ly bị nhóm của Thảo chơi một vố.

- Mày không có mắt à! Sao không thấy tao?

- Vậy mày nghĩ mày có mắt không, khi không nhìn thấy mắt của tao?

Mọi người lại cười vì sự ngu ngốc của ả.

- ô, áo bẩn rồi để tao giúp nha.

Thảo cầm lấy cốc nước nóng từ đàn em đổ lên người ả.

- Mày....mày...

Ả tức điên lên mà chẳng nói được gì.

- Đừng nghĩ chị hai mới mất mà muốn làm loạn. Nên nhớ, cái trường này còn có con Thảo này liệu mà sống cho tốt.

Nói xong Thảo kéo cả bọn đi khỏi căn-tin cùng với tiếng hò reo.

- Tao sẽ trả thù, mày cứ đợi đấy.

Sáng sớm Jen đã đến bệnh viện, trong lòng anh có một nỗi lo rất lớn. Mấy người vệ sĩ nghe lời cậu đã về nhà nghĩ. Cậu ngồi bên cạnh giường và nắm tay cô. Cậu cứ ngồi như thế rất lâu như bức tượng sống cho đến khi cánh phát ra tiếng động.

- Vẫn chưa tỉnh hả?

Cậu không cần nhìn cũng biết được đó là giọng của ai.

- Đang trong giờ học sao lại đến đây?

- Bộ tụi này không được đến đây sao?

Một lần nữa cánh cửa lại mở ra.

- Mọi người đứng ra đằng kia để tôi có thể khám cho bện nhân.

1 lúc sau...

- Tình trạng rất tốt, các vết bầm có chiều hướng giảm đi. Người còn yếu vẫn chưa tỉnh ngay được. Cô ấy có thể nghe được chúng ta nói chuyện.

- Chúng ta nói gì cô ấy cũng nghe được sao?

- không, chỉ là có thể thôi. 

Gương mặt Sun bỗng nhiên nhăn lại, nó nắm chặt lấy tay John.

- Bây giờ tôi xin phép.

Ông bác sĩ bước đi thì nó cũng đi theo và cả John nữa. Cánh cửa vừa đóng lại nó liền ngã xuống và bất tỉnh.

- Sun.....

- Đưa cô ấy đến phòng của tôi.

15 phút sau, nó cự quậy tỉnh dậy.

- Em thấy sao rồi?

- Cũng khỏe rồi.

- Tôi đã xem qua bệnh tình của cô, hình như không được tốt cho lắm.

Ông bác sĩ lên tiếng khi đang cởi cặp mắt kiếng ra để lau.

- Tình trạng của cô thật sự xấu hơn tôi nghĩ đấy.

- Có cách nào để trì hoãn không?

Nó nhìn ông bác sĩ với tia hy vọng.

- Cô có hai lựa chọn.

Ông đặt lên bàn một lọ thuốc.

- Thứ nhất, cô sẽ uống nó cái này sẽ làm giảm cơn đau. Cứ hai tiếng uống một viên và thời gian không đến hai tháng.
Thứ hai là cô sẽ không dùng thuốc, thời gian sẽ được ba tháng nhưng, cơn đau có thể đến bất cử khi nào nó muốn. Có thể sẽ làm cô bất tỉnh như vừa rồi. Nhưng cô nên nhớ một điều.

Ông dừng lại một lúc rồi tiếp tục.

- Một khi cô dùng loại thuốc này nó sẽ kháng tất cả các loại thuốc khác và chỉ dùng duy nhất một hộp. Khi cô dùng hết mà vẫn không chịu chữa trị thì tôi không đảm bảo được sẽ có chuyện gì.

- Tôi sẽ suy nghĩ rồi quay lại sau.

Nó trả lời rồi kéo John đi khỏi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro