Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay mấy tiết cuối Boom dành thời gian đi dạo quanh trường bởi cô lỡ miệng hết lên khi đang chơi game trong giờ học thế là bị đuổi ra khỏi lớp.

Đang lang thanh phía sau trường thì bị lũ quỷ chặn đường.

- Chuyện gì?

Khoanh tay đứng nhìn bọn chúng.

- Tao muốn mày tránh xa Jen ra.

Con nhỏ đó có vẻ là chị hai trong đám đó.

- Mày lấy tư cách gì mà bảo tao phải tránh xa Jen.

- Nhiều lời làm gì? Trả lời đi, có hay không.

- Nếu tao nói không thì sao?

Gương mặt thách thức với nụ cười nửa miệng.

- Thì.... mày sẽ hối hận.

Linh cảm chẳng lành cô lặp tức quay lại phía sau. Muộn rồi, cô đã bị đánh lén và ngất đi.

Lúc về.....

- Con nhỏ này đi đâu rồi không biết?

- Ủa, Boom đâu mà mấy người đứng đây.

- Không biết! Hai tiết cuối Boom bị đuổi ra ngoài. Giờ chẳng thấy đâu.

- Chị ơi! Có rồi.

Rin đưa điện thoại cho nó xem.

- Đi thôi. Về phía Tây.

Rin chở nó đi trước còn tụi kia thù chạy theo sau.

Tại bãi phế liệu bỏ hoang.

Đang mơ hồ, cô bị tiếng nói làm bừng tỉnh.

- Cảm giác thế nào?

- Thả ra.

- Đâu có dễ như mày nghĩ. Nhưng..... nếu mà quỳ xuống và bảo sẽ rời xa Jen ra thì tao sẽ tha cho.

- Ha ha.... mày đang mơ đấy à? Chẳng là gì của người ta cả, mà cứ muốn người khác phải tránh xa thật là nực cười..... chỉ có đồ điên như cô mới nói vậy thôi.

" Chát....."

- Mày nói ai thế con quỷ.

Một bên má Boom đã đỏ ửng lên.

- Chị hai mà có thế thôi sao?

- mày đừng có kích tao.

Cô ta hét lên và tát vào một bên má còn lại của Boom.

- Tao thích vậy thì sao?

- Được! Tao sẽ chiều ý mày! Mang roi ra đây.

Chiếc roi được mang ra, cô ta đưa cho một tên đứng cạnh mình.

- Đánh nó!

Vút......Vút......Vút.....

Giữa căn nhà im ắng tiếng roi da vang lên thật lạnh người.

Boom nhìn ả với đôi mắt đầy căm hận.

- Sao thê! Còn nhẹ quá à! Mạnh tay lên.

Ả thì ngồi hát chân uống rượu xem phim hay. Còn Boom, cô phải cắn chặt răng để phải chịu đựng nhhững đòn roi hung bạo kia.

Máu, máu khắp người cô. Chất lỏng đó chảy xuống nền đất. Mùi máu trong không khí như đang kích thích các con quỹ.

Mọi người đã đến nơi, nhưng cách chỗ giam giữ Boom một đoạn để tránh phát hiện.

- Đợi ở đây.

Bỏ vào túi vài cây phi tiêu, nó quay lưng đi lên phía trước.

- Này ranh con, đi chỗ khác chơi đi.

Nhếch mép cười khinh bỉ, nó cho hai tên canh gác mỗi đứa ngậm một cây phi tiêu an nhàng đi gặp diêm vương.

Bước vào sảnh lớn của bải phế liệu, nó dừng lại, nhắm mắt và cảm nhận điều gì đó.

Jen đứng kế bên Rin hỏi

- Cô ta làm sao vậy?

- Hình như có chuyện gì đó.

- Gì thế?

Pi bước đến khoác vai nó.

- Không cảm nhận thấy sao? Mùi máu.!

Cứ thế nó tiến sâu vào trong.

Boom tuy là một người vui vẻ nhưng cô cũng khá mạnh mẽ, tính chịu đựng, nhẫn nại của cô rất cao.

- Thế nào? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp đấy!

Chẳng trả lời Boom chỉ trưng ra bộ mặt lầm lì của mình.

- Đúng là ngoan cố.

- Mày sẽ phải trả giá đắt cho chuyện này.

- Tao đang chờ đây.

- Hết rồi sao?

Cả bọn nhìn nhau rồi lại nhìn bức tường trước mặt.

- Vẫn chưa đâu.

Tay hắn chạm vào con mèo đang ngồi một xó. Lặp tức bức tường chia làm hai.

Mọi hoạt động đều dừng lại khi cánh cửa được mở ra.

- Thả Boom ra.

Gương mặt Jen đỏ bừng vì tức giận.

- Mấy người tưởng mình là gì. Nói thả là thả sao?

Từ hai bên ùa ra vài chục người cầm vũ khí đánh tụi nó. Được cơ hội, Boom nhanh chóng tự cỏi trói cho mình và chạy đi. Dù đoạn đường ngắn thôi cô vẫn không thoát được.

Ả ta nhanh chóng nắm lấy tóc cô giựt lại.

- Mày muốn ở bên Jen sao? Để xem khi thành ma rồi mày có còn ở bên anh ấy được nữa không.

Bật cười điên dại, ả không ngần ngại cầm dao đâm thẳng vào bụng cô.

- Cứ từ từ mà tận hưởng cái chết đi.

Rồi ả bỏ trốn khỏi đó.

Jen chạy đến đặt tay mình lên vết thương chỉ mong máu ngừng chảy. Và, cậu đã bật khóc.

- Boom, tỉnh dậy đi!

- Jen....

- Ừ! Anh đây.

- Không.....thở....được..... em.....

- Đừng nói nữa. Cố gắn lên. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện.

Cậu bế Boom lên và chạy ra xe.

Ở đâu cũng có luật của nó. Ở đời thì có luật nhanh quả. Có vây thì có trả. Chuyện của mình đâu thể để người khác chịu.

Nó chẳng biết từ đâu xuất hiện chặng đường ả.

- Gan mày to đấy.

- Mày chẳng là gì mà tao phải sợ cả.

- Đúng! Nhưng kể từ hôm nay, tao sẽ là gì đó, khiến mày phải sợ.

Câu nói đó thật khiến người ta ớn lạnh. Ả cũng thế. Mặt ả bắt đầu tái đi.

Cúi xuống nhặt chiếc roi da dưới đất. Đưa lại gần mũi, hít một hơi thật sâu để cảm nhận rõ mùi tanh nồng của máu.

- Cái này, đã đánh bạn của tao.

Cầm chiếc roi da cột vào cây dao nhỏ.

- Mày nên thử một lần để biết cảm giác đó như thế nào.

Cô ta nhanh chóng lùi lại thế nhưng làm sao mà có thể thoát khỏi tay nó chứ!

Xoẹt....

- Cái này vì mày không biết trời cao đất dày là gì.

Xoẹt....Xoẹt.....

- Cái này vì mày dám đụng vào bạn tao.

Xoẹt....Xoẹt....

- Cái này chứng minh từ giờ, tao sẽ giỏi theo mày. Đi thanh thản.

Mỗi đường roi vung ra, nó lại kèm cho ả một câu nói.

Pằng.....

Pi cũng góp phần tiễn đưa ả thăng thiên.

Trên đời, đừng tỏ vẻ mình là nhất khi mình chẳng thể làm gì ngoài việc sai khiến người khác. Đừng có đùa giỡn với nó. Điều đó thật sự chẳng khôn ngoan tí nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro