Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thức dậy thấy không được khỏe nên không đi học. Hôm nay nó sẽ tự thưởng cho mình 1 ngày nghỉ. Không đi học, không công việc, không quan tâm đến bất cứ việc gì.

Sau khi ăn sáng, nó mặc lên người một bộ váy khá xinh đi kèm là chiếc mũ phốt, balô nhỏ xinh công thêm đôi giầy ba- tin. Bây giờ ai nhìn không nghĩ nó lạnh lùng đâu. Đeo headphone vào và trược đi trên con phố nó thấy con người mình thật nhẹ nhàng và thỏa mái. Cả ngày nó cứ lang thang khắp con phố cho đến tối mới về nhà.

Chiếc Lamborghini màu đỏ sang trọng dừng ngay trước cổng trường. Ai cũng tò mò không biết chủ nhân là ai. Cho đến khi nó bước xuống mọi thắc mắc đã được giải đáp.

- Hai trở nên vô tâm từ khi nào thế.

- Sao lại nói vậy?

- Không gọi em dậy, không đợi em đi học, ngay cả bữa sáng em vẫn chưa được ăn đây nè.

- Lát hai bù cho nha!

- Vậy còn tạm.

Thấy nó đi học hắn vui lắm. Chẳng nói câu nào cầm tay nó cứ thế mà kéo đi.

Ở phía sau trường.

- Tôi cần cô giúp!.

- Tại sao phải giúp?

- Tôi cầu xin cô đấy! Giúp tôi một lần thôi...nha!

- Được rồi. Nói đi.

- Làm bạn gái tôi đi.

- CÁI GÌ....

- À không. Đóng giả là bạn gái tôi đi.

- Không được.

- Tôi năn nỉ cô đấy.

- Tại sao lại là tôi mà không phải là ai khác.

- Chỉ có cô mới giúp được tôi thôi.

- Chuyện gì cũng được riêng chuyện này thì không.

- Tại sao?

Nó chưa kịp trả lời thì 1 giọng nói khác lên tiếng.

- Hóa ra là anh ở đây. Em tìm anh mãi. Cô là ai định quyến rũ Jin của tôi sao?

- Của cô? Ai làm chứng chứ?

Nó cười khinh bỉ.

- Chẳng cần ai làm chứng cả, trước sau gì anh ấy sẽ là của tôi thôi.

- Sao cô suốt ngày cứ bám theo tôi thế. Nhanh tránh ra đi.

- Hôm qua anh nói người yêu của anh nghỉ học vậy hôm nay cô ta đâu?

- Là tôi.

Hắn những tin vào những gì mình vừa nghe được. Nó đã đồng ý giúp hắn. Hắn vui lắm.

- Cô đừng nói xạo

Ả ta hét lên.

- Cô nghĩ mà xem, ở đây chẳng có ai ngoài chúng tôi cả.

Hắn nói mà mắt cứ nhìn chằm vào nó. Không để ả nói thêm lời nào nữa, nó nắm tay hắn kéo đi.

- Vậy là cô đã đồng ý rồi đúng chứ?

- Không giúp thù tôi đã không phí lời.

- Sao lại giúp, cô bải chuyện này không được mà.

- Thấy anh tội nên giúp thôi.

- Không lẽ tôi tội nghiệp vậy sao?.

- Đúng vậy!

Nó nở nụ cười nhẹ, chỉ nhẹ thôi nhưng cũng đủ làm ai đó xao xuyến.

Như thường lệ, giờ ra chơi nào tụi hắn cũng đến lớp của tụi nó.

Vừa bước ra khỏi lớp, nó chẳng thấy gì nữa mọi thứ cứ quay vòng cũng may là có hắn không thì nó đã ngã rồi.

- Cô không sao chứ?

- Không sao! Chỉ choáng chút thôi.

- Đi thôi, em phải nhanh chóng ăn gig đó mới được.

Mọi thắc mắc của hai chàng được hai nàng giải đáp tận tình.

- Sức khỏe của Sun không được tốt. Nếu Sun ăn sáng thù cả ngày có thể không ăn. Nhưng mặc dù ăn cả ngày mà lại nhịn buổi sáng thì xảy ra chuyện lớn.

Hiện tại trên bàn là cả một đống đồ ăn  đang chờ nó.

- Hai, em là người không phải heo mà ăn hết chỗ này.

- Anh không quan tâm, nhanh ăn đi.

- Có bọn mình mà, lo gì không hết.

Boom vỗ vai nó rồi cùng mấy người kia ngồi xuống và chén.

Lúc đi về lớp, Boom nhẹ nhàng kéo Jen ra một góc của cầu thang.

- Có chuyện gì sao?.

- Em muốn trả anh cái này.

Boom chìa ra chiếc khăn tay mà hôm trước Jen đã cho cô mượn.

- chiếc khăn đẹp thật đấy.

- Mẹ anh tự tay làm tặng sinh nhật anh đấy!

- Hôm nào em phải gặp bác gái nhờ bác ấy làm cho em một cái mới được.

- Không được đâu.

- Sao vậy?

- Bà ấy mất rồi!

- En xin lỗi.

Mặt cô bỗng xị xuống.

Nở nụ cười nhẹ cậu vuốt tóc cô.

- Nếu như thích thì em cứ giữ nó đi.

- Nhưng đây là quà của mẹ anh mà.

- Không sao! Em giữ hộ giùm anh là được mà.

- Vâng!

Cô cười rất tươi, có vẻ như cô rất thích chiếc khăn này.

Đang rất vui sướng vì được nhận chiếc khăn quý giá này thì nụ cười của cô bị đông cứng bởi câu nói của cậu.

- Anh thích em!

- Hả?

Jen bước nhanh về phía cô đang đứng.

- Anh đã thích em, từ lúc chúng ta mới gặp.  Anh không muốn chúng ta cứ mãi là bạn. Anh muốn anh là một điều đặc biệt trong em. Làm bạn gái anh đi.

Coi như hóa đá bởi những từ mà cậu nói. Mọi chuyện quá nhanh cô vẫn chưa tiếp nhận hết được. Cô thừa nhận, cô cũng có tình cảm với cậu. Nhưng cô cần thời gian để xem tình cảm này có tên là gì.

- Em cần thời gian để suy nghĩ.....được chứ?

- Được, anh sẽ chờ!

Những ngày sau đó, cậu vẫn cư xử bình thường xem như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu muốn cô thật thỏa mái để suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro