Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại bệnh viện.

- Jen, sao rồi?

- Vẫn còn ở trong đó.

Gương mặt cậu hằn lên vẻ lo lắng.

Sau một tiếng, cánh cửa tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ mở ra nay lại chuyển động.

- Ai là người nhà của bệnh nhân Lâm Vân Nhã?

- Chúng tôi

Cả bọn giật mình đồng thanh.

- Tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Nhiều vết thương chồng chất cộng thêm mất quá nhiều máu. Nên người rất yếu. Chúng tôi đã cố gắng khắc phúc nhưng khả năng để lại sẹo là rất cao.

Nó bực mình hét to.

- Tôi không quan tâm chuyện đó. Tôi muốn biết tình trạng hiện giờ và khả năng bình phục.

- Bây giờ bệnh nhân vẫn chưa thể tỉnh lại được. Khi các cơ quan hoàn toàn bình phục thì bệnh nhân sẽ tỉnh.

Nói xong ông nhanh chóng chuồn khỏi đó. Ông nghĩ nếu ở lại thêm một giây nữa chắc ông sẽ ngạc thở mà chết mất.

- Tối nay tôi sẽ ở lại đây.

Jen đến ngồi trước cửa phòng bệnh.

- Anh mệt rôi, để em ở lại đây cho. Dù sao cũng là con gái với nhau, sẽ thỏa mái hơn nhiều.

- Không, mọi chuyện điều do tôi. Tôi sẽ ở lại.

- Jen.....

- Im hết đi. Về nhà hết cho tôi.

Một đoàn vệ sĩ từ đâu đó xuất hiện.

- Tiểu thư.

Nó chỉ vào hai vệ sĩ duy nhất trong đám vệ sĩ

- Hai người canh trong phòng cho tôi. Bác sĩ hay y tá ra vào điều phải kiểm tra. Không có ngoại lệ.

- Rõ.

Nó đi được một đoạn thì quay nhẹ đầu lại phía sau.

- Không nghe tôi, thì đừng có trách.

Nhìn Sun vậy thôi, thật ra nó cũng lo lắng lắm. Cũng chỉ vì muốn tốt cho tất cả nên nó mới làm vậy. Sun quan tâm tất cả chỉ là không thể hiện ra ngoài thôi.

- Sao mày không về đi theo tao làm gì.

- Tao mà về là lại nghe ổng bả réo bên tai nữa. Bực lắm. Tao qua nhà mày nha?

- Tùy mày.

- Mà Sun thì sao?.

- Con bé chẳng quan tâm đâu, miễn là đừng có làm phiền nó.

Rồi hắn tung tăng về nhà nó. Jen thì chẳng nói câu nào phóng xe về nhà.

Trên xe chỉ có ba con người kia nói chuyện với nhau, nó thì ngồi như tượng nhìn vào khoảng không vô định.

Rin đã về trước đó, cậu còn phải giải quyết việc ở quán bar nữa.

Vừa về đến nhà cô người hầu chạy ra đưa nó cốc nước.

- Dọn cơm đi.

Cầm lấy ly nước đi thẳng lên phòng.

Ngâm mình trong bồn nước lạnh, phải mất 30 phút nó mới rời khỏi phòng tắm. Diện lên người bộ vấy màu đen, máu tóc được xõa ra vẫn còn ướt. Thật chậm, nó đi vào phòng bếp.

- Sun, sao em lại để tóc ướt vậy hả?

Anh vội lấy khăn lâu khô tóc cho đứa em bé bổng.

Mặt kệ anh đang làm gì, gương mặt nó cứ cúi gầm xuống bàn.

- Thời gian bị rút ngắn rồi.....

Dừng lại một lúc nó lại tiếp tục.

- ...... Chỉ còn lại 3 tháng thôi.

John dừng hẳn hành động của mình nhìn chằm vào đứa em gái. Pi thì đánh rơi chén trên tay.

Anh nhẹ nhàng cất tiếng hỏi. Không nhanh không chậm.

- Từ khi nào vậy?

- Chiều nay!

Mặt nó vẫn cuối gầm xuống bàn.

- Không phải một năm sao, sao lại còn 3 tháng?

- Không biết. Ăn cơm thôi.

Ba người nói chuyện mà hắn cứ như người thừa. Cũng đúng mà, hắn chính là người thừa. Thắc mắc quá lớn khiến hắn chẳng ăn nổi.

- Em ăn xong rồi, em lên phòng trước đây.

Có được cơ hội hắn không thể bỏ qua.

- Có chuyện gì vậy? 1 năm, 3 tháng là sao?

- Chuyện đó anh không cần biết, anh mau ăn đi.

Giọng Pi trở nên lạnh hẳn. Và rồi cô bật khóc. John chạy lại ôm lấy cô.

- Anh phải làm gì đi chứ! Không lẽ cứ bỏ mặc như thế sao?

- Em bảo anh phải làm sao đây?

Hắn một lần nữa bị đá ra khỏi câu chuyện họ. Bực bội hắn cũng đứng dậy lên phòng.

Đêm đã khuya nhưng nó lại không ngủ được. Ra khỏi phòng, đi dọc theo hành lang mở cửa bước ra ngoài. Đứng trên này có thể nhìn ra con đường phía trước. Khi tâm trạng không được tốt nó lại hát, với nó hát là để xua đi nỗi buồn trong lòng.

- Muộn rồi sao không ngủ mà lại ở đây?

- Cũng giống anh thôi.

Bước đến băng ghế dài cả hai ngồi xuống đó. Hắn đưa một bên tai nghe cho nó.

- Muốn nghe không, nó giúp cô dễ ngủ hơn đấy.

Đúng như thế, một lúc sau nó tựa lên vai hắn ngủ ngon lành. Thứ nhạc mà hắn cho nó nghe là loại sóng Delta giúp ngủ ngon hơn. Khi chắc chắn nó đã ngủ, nhẹ nhàng bế nó lên đưa về phòng. Nhẹ hôn lên tráng nó.

- Chúc em ngủ ngon.

Sau khi hắn rời khỏi phòng nó mới mở mắt ra, cảm thấy tim ấm lạ kì. Vừa rồi không phải nó ngủ mà tim nó nhói lên rất đau và nó cần một chỗ dựa.

" Một lời tạm biệt...... Đơn giản khiến ta khóc
   Một lời chia tay..... Đơn giản khiến ta đau
   Một lời nói dối...... Đơn giản khiến ta hận
   Một lời thú nhận...... Đơn giản khiến ta tha thứ
   Và đơn giản một người...... Khiến ta yêu "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro